Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Diệp Liên Kiều và Diệp Mộc Hương vẻ mặt mờ ám tiêu sái đi vào trong sân, liền gặp phải Chu Diệu Lang đang đi tới. Hai người con mắt đảo tròn, cười hì hì đồng thời nói: “Bái kiến Chu đại tổng quản ~ “
“Bỏ đi!” Chu Diệu Lang còn lạ gì tính tình hai người, lần này ra ngoài hai người này là vui vẻ nhất, “Cười gian như vậy, lại làm chuyện xấu gì rồi?”
Diệp Liên Kiều la to: “Mới không phải chuyện xấu, là chuyện tốt! Chuyện tốt!”
Diệp Mộc Hương cười hì hì: “Chỉ cùng Đường đại thiếu chủ hàn huyên vài câu thôi, Đường đại thiếu chủ thật đúng là quân! tử! nha!”
Chu Diệu Lang trong lòng âm thầm rơi một giọt nước mắt đồng tình thay Đường Thu Sinh, dặn dò nói: “Quy Nhạn thiếu gia không biết đang ở đâu, xuất môn ra ngoài, ít chọc phiền toái đi, đừng làm ảnh hưởng tới hứng thú của hai vị chủ tử.”
“Đã biết.” Hai người lè lưỡi, dung mạo xinh đẹp hợp với vẻ mặt ngây thơ, người bình thường làm sao nhẫn tâm trách cứ.
“Đi thôi.” Chu Diệu Lang cười cười bỏ qua.
Hai người vui vẻ hớn hở liền chạy vào trong viện.
Hôm sau khi mặt trời lên cao, giữa trưa, trên giường, Đường Niệm Niệm mơ mơ màng màng mở mắt. Ngoài ý muốn không có chạm tới độ ấm quen thuộc, vẻ mê mang trong mắt thoáng cái đã trong trẻo rõ ràng, đây là lần nàng ‘tỉnh lại’ nhanh nhất.
“Cô Hồng?” Đường Niệm Niệm nhìn bốn phía chung quanh, không có bóng dáng Tư Lăng Cô Hồng.
Ngoài cửa truyền đến giọng Chu Diệu Lang, “Chủ mẫu dậy rồi?”
“Ừ.” Đường Niệm Niệm tự đi giày, ngồi ở trên giường, thấy cửa phòng bị đẩy ra, Chu Diệu Lang đi đến, mỉm cười với nàng hỏi: “Chủ mẫu có muốn lại ngủ thêm không? Trang chủ đã dậy rồi.”
Đây là lần đầu tiên Tư Lăng Cô Hồng không có cùng mình rời giường.
Đường Niệm Niệm lắc đầu, “Không cần.” Nói xong liền tự mình mặc quần áo vào. Chu Diệu Lang thấy vậy cũng không ngăn cản, vỗ vỗ tay sai người bưng đồ rửa mặt chải đầu vào.
Đường Niệm Niệm rửa mặt chải đầu xong, Chu Diệu Lang cầm lược tới, “Chủ mẫu, thuộc hạ vấn tóc cho người?” Tay vừa động, Đường Niệm Niệm đã theo phản xạ tránh đi, quay đầu nhìn qua bộ dáng giật mình của Chu Diệu Lang, Đường Niệm Niệm cầm lấy lược ngà voi, “Ta tự mình làm.”
Nàng không thích bị người khác chạm vào, giật mình hồi tưởng lại, lúc đầu vì quan hệ mạnh yếu nên mới để Tư Lăng Cô Hồng chạm vào, nhưng hiện tại cũng đã thành thói quen .
Đường Niệm Niệm tinh tế chải tóc, trên mặt hơi hơi thất thần.
Chu Diệu Lang ở phía sau nhìn, trong đầu linh quang chợt lóe, cười trộm. Xem ra chủ mẫu đây là nhớ đến trang chủ đi? Cho nên nói loại chuyện lâu ngày sinh tình cũng không phải là vô căn cứ. Trang chủ cùng chủ mẫu như hình với bóng suốt một năm, nay đột nhiên tách ra một chốc, đương nhiên sẽ không quen.
Vấn tóc thành kiểu Tư Lăng Cô Hồng thường làm cho mình, Đường Niệm Niệm đứng dậy. Nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.
Chu Diệu Lang nhân cơ hội giật giây nói: “Chủ mẫu, bằng không để thuộc hạ mang người đi nhìn chung quanh?”
Đường Niệm Niệm sóng mắt chợt lóe, “Được.”
Chu Diệu Lang vui mừng nhướng mày, đi bên cạnh dẫn đường. Đường Niệm Niệm lẳng lặng đi, nghĩ thầm hôm qua nàng hình như uống quá chén, rượu hoa mai này thanh thấu mà không chát, mùi thơm nhưng không ngấy, chẳng những hương rượu say lòng người, rượu càng làm cho người ta lưu luyến không muốn dứt ra. Mình hình như uống tới mấy chén, sau đó làm chút gì thì phải?
“Chủ nhân cắn người nọ…” Lục Lục làm hết phận sự giải đáp cho Đường Niệm Niệm.
“Nha.” Cắn Cô Hồng à, cũng không phải lần đầu tiên. Đường Niệm Niệm nghĩ xong cũng không để ý .
Bất tri bất giác Đường Niệm Niệm theo Chu Diệu Lang đi xuyên qua rừng mai, đi tới một đường nhỏ ít người qua lại. Đường Niệm Niệm nghi hoặc nhìn Chu Diệu Lang một cái, chẳng lẽ nàng hoài nghi gì đó sao?
Chu Diệu Lang trừng mắt nhìn, đột nhiên dừng lại, nhỏ giọng vụng trộm nói: “Chủ mẫu hôm qua không phải nói đồ ăn ở Hàn Mai Sơn Trang không ngon bằng trong trang sao? Còn nói nhớ Tăng sư phụ trong trang rồi!”
Đường Niệm Niệm đảo mắt nhớ lại, gật đầu. Mình xác thực có nói như vậy.
Chu Diệu Lang vừa nhìn vẻ mặt bình thản Đường Niệm Niệm thì liền câm nín nhìn trời cao. Chủ mẫu người không biết người nói vô tâm, người nghe có ý sao. Người không biết ham muốn độc chiếm của trang chủ đối với người càng ngày càng mạnh sao, mấy lời nói nhớ người khác làm sao có thể tùy tiện nói. May mắn Tăng sư phụ không ở đây, bằng không hắn sẽ khóc, thật đó!
Chu Diệu Lang trong lòng cảm thán vô số, sắc mặt lại không chút nào không thay đổi, chỉ vào phòng nhỏ phía trước, thần thần bí bí nói với Đường Niệm Niệm: “Trang chủ ở bên trong, chủ mẫu ngài len lén nhìn xem đi.”
“Len lén nhìn?” Đáy mắt Đường Niệm Niệm hiện lên một tia thận trọng. Chuyện gì mà phải len lén nhìn?
Chu Diệu Lang gật đầu lia lịa, “Đúng vậy!”
Đường Niệm Niệm nhìn kỹ mắt nàng, không cảm giác được chút ác ý nào, lúc này mới thật sự len lén nhìn. Thân pháp của nàng là do Tư Lăng Cô Hồng đích thân dạy, cộng thêm lực khống chế tinh diệu, khoảng cách trăm mét chỉ trong nháy mắt liền hiện ra, giống như thanh tuyết rơi xuống đất, không chút gợn sóng không chút tiếng vang.
Đường Niệm Niệm đứng trên ngọn cây xanh không xa phòng ốc, mắt hơi híp lại, linh thức tản ra, liền đem cảnh tượng trong phòng nhỏ thấy rõ ràng.
Phòng nhỏ này là một gian phòng bếp, chung quanh bày từng đống nguyên liệu nấu ăn, còn có cả đống dược liệu, nhà bếp nổi lửa nấu nướng, phía trên một luồng khói đen bay lên, rau xanh màu sắc mê người, mùi hương tràn ngập.
Những thứ này vốn là bình thường, duy nhất ngoài ý muốn là nam tử quần áo tuyết trắng, thần thái như nguyệt hoa. Lúc này vẻ mặt không chút gợn sóng của hắn khiến cho Đường Niệm Niệm thấy được là hắn đang thật tâm chuyên chú, chỉ thấy hắn một tay cầm xẻng, thỉnh thoảng đảo thức ăn trong chảo, ngón tay thon dài bạch ngọc ở chảo màu đen càng nổi bật.
Đường Niệm Niệm kinh ngạc nhìn, thẳng đến khi ánh mắt nam tử kia tựa như xuyên thấu qua tất cả mọi trở ngại nhìn về phía nàng, nàng mới giật mình bừng tỉnh, thu hồi linh thức, không tiếng động tụt xuống ngọn cây tới chỗ Chu Diệu Lang.
“Thế nào? Chủ mẫu, nhìn thấy gì?” Chu Diệu Lang kỳ thật biết rõ Tư Lăng Cô Hồng đang làm gì bên trong, nhưng quá trình cụ thể lại không có cơ hội xem, nay dĩ nhiên là vô cùng tò mò. Kỳ thật lúc đầu khi nghe thấy ý định của Tư Lăng Cô Hồng nàng cũng không tránh khỏi khiếp sợ, chẳng qua đảo mắt một cái liền tự an ủi mình: dù sao trang chủ cũng không phải lần đầu tiên phá lệ vì chủ mẫu, ra vào phòng bếp có là cái gì đâu?
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm hơi cổ quái, đi trở về, không để ý tới một lòng tràn đầy câu hỏi của Chu Diệu Lang, mãi cho tới sân viện, mới yên lặng phun ra một câu: “Cô Hồng bị kích thích sao?”
Trong trí nhớ của nàng, lão quái vật chỉ khi bị kích thích mới có thể làm ra một số việc mà vốn dĩ không hề làm. Tuy suy nghĩ của nàng khác với người thường, nhưng nàng cũng biết một đạo lý là nam tử bình thường đều không nấu cơm.
Chu Diệu Lang làm sao cũng không ngờ mình đợi lâu như thế lại nghe được một câu như vậy, tuy cảm thấy Đường Niệm Niệm nói vậy cũng có lý, dù sao ban đầu nàng không phải cũng khiếp sợ hay sao? Song trên mặt lại không lộ ra nửa phần, cười hì hì nói: “Chủ mẫu nói đùa, trang chủ xuống bếp cũng là vì chủ mẫu a!”
Nếu nói bị kích thích, thì cũng là bị cái câu nhớ người khác của người kích thích.
“Vì ta?” Đường Niệm Niệm hoài nghi nhìn nàng.
Chu Diệu Lang gật đầu, “Đương nhiên là vì chủ mẫu, cũng bởi vì chủ mẫu không thích đồ ăn ở Hàn Mai Tửu Cư, nên trang chủ mới tự mình xuống bếp.”
Vốn tưởng rằng Đường Niệm Niệm sẽ cảm động, nào biết Đường Niệm Niệm ngược lại vẻ mặt im lặng, “Cứ như vậy?”
Cứ như vậy? Chu Diệu Lang co quắp rồi, đây là phản ứng của chủ mẫu người sao “Cứ như vậy”? Người không phải nên cảm động đỏ mặt sao?
Đường Niệm Niệm yên lặng hỏi: “Hắn rất nhàn rỗi?” Sau đó không đợi Chu Diệu Lang phản bác, đã tự mình kết luận gật đầu. Ừm, nhìn bộ dáng của hắn hình như thật sự rất nhàn rỗi, mỗi ngày trừ bỏ ở cùng một chỗ với mình, cũng không làm gì khác.
Thấy dáng vẻ đã khẳng định của Đường Niệm Niệm, Chu Diệu Lang cũng không thể nói gì hơn. Nàng làm sao có thể quên, tư tưởng của chủ mẫu cho tới bây giờ đều không thể đánh đồng với người thường, thật sự là có lòng tốt mà thành chuyện xấu a, may mắn không bị trang chủ nghe được, bằng không trang chủ sẽ thương tâm a.