• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Tư Lăng gia tộc được dãy núi bao quanh, cung điện lâu các nối nhau vô tận. Nơi ở của Tư Lăng Cô Hồng là trên cao lĩnh ở phía bắc, núi cao điện ngọc, đình hiên hoa lá, cây leo tự nhiên cuốn trên tường gỗ, phía nam là vườn trúc, phía đông là muôn hoa đua nở diễm lệ, còn có mấy gốc hoa đào, giàn nho, vừa tôn quý vừa có vẻ nhàn nhã của điền viên ấm áp.

Điền trang độc lập này hiển nhiên thường được người quét dọn hàng ngày, nếu không thì không có khả năng tinh xảo sáng bóng, không có một hạt bụi như vậy.

Đường Niệm Niệm được Tư Lăng Cô Hồng bế vào cửa, liếc mắt liền thấy trong viện có vài tỳ nữ áo trắng không tiếng động đứng thẳng, cúi đầu không phát ra âm thanh, chỉ cung kính hành lễ.

Dọc đường, Tư Lăng Cô Hồng từng câu từng chữ giảng giải về lối trận pháp cơ quan cho nàng, vẻ mặt chuyên tâm. Đường Niệm Niệm cũng nghiêm túc lắng nghe, chờ hắn mang nàng vào trong viện, ngồi trên ghế gỗ đằng, mới lên tiếng: “Về sau chúng ta ở đây sao?”

Tư Lăng Cô Hồng hỏi ngược lại: “Niệm Niệm thích không?”

Đường Niệm Niệm không chút do dự trả lời: “Dù sao ngươi ở đâu ta liền ở đó.”

Đôi mắt cô tịch của Tư Lăng Cô Hồng có sức sống hẳn lên, nhìn nàng không nói, song khóe miệng lại cong lên rõ ràng.

“Ngồi chờ một lát.”

Đường Niệm Niệm đoán được hắn định đi nấu cơm, lập tức nhu thuận gật đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn hắn, như đang viết: nhanh chút, nhanh chút.

Tư Lăng Cô Hồng gật đầu rời đi.

Tư Lăng Cô Hồng vừa đi không lâu, thì Chu Diệu Lang và Thù Lam cùng chị em Diệp thị cũng đi tới chủ viện. Chu Diệu Lang nhìn thoáng xung quanh, có chút tò mò ngạc nhiên nhìn Đường Niệm Niệm trên ghế hỏi: “Chủ mẫu, trang chủ đâu rồi?”

“Đi nấu cơm rồi.” Đường Niệm Niệm trả lời.

Chu Diệu Lang giật giật khóe miệng. Quả nhiên hệt như nàng nghĩ, tội nghiệp Tăng sư phụ, không biết sẽ bị dọa thành cái dạng gì.

“Chủ mẫu, chủ mẫu, sao người không có chút khẩn trường nào thế?” Người nói chuyện là Diệp Liên Kiều, đôi mắt trong veo như nước mở to nhìn trái nhìn phải, bẹp bẹp miệng cúi đầu nói: “Người ở đây thật giống xác chết di động nha.”

Đường Niệm Niệm rất bình tĩnh gật đầu, “Đúng là xác chết di động.”

“A?” Diệp Liên Kiều không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, nhìn sao cũng thấy Đường Niệm Niệm không phải đang nói đùa.

Trong viện này không có người sống, từ lúc vừa vào cửa nhìn thấy trên mi tâm đám tỳ nữ đều xuất hiện sương mù đỏ thẫm, thì Đường Niệm Niệm liền biết họ là con rối bị người ta khống chế thần chí, vậy không phải là xác chết di động thì là gì.

Chu Diệu Lang cũng là rất lâu trước kia mới biết được chân tướng này, bây giờ nghe Đường Niệm Niệm nói thì không khỏi kinh ngạc, song đảo mắt nghĩ tới thân phận thiên kiều luyện dược sư của Đường Niệm Niệm, lại cảm thấy đương nhiên, lòng kính nể đối với nàng càng sâu. Chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra chân tướng, phần thực lực này, thiên phú này thật sự đáng sợ.

Có điều như vậy mới tốt, người đứng bên trang chủ làm sao có thể bình thường, chỉ như vậy mới có thể sóng vai bước đi với trang chủ.

“Chủ mẫu.” Chu Diệu Lang tới gần hơn một chút, nghiêm túc nói: “Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, mong là chủ mẫu hiểu được. Nơi này không giống trong trang, trang chủ cũng không thể chi phối hết thảy, nên chủ mẫu tuyệt đối phải cẩn thận một chút.”

Con mắt trong trẻo của Đường Niệm Niệm hơi dao động, khuôn mặt lạnh xuống. Bộ dáng này không hề giống nàng lúc bình thường, khiến Chu Diệu Lang không thể nào đoán được tâm tư của nàng.

Chu Diệu Lang không hiểu phản ứng của nàng, cắn răng nói trắng ra, “Quan hệ giữa gia chủ và trang chủ cũng không tốt như biểu hiện bên ngoài.”

Vốn dĩ không muốn làm Đường Niệm Niệm ưu sầu lo lắng, nhưng Chu Diệu Lang cảm thấy có một số việc vẫn nên nói ra thì tốt hơn. Nàng ấy là thê tử của trang chủ, có rất nhiều chuyện nên cùng gánh vác với trang chủ mới tốt, biết một vài sự thật cũng có thể giúp nàng phòng bị. Tùy bình thường Đường Niệm Niệm khiến cho mọi người cho rằng nàng đơn thuần vô hại, nghĩ gì đều lộ ra mặt, nhưng Chu Diệu Lang vẫn cảm thấy nàng ấy không phải thật sự là bình hoa di động.

Khi giết người mặt không đổi sắc, đứng giữa đám thi thể ung dung ăn uống, khi cướp bóc thì như thể đương nhiên, nữ tử như vậy, nếu là bình hoa di động, thì trên đời này còn có người xấu sao?

“Nha.” Cuối cùng, Đường Niệm Niệm dùng một chữ kết thúc cuộc đối thoại có chút nghiêm túc trầm trọng này.

Chu Diệu Lang chỉ cảm thấy nghẹn ở cổ, phun ra không được mà nuốt cũng không xong, thật không biết Đường Niệm Niệm hai tay chống má rốt cộc là đang nghĩ gì.

Muốn hỏi Đường Niệm Niệm nghe xong việc này có suy nghĩ ra sao ư? Thực ra nàng cũng không nghĩ gì nhiều, nếu là địch không phải bạn, thì đề phòng là được. Về phần lo lắng? Khẩn trương? Mấy thứ này có tác dụng sao?

Không xa, bóng dáng Tư Lăng Cô Hồng đi tới, Đường Niệm Niệm ngay lập tức thay đổi bộ dạng rã rời nhàm chán vừa rồi, hăng hái bừng bừng ngồi thẳng lên.

Chu Diệu Lang thấy một màn như vậy, không nói nên lời cảm thụ trong lòng, nhưng tâm trạng vốn lo lắng cũng dần dần tiêu tan, lộ ra nụ cười thoải mái, xoay người ngoắc ngoắc Thù Lam và chị em Diệp thị ý bảo rời đi. Ba người kia cũng hiểu ý, vẻ biết rõ cười cười, tiêu sái bước đi.

Mặt trời lặn, trăng lên cao, ngân hà xa xăm. Ăn cơm xong, Đường Niệm Niệm liền nằm trong bồn nước ấm áp, mặc cho Tư Lăng Cô Hồng tắm giúp nàng.

Nước ấm gợn sóng lăn tăn, sương mù mờ mịt. Người trong nước cũng như bịt một tầng sa mỏng, chỉ thấy càng thêm mông lung thanh mỹ. Huống chi Đường Niệm Niệm là nữ tử tuyệt sắc như vẽ như vậy, da thịt trắng nõn ở trong nước ấm dần dần hồng lên, tóc đen xõa tung trôi bồng bềnh trên mặt nước, hai mắt từ từ nhắm lại, môi cong cong vẻ mặt thích ý, bộ dáng kia tựa như ấu linh hài đồng, lơ đãng bất giác phát ra dụ hoặc cực hạn.

Bộ dáng này nếu nam tử bình thường thấy chỉ sợ khó cầm giữ được, nhưng Tư Lăng Cô Hồng còn mặc quần áo, mặc nhiên hầu hạ, không có một chút bất ổn, vẻ mặt tự nhiên mềm nhẹ, nhất cử nhất động đều khiến người ta cảm nhận được sự quý trọng, loại ôn nhu này giống như độc dược, nữ tử bình thường chỉ e sớm đã say mê trầm luân.

Chẳng qua hai người hiển nhiên đều không phải người bình thường, Tư Lăng Cô Hồng giúp nàng tắm không hề mang theo một chút hành vi ngả ngớn, Đường Niệm Niệm lại tự nhiên hưởng thụ ôn nhu khó có được.

Một lát sau, nàng được ôm ra khỏi bồn nước, lau khô, khoác thêm một cái áo mỏng rồi rơi vào trong lòng hắn, một đường ôm đến sương phòng đặt lên giường, đắp chăn thật kín.

Đường Niệm Niệm nằm lỳ trên giường, nhìn bóng dáng Tư Lăng Cô Hồng rời đi, biết hắn là đi tắm rửa, một hồi sẽ trở lại.

Trong sương phòng bốn phía đều có dạ minh châu. Ánh sáng nhè nhẹ, không chói mắt cũng không quá mức âm u. Đường Niệm Niệm nằm trên giường một hồi, rốt cục đợi được Tư Lăng Cô Hồng mặc áo đơn trở về, cười cười nhường vị trí bên giường cho hắn, động tác nàng coi như đương nhiên này, lại không biết ở trong mắt người khác là tràn đầy mời gọi.

Tư Lăng Cô Hồng nằm lên, một tay vòng qua thắt lưng nàng, hỏi: “Muốn nói cái gì?”

Đường Niệm Niệm ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy ánh mắt hắn, đôi mắt dưới ánh sáng lờ mờ của dạ minh châu càng thêm mông lung thanh mỹ, khuôn mặt càng giống yêu nghiệt. Chăm chú nhìn, lại hơi nhích gần một chút, nói: “Nơi này nguy hiểm sao?”

“Nguy hiểm.” Màu mắt Tư Lăng Cô Hồng hơi tối lại, giống như nguyệt thực, giấu đi một vầng sáng.

Bộ dáng này của hắn giống như vực thẳm tối đen, thần bí hung hiểm, khiến người ta hít thở không thông. Đồng tử Đường Niệm Niệm hơi co lại, chẳng những không sợ hãi, mà là trái tim hơi ngừng lại làm đầu người ta trống rỗng quên đi biểu cảm.

Tư Lăng Cô Hồng nói: “Sẽ không nguy hiểm bao lâu đâu.”

“… Nha.” Đường Niệm Niệm như có chút suy nghĩ gật đầu, không hỏi lại. Nếu hắn nói vậy, thì nhất định là như vậy.

“Mấy ngày tới ta sẽ bận.” Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên nói.

Mắt Đường Niệm Niệm vừa mới nhắm lại mở ra, không nói gì, song vẻ mặt lại lộ ra ý của nàng: thì sao?

Tư Lăng Cô Hồng nhìn nàng trầm mặc một hồi, nét mặt không thay đổi gì, nhưng lông mi hơi run run, Đường Niệm Niệm nhạy cảm nhận ra tâm tình hắn ảm đạm. Nàng nghĩ nghĩ, kéo kéo lọn tóc đen rớt xuống của hắn, mềm nhẹ nói: “Đừng làm cho mình mệt chết.”

“Được.” Tư Lăng Cô Hồng rũ mày, cằm cọ cọ mái tóc mềm mại của nàng, nói: “Lúc ta không có ở đây, đừng chạy lung tung.”

“… Nha.” Mắt rũ xuống, môi khẽ mím.

“Ta sẽ nhanh trở về nấu cơm cho nàng ăn.”

“Được!” Thoáng cái ánh mắt sáng lên, khóe miệng cong cong.

Trên mặt Tư Lăng Cô Hồng cũng hiện lên ý cười rõ ràng, “Ngủ đi.” Hắn âm thầm cao hứng trong lòng, đồ ăn mình làm có thể khiến nàng cao hứng như vậy, về sau nhất định phải làm ngon hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK