• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt thế vô song.

Những từ này phần lớn đều dùng để nói về nữ tử, nhưng hôm nay dù dùng cho nam tử trước mắt này thì cũng không chút nào quá đáng.

Đường Niệm Niệm đã thấy qua rất nhiều nam nữ tiên tư tuyệt sắc, hôm nay chính bản thân nàng cũng là tuyệt sắc, vốn tưởng rằng bề ngoài bây giờ của mình đã là tinh tế khó tả rồi, song không ngờ nam tử trước mắt lại không thua kém chút nào.

Hắn mặc trường bào màu bạch nguyệt, vạt áo có thêu hoa văn đơn giản, thanh quý tao nhã, làm nổi bật lên dáng người thon dài không chút yếu đuối nào, hơn một phân thì quá dài, mà giảm một phân thì quá ngắn, gương mặt trắng như ngọc, thoa son thì quá đỏ, mắt phượng mày ngài, lông mi thật dài rũ xuống, tạo thành một bóng mờ nhàn nhạt, khiến cho đôi mắt đen sáng ngời kia trở nên mông lung, như có một vầng trăng soi sáng ở bên trong, có một loại xinh đẹp như kính hoa thủy nguyệt không thể nào chạm tới.

*kính hoa thủy nguyệt: hoa trong giương, trăng trong nước,

Tóc đen như mực của hắn buộc ở sau lưng, lúc này trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, sóng mắt thỉnh thoảng nổi lên gợn sóng, tĩnh lặng không nói nên lời, tựa như ánh trăng trong đêm lạnh ngày tuyết, khiến cho người ta say mê.

Đường Niệm Niệm khiếp sợ, nhưng khiếp sợ này không chỉ ở vẻ nam sắc khuynh quốc không thể kháng cự này, mà còn có mà sương mù màu đen dày đặc tản ra từ trên người hắn, đen đến mức không nhìn thấy ánh sáng, từ đó có thể thấy được nam tử phong hoa tuyệt đại trước mắt này có bao nhiêu độc.

Trong đầu Lục Lục vẫn đang khẩn cấp kêu la, Đường Niệm Niệm cũng hiểu vì sao nó khác thường như thế.

“Ăn ngon sao?” Nam tử lại hỏi, dường như cảm thấy Đường Niệm Niệm không hiểu ý mình, nên ngoắc ngoác ngón tay bị nàng ngậm trong miệng, chạm chạm tới đầu lưỡi của nàng.

Đường Niệm Niệm đảo mắt một vòng, ngực cũng phập phồng theo, sau đó bình tĩnh ngửa đầu ra sau, nhả ngón tay đang dính đầy nước miếng kia ra, bình tĩnh nhìn vào hai mắt nam tử đối diện, nghiêm túc gật một cái: “Ừ, ăn ngon lắm.”

Nàng lại nhìn màn sương mù màu đen dày đặc tựa như có thể ngưng tụ được ở phía sau nam tử. Nếu ăn được thứ này, thì thiên thánh dược thể của nàng cũng coi như luyện thành rồi.

Nàng hiện tại vô cùng muốn “ăn sạch” nam tử này, nhưng nàng cũng đã nghĩ tới, vào giờ khắc này có thể bước vào đây thì chỉ sợ chính là vị phu quân trên danh nghĩa của nàng, trang chủ Tuyết Diên sơn trang.

Bây giờ là mạng của nàng còn đang nằm trong tay người ta, ai bị ai “ăn” còn là một vấn đề.

Ngón tay Tư Lăng Cô Hồng gảy nhẹ giữa không trung, sóng mắt cũng nhẹ dao động theo, nhìn Đường Niệm Niệm ngồi yên trên giường, rồi làm một việc mà đến ngay cả Đường Niệm Niệm cũng không đoán ra nổi.

Hắn lại không hề chần chừ đem ngón tay nhét vào miệng nàng lần nữa!

“A.” Đường Niệm Niệm trừng mắt nhìn, nhưng không có cách nào nhổ thứ ngoại lai bá đạo trong miệng ra, nên chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi. Đây là làm sao?

Tư Lăng Cô Hồng nói: “Ngon thì ăn tiếp đi.”

Đường Niệm Niệm bởi vì câu nói của hắn mà thiếu chút nữa chịu không nổi dụ hoặc, vận công “ăn sạch” độc khí trên người hắn, có điều người trước mặt đã sớm bị nàng liệt vào dạng tính tình hỉ nộ bất định, ai mà biết được nếu chẳng may vọng động, có thể sẽ phải chịu công kích dữ dội hay không?

Trong tân phòng yên tĩnh, Đường Niệm Niệm mặc hỉ phục ngồi lặng trên giường, ngậm ngón tay của phu quân danh nghĩa đang đứng, ai cũng không nói gì, hai mắt đối nhau như ‘lén lút đưa tình’, tình cảnh này nếu để người khác nhìn thấy hẳn là chỉ có thể nói hai chứ: quỷ dị.

Chốc lát sau.

Tư Lăng Cô Hồng giật giật, nhích tới gần trước mặt Đường Niệm Niệm, đầu tiên là dùng hai má mình nhẹ nhàng ma sát mặt nàng, mang theo chút nhẹ nhàng dè dặt, sau đó dừng một chút, lại nghiêng người xuống hõm cổ nàng, cánh mũi nhẹ hếch, giống như đang ngửi cái gì, vùi vào gáy nàng tinh tế dụi dụi, động tác này thực sự vô cùng thân mật mà mập mờ.

Đường Niệm Niệm hơi cứng người lại, nhưng ngay lập tức liền thả lỏng.

Vốn còn tưởng là hắn làm khó dễ mình, có điều hiện tại cảm thấy hắn cũng không có ý định giết nàng, nếu tính mạng không bị nguy hiểm, vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa.

Đừng tưởng rằng Đường Niệm Niệm hiểu được chuyện nam nữ, nàng mặc dù đã sống năm mươi năm, trong mắt người bình thường đã là nửa đời người rồi, nhưng cuộc sống của nàng đều là bị xem như công cụ để sử dụng, thân thể cũng đã sớm định sẽ chết già vào một ngày nào đó, quanh năm sống trong động phủ của lão quái vật, số lần đi ra ngoài đã ít lại càng ít.

Đối với một con rối dược nô, lão quái vật không có khả năng cho nàng xem bộ sách về phương diện này, càng không có khả năng dạy nàng kiến thức đó. Đường Niệm Niệm biết giữa nam nữ có thể làm tình, nhưng chỉ nghe qua, đối với nội dung chân chính thì hoàn toàn chỉ biết bước cuối cùng, mà cũng là may mắn biết được nhờ ác công hút âm nguyên của nữ tử.

Cho nên hiện tại Tư Lăng Cô Hồng thân cận, đối với nàng mà nói mặc dù hơi nhột, hơi kì lạ, nhưng không tổn thương tới thân thể nàng, mà chỉ cần tiên quyết không làm hại đến tính mạng nàng thì nàng sẽ hoàn toàn mặc kệ.

“Thật ấm, rất thoải mái.” Giọng Tư Lăng Cô Hồng từ hõm cổ nàng truyền tới, ẩm ướt nong nóng, có một loại cảm giác kì dị không nói ra lời, Đường Niệm Niệm không khỏi nghiêng đầu xuống, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Người này, trừ thân thể hơi độc một chút, thì cảm giác cũng không xấu chút nào.

Tư Lăng Cô Hồng từ hõm cổ nàng ngẩng đầu, rút ngón tay trong miệng nàng ra, dừng ở trên môi nàng, nhẹ nhàng đè lên, hỏi: “Khó chịu à?”

Vẻ nghi hoặc trong mắt Đường Niệm Niệm càng rõ ràng hơn, suy nghĩ một hồi, đây là hỏi xem ăn ngón tay có khó chịu hay không sao? Bèn trả lời: “Không khó chịu.”

Đôi mắt Tư Lăng Cô Hồng khẽ cong, yên lặng cười rộ lên, trên mặt lộ rõ vui vẻ, quả nhiên tuyệt thế vô song, làm cho người vốn không quan tâm tới vẻ ngoài như Đường Niệm Niệm cũng phải chú ý tới tuấn nhan của hắn, tâm thần chợt ngẩn ngơ, nhưng lập tức đã bị hai cánh tay đột nhiên ôm chầm lấy, áp lên trên giường.

Tư Lăng Cô Hồng ôm rất chặt, cơ hồ dùng cả hai tay lẫn hai chân để ôm, làm cho nàng hoàn toàn không nhúc nhích được, thân thể dán chặt lấy người hắn.

“A.” Đường Niệm Niệm bị mũ phượng trên đầu đâm cho đau nhói.

Thân thể Tư Lăng Cô Hồng hơi hơi cứng ngắc lại, sóng mắt khẽ dao động, nhìn nàng nhỏ giọng hỏi: “Khó chịu à?”

Đường Niệm Niệm thấy hắn có vẻ không giống như muốn giết mình, nhưng nàng thực không muốn bị cái mũ phượng này làm hỏng tóc mình, nên nhìn lại hắn, nói: “Nếu ngươi muốn động phòng, trước có thể để ta tháo cái này xuống được không? Rất khó chịu.”

Nào biết, Tư Lăng Cô Hồng trước mắt khẽ rũ lông mi xuống, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, rồi đích thân tháo mũ phượng trên đầu nàng xuống, lại giúp nàng cởi bộ giá y màu đỏ phiền toái ra, chỉ để lại một bộ trung y màu đỏ, song hai tay vẫn ôm quanh eo nàng, lúc này mới hỏi: “Như vậy thoải mái chưa?”

Đường Niệm Niệm hoàn toàn bị một loạt hành động tỉ mỉ ôn nhu của hắn làm cho mê hoặc, nghiêng đầu mù mịt đáp: “A….rồi”

Tư Lăng Cô Hồng nghe vậy lại ôm nàng nằm trên giường, hai người một lần nữa dán sát nhau không một khe hở, đầu để lên hõm vai khiến Đường Niệm Niệm thấy không rõ ánh mắt của hắn, chỉ có thể cảm nhận được hắn hít thở rất nhỏ, đều đều.

Cứ im lặng hồi lâu, Đường Niệm Niệm rốt cuộc nhỏ giọng hỏi: “Không động phòng sao?”

Tư Lăng Cô Hồng không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp truyền tới: “Ngủ.”

Đường Niệm Niệm chớp chớp mắt, “Nha.”

Đường Niệm Niệm cảm thấy nam tử này thật sự không giống trong tưởng tượng chút nào, nhưng cũng làm cho người ta đoán không ra, nàng hoàn toàn không hiểu hắn rốt cuộc có ý gì.

“Ngươi sẽ giết ta sao?” Đường Niệm Niệm cảm thấy lúc này thời cơ không tệ, người này hiện tại tâm tình hình như rất tốt.

Nam tử đang ôm nàng chẳng những không có nới lỏng, ngược lại càng ôm chặt hơn một chút, sau đó hắn nâng đầu, một đôi mắt nguyệt hoa đông lạnh như sương nhìn nàng, đem dung nhan nàng toàn bộ phản chiếu ở bên trong, khiến nàng không khỏi cảm thấy hắn đang ghi nhớ gương mặt nàng vào trong lòng.

Tư Lăng Cô Hồng nói: “Ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.”

Đường Niệm Niệm khẽ chuyển động con ngươi, cảm thấy lời này còn chưa nói hết, “Vậy ta phải làm gì?”

Bên trong đôi mắt Tư Lăng Cô Hồng như có một mà sương mỏng nhu hòa, sờ sờ mái tóc của nàng, nói: “Ở lại bên cạnh ta.”

Đường Niệm Niệm gật đầu, “Được.” Trong lòng lại đang suy nghĩ một việc hoàn toàn khác. Thân thể, tính mạng bình thường, cùng cuộc sống tự do, đây là thứ nàng quan tâm nhất từ cổ chí kim, nếu đã chiếm được lại càng không muốn mất đi, cho nên nàng sẽ không đáp ứng.

Có điều, giữ lại tính mạng mới có cơ hội tự do, hiện tại thỏa hiệp chỉ là tạm thời.

Tư Lăng Cô Hồng đem đầu nàng ôm vào trong ngực, ưu mĩ cúi xuống nhìn nàng, vỗ nhẹ lưng nàng giống như trấn an, trong giọng nói cũng mang theo ý cười vui vẻ, “Ta sẽ đối với nàng rất tốt, nàng thích gì ta đều cho nàng.”

Đường Niệm Niệm không tin là thật, song biết được sắp tới hắn ít nhất sẽ không giết mình. Nếu không có nguy hiểm gì đến tính mạng, Đường Niệm Niệm liền yên tâm nghỉ ngơi.

Về phần ngủ trong ngực một nam nhân, chuyện này đối với nàng mà nói không có chút áp lực nào, nàng đã từng ngủ với một đống người chết, hiện tại lồng ngực nam nhân này chẳng những tạo cảm giác ấm áp, hơn nữa còn phát ra mùi vị băng tuyết nhè nhẹ, làm cho đầu óc thoải mái dễ chịu, thật sự so với chỗ ngủ trước đây tốt hơn nhiều lắm, nàng làm sao có thể soi mói được đây. (tác giả: đây căn bản cũng không phải trọng điểm được không?)

Duy nhất không tốt là, nam nhân này cả người tràn đầy độc khí mà nàng khát vọng nhất, làm cho nàng chỉ có thể nhìn lại không thể ăn. Thừa dịp thời gian nhắm mắt giả bộ ngủ, thật vất vả trấn an Lục Lục xong, Đường Niệm Niệm lặng lẽ mở mắt ra, đôi mắt khẽ híp, đáy mắt hiện lên một chút thất vọng.

Không phải là nàng không muốn ăn, mà là thật sự không thể ăn.

Thân thể người này phát ra độc khí nồng đậm như vậy, quá không bình thường rồi, ngay cả Lục Lục cũng nói không thể bảo đảm khi hấp thu độc khí của hắn có thể bị phát hiện hay không, nàng làm sao dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho dù Tư Lăng Cô Hồng nói không giết nàng, nhưng Đường Niệm Niệm cũng sẽ không thật sự tin tưởng hoàn toàn.

Chìm trong hàng vạn suy nghĩ, thân thể Đường Niệm Niệm vốn suy yếu, nên bất tri bất giác đã nhắm mắt ngủ say.

Sau khi nàng ngủ hô hấp đều đều, Tư Lăng Cô Hồng vốn đang ôm nàng chợt mở mắt, trong mắt trong suốt, không có chút mông lung như mới ngủ say tỉnh dậy nào.

Cúi đầu, lẳng lặng nhìn gương mặt điềm tĩnh ngủ của Đường Niệm Niệm, hồi lâu sau, Tư Lăng Cô Hồng dùng trán kề lên trán nàng, nhỏ nhẹ nói: “Ta nói thật, ta sẽ đối tốt với nàng.”

Không có tiếng trả lời, Tư Lăng Cô Hồng đưa tay kéo chăn gấm đắp lên cơ thể hai người, cuộn cả người nàng vào trong ngực mình, nhưng cũng không đè ép khiến nàng khó chịu. Cuối cùng cảm thấy hài lòng, lúc này mới nhắm mắt lại, đôi môi khẽ giơ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK