- Đúng vậy! Đông Lâm Vân Giới, hôm nay đại chiến sắp tới. Theo ta được biết, Thiên Thành Minh trong vòng hai tháng sẽ động thủ. Người này mà chết trong tay chúng ta, Long Ảnh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng nếu chết trên sa trường, vậy thì hắn còn gì để nói nữa. Mặc dù Long Ảnh muốn trả thù, chúng ta công thêm mấy đại tông Lăng Vân Thượng Tiêu liên thủ, cũng không sợ hắn
Lông mày La Minh vẫn nhíu chặt, tựa hồ không chịu buông tha cho. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Bất quá hắn cũng biết, không thể bức bách quá mức. Đạo Danh Tông, dù sao không phải phụ thuộc vào Nguyên Thủy Ma Tông.
Vị Phương Đại tiên sinh này ở bên cạnh trợ hắn, cũng là ý đồ khó lường.
Hơn nữa nếu Tông Thủ kia có chủ tâm bỏ trốn, che dấu bộ dạng, cũng quả thật khó mà đuổi được.
Chỉ là Ám Ma Xá Lợi kia.
Phương Minh lúc này lại chậm rãi nói:
- La huynh yên tâm, trên đời này, người biết được sử dụng Ám Ma Xá Lợi thế nào cũng chỉ có mấy vị. Đổi lại người khác cầm cũng vô dụng. Chỉ là đợi thêm hai tháng nữa thôi, nếu ngươi chịu trợ giúp Lăng Vân Tông một tay thì bọn hắn sẽ rất vui mừng, Ám Ma Xá Lợi kia ai dám cướp đoạt nữa? Đạo huynh nếu chịu yên tâm thì để ta giúp ngươi liên hệ là được.
La Minh nghe vậy, lúc này mới cười cười. Khâu Ly bên cạnh cũng nhẹ thở phào nhẹ nhỏm, tâm thần buông lỏng xuống, cũng tạm thời bỏ qua mối hận Thương Nguyệt bị giết chết.
- Nói đến cũng buồn cười! Các ngươi có biết Không Khí Tông kia hôm nay đã đảo hướng qua Càn Thiên Sơn không? Tông này thật đáng hận! Hai năm qua, lại vi Tông Thủ tiểu nhi kia luyện chế ra mấy chục vạn chiến giáp binh khí cấp linh khí, lại thay hắn thu mua, số lượng đạt trên trăm vạn! Thiên Khí lão nhân, thực không biết có phải là già nên hồ đồ rồi hay không. Thực cho là người khác không biết sao? Hơn hai trăm vạn linh khí, át chủ bài thật lớn! Thực cho rằng vô song danh tướng Tông Nguyên kia có thể bách chiến bách thắng hay sao? Lão này cả đời anh minh, hai tháng sau chắc chắn sẽ mất hết, lại càng không biết xong việc thế nào đây!
Mắt La Minh híp híp, lặng lẽ cười lạnh. Phương Minh lại biết ý của Khâu Ly cũng không phải là trêu chọc, mà muốn dùng lực hai tông bọn hắn ra tay với Không Khí Tông.
Lập tức lắc đầu từ chối cho ý kiến:
- Chắc chắn là có chút hoa mắt ù tai rồi! Bất quá việc này, còn cần bàn bạc kỹ hơn! Cũng không thể chủ quan như vậy được, Không Khí Tông dám như thế, tất có cậy vào! Vẫn nên cẩn thận mới được.
Lúc nói chuyện, cũng đang cảm ứng từng tia Chân Long khí tức như có như không ở chỗ này.
- Hủy Diệt Long đan, thứ này thực bị hắn lấy ra!
...
Ngay tầm nửa ngày sau, bên ngoài phía tây chín ngàn bảy trăm dặm, lại là một cái Vân Đảo phạm vi ước chừng hai mươi vạn trượng, một đạo quang ảnh, bỗng nhiên đáp xuống trên một đồi núi.
Thu hồi Phi Toa, thân ảnh Tông Thủ rơi xuống, có chút ngạc nhiên nhìn vật trong tay mình.
Đây tuyệt không phải là pháp bảo cấp hai bình thường, có thể kháng nhiều linh pháp như vậy mà bản thân không tổn hao gì là có thể thấy được. Diệp Phi Sương nói vật ấy còn thiếu mấy linh kiện, không biết sau khi gom góp sẽ thế nào nữa?
Diệp Phi Sương cũng có chút quen mắt, lúc này lại cười nhẹ:
- Ta còn tưởng rằng điện hạ có bao nhiêu năng lực, nhưng cuối cùng vẫn phải chạy!
Tông Thủ lại lắc đầu, thần sắc ngưng trọng:
- Đây không phải trốn! Mà là chuyển tiến, tránh đi mũi nhọn, ngươi biết cái gì?
Diệp Phi Sương khẽ giật mình, chợt tựu cười nhạo một tiếng. Thầm nghĩ Tông Thủ này thật sự là đến chết còn sỉ diện. Rõ ràng là bỏ chạy, giờ lại đổi thành ‘chuyển tiến’.
Tiếp theo lại thấy Tông Thủ như cười như không nhìn dưới núi. Nơi đây rộng lớn, cách Đông Lâm Vân Giới không xa. Dưới núi thình lình có xây một thành trì, cộng thêm mấy vùng quê chung quanh, ước chừng có trăm vạn nhân khẩu.
- Còn nhớ vừa rồi đụng thương mấy đệ tử Nguyên Thủy Ma Tông kia không? Trong Long Điện, những người này chỉ sợ cũng tổn thất không nhỏ.
Diệp Phi Sương nhíu mày lại, cái này nàng tự nhiên hiểu, nhưng cái này có liên quan gì đến bọn họ trốn tới đây?
Tông Thủ tiếp theo lại nhếch miệng cười cười sâu xa khó hiểu:
- Nơi đây là nơi đông người nhất, cách gần đệ tam Long Điện gần nhất, cũng hẻo lánh nhất. Ngươi nói bọn hắn cũng khôi phục thương thế, đền bù tiêu hao trước kia thì sẽ chọn nơi nào?
Diệp Phi Sương lập tức cả kinh, biết được thuật pháp của Ma Tông phần lớn uy lực cường hoành, hơn xa linh pháp tầm thường. Tuy nhiên cũng cần dùng huyết khí nguyên hồn sinh linh làm dẫn. Bất quá dù sao một người mang theo cũng có hạn, cũng không thể sống lại, cần bổ sung kịp thời.
Đạo Danh Tông kia dù sao trên danh nghĩa cũng là Đạo gia chính tông, mặc dù liên thủ cùng Nguyên Thủy Ma Tông nhưng loại chuyện này vẫn không tiện liên thủ.
Ngay cả Diệp Phi Hàn cũng đã hiểu, mắt lộ vẻ sùng bái, phảng phất đang nói... Thủ đệ ngươi thật sự rất lợi hại.
Mà trong mắt Nhược Thủy Tông Nguyên lại hơi lộ ra hàn quang.
- Tiêu diệt từng bộ phận sao?
Diệp Phi Sương cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhịn không được chê cười.
- Ngươi thật định cùng Nguyên Thủy Ma Tông không chết không ngớt sao? Ngươi muốn tàn sát hổ, coi chừng bị hổ giết chết đấy.
Tông Thủ nhịn không được cười lên:
- Thương Sinh Đạo ta cùng Nguyên Thủy Ma Tông, lúc nào từng ngưng chiến đã qua? Về phần hung hiểm này, Tông Thủ tự nhiên sẽ hiểu!
Về sau lại mặc kệ nàng, bắt đầu bố trí.
Nguyên Thủy Ma Tông Linh Giác nhạy cảm, hắn cũng không cầu có thể mai phục linh trận đại quy mô. Chỉ lấy 365 cây ngân châm, huyền ở trên không tòa thành, lại liên tiếp bố trí hơn mười miếng thú tinh huyễn hệ cao giai vào trong đó. Khiến cho những ngân châm này hoàn toàn ẩn đi tung tích.
Hắn kiếp trước đối với trận đạo cũng có chút ít nghiên cứu, vừa vặn đến giai đoạn Thiên cảnh, cộng thêm huyết mạch Thiên Hồ huyễn hệ nên đối với ảo thuật lý giải càng sâu.
Tự hỏi trước khi những tu giả của Nguyên Thủy Ma Tông tiến vào trận thì vẫn có thể dấu diếm được bọn hắn.
Mặc dù phát giác, vậy cũng không sao. Quang minh chính đại, tranh tài một hồi là được.
Về sau là Thất Tinh pháp đàn, Tông Thủ đặt nó ở một nơi bí mật có linh mạch hội tụ dưới nền đất.
Ở chỗ này không chỉ không tiếc vốn liếng bày một cái ảo trận cỡ lớn che dấu vị trí chính thức của Thất Tinh pháp đàn mà còn có công năng phòng hộ, dùng suy đoán của Tông Thủ thì ít nhất có thể thừa nhận ngoài hai mươi kích linh pháp cửu giai liên tục.
Ngay cả Diệp Phi Sương cũng trợn mắt há hốc mồm. Mẫu thân của nàng xưa nay đều có danh xưng Đa Bảo, thân gia hào phú nhưng cũng không nỡ tiêu xài xa hoa như Tông Thủ.
Xem cái linh trận này cũng không có quá nhiều chỗ tinh diệu, nhưng số thú tinh tiêu hao lại cực lớn.
Vốn nàng có chút không xem trọng, lúc này lại cảm giác Tông Thủ, ít nhất chiếm được sáu thành phần thắng.
Trong nội tâm rất ngạc nhiên, kỳ thật tên này cùng Nguyên Thủy Ma Tông cũng không có thâm cừu đại hận, thật sự không rõ vì sao Tông Thủ phải phí tiền vốn lớn như vậy, nhất định phải hạ tử thù với La Minh kia. Mà lúc này, nàng cũng không hỏi, đoán chừng có hỏi thì tên này cũng sẽ không đáp.