Lại nhìn qua Thái Sơ thì có đôi khi trong đầu không rõ ràng, thân thể phản ứng theo bản năng.
Quả nhiên thời gian qua nửa khắc thì Tông Thủ không tổn thương gì, đã tới biên giới chiến trường.
Hư không này vỡ vụn lần nữa, mà trong tay Tông Thủ cũng nhiều ra một vật.
Cánh chim đen nhánh, nó có ba vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba lông vũ cứng rắn như kim cương bện mà thành.
- Dạ Ma chi dực? Không đúng .
Cẩn thận cảm nhận thì cánh chim này trừ có thể ẩn khí tức, càng có thể làm áo giáp che phủ thân thể.
Còn có thể xuyên qua không gian, đáng tiếc không thể thử ở đây được.
Nhưng mà vật này hộ giá trời sinh không dùng được, Nhược Thủy thì rất yêu thích vật này, có thứ này thì như hổ thêm cánh.
Có ý tứ, một trận chiến này là cáo tri cho hậu bối. Trên chiến trường sống sót mới là trọng yếu nhất.
Đều nói long tộc cơ trí quả nhiên không giả.
Ảo cảnh triệt để sụp đổ, trước mặt Tông Thủ cũng hiện ra cảnh chân thật.
Trước người của hắn tuy rộng lớn, chỉ thấy vô số linh vân phù cấm, trải rộng trong đó, không ngừng biến ảo.
Bên trong đã có một người, một đạo nhân mặt tím chừng ba mươi tuổi. Tông Thủ nhìn thấy hẳn là tên đạo nhân thứ hai của thánh địa.
Lúc này hắn đang xuyên qua linh vân phù cấm, thỉnh thoảng chọc phải phù cấm. Mà tinh không này có vô số hào quang đánh xuống.
Mà đạo nhân áo tím này mặc dù cốt hết sức, bản thân của hắn không hao tổn gì, hắn bước cực kỳ ổn định về phía trước.
Khi nhìn thấy Tông Thủ thì đạo nhân này kinh ngạc nhìn qua, dường như không ngờ có người xuất hiện.
Tông Thủ vẫn ở xa xa nhìn qua, sau đó tinh quang trong mắt lóe lên.
Tinh không này không có điểm cuối, không ngờ lại có một đoàn Linh Hoa Ngọc Tủy. Có thể giúp người ta trùng kích Tiên Đạo chi môn, cho dù là Lăng Vân Tông cũng chỉ trân tàng vài giọt mà thôi!
Từ màu sắc và khí tức hẳn là không sai! Mà số lượng của đoàn Linh Hoa Ngọc Tủy này lại vượt qua gấp hai mươi lần Lăng Vân Tông có thừa, không chút do dự, Tông Thủ bước vào trong trận.
Cửa ải này hẳn là khảo nghiệm tạo nghệ linh trận. Mặc dù hắn không sở trưởng trận đạo, tiêu chuẩn thực sự cũng xem như không tệ.
Long tộc chín mạch, đều am hiểu trận đạo mà nổi danh. Thứ này không tính là quá khó khăn.
Không cần hắn dùng linh thạch trùng kích bạo lực. Trực tiếp nhìn là biết hư thật.
Nhìn qua phương diện bản lĩnh trận đạo ở đây dường như có chút thăng hoa.
Mà giờ này khắc này cảm giác này càng rõ ràng.
Một khi đã biết căn bản đại đạo, những pháp tắc này trong mắt của hắn dễ dàng phá giải.
Đi nhanh về phía trước, không có nửa phần tinh quang dính vào người. Hơn trăm bước thì dần dần đuổi theo đạo nhân mặt tím.
Đạo nhân kia cũng dần dần vô cùng lo lắng, bước nhanh hơn về phía trước. Lại xúc động nhiều cấm chế, một đám tinh quang đánh lên người của hắn, hắn lảo đảo.
Lúc này bên ngoài trận một bóng người hiện ra. Chính là Phương Minh, nhìn thấy hai người thì hắn lại nhíu mày, ánh mắt khôi phục bình thường, đồng dạng đi vào trong trận. Nhưng lại không vội không chậm, không kiêu không nóng nảy, hắn đi về phia trước còn nhanh hơn Tông Thủ một phần.
Lại đi sáu mươi bước, Tông Thủ đã đi song song với đạo nhân kia. Mắt thấy đã sắp tới cuối cùng, cự ly này tới Linh Hoa Ngọc Tủy chưa đủ mười bước. Mà Tông Thủ cũng sắp vượt qua.
Đạo nhân mặt tím không nhịn được mà đi về phía trước nhanh hơn.
Đi tới bốn bước thì bình an vô sự.
Mà đi tới bước thứ năm lại không biết sao xúc động cấm chế. Lúc này trên bầu trời có trên trăm đạo tinh quang giáng xuống.
Thần sắc đạo nhân mặt tím cũng lập tức tái nhợt. Không dám đi về phía trước, hắn giơ thuẫn lên, che đậy trên đỉnh đầu, ngăn cản công kích.
Tông Thủ nhìn qua thì cười cười, khoan thai tự đắc đi qua phía tước, dễ dàng thu lấy đoàn Linh Hoa Ngọc Tủy kia.
- Buông cho ta!
Nhìn thấy Linh Hoa Ngọc Tủy khó khăn lắm sắp thu vào thì Tông Thủ đã thu trước. Hừ lạnh một tiếng, đạo nhân kia hừ lạnh.
Đạo nhân mặt tím lúc này ngăn cản tinh quang xong. Một mặt kim thuẫn toàn bộ vỡ vụn. Cánh tay của hắn có không ít vết thương.
Lúc này không có chờ thêm chút nào, một đạo bóng kiếm đâm tới, bóng kiếm màu bạc giông như lá rụng quét qua Tông Thủ.
Lại đi tới bốn bước, nếu không chạm vào cấm chế biến ảo thì có mười đạo tinh quang giang xuống.
Tông Thủ khóe môi trào phúng, kiếm trong tay chém ra. Kiếm này lập tức phá vỡ công kích của đối thủ.
- Khanh!
Một tiếng vang nhẹ vang lên, hai cổ ý niệm võ đạo mạnh mẽ đụng vào nhau. Sau đó oanh một tiếng chấn nổ, Tông Thủ lui ra sau nửa bước.
Đạo nhân mặt tím sắc mặt tái nhợt, bóng kiếm trước người tán loạn. Mà đạo kiếm quang màu bạc lại vượt qua kiếm quang trùng điệp tiếp tục xuyên thẳng phía trước. men theo những khe hở kia tìm căn nguyên đi tìm nguồn gốc, trong khoảnh khắc đã tới cổ họng của hắn. truyện được lấy từ internetsite tung hoanh
Một tiếng kêu đau đớn, cổ của đạo nhân mặt tím lúc này có máu tươi bắn ra ngoài. Cuối cùng không cam lòng thân hình nhanh lùi lại, tránh né kiếm quang ác liệt này. Một sát na kia cũng làm hắn liên tục xúc động mười cấm chế.
Mà đoàn Linh Hoa Ngọc Tủy kia triệt để bị Tông Thủ thu vào trong túi càn khôn.
Lúc này trăm đạo tinh quang giáng xuống. Đạo nhân mặt tím cắn răng một cái, đem một pháp dù dán lên người của mình, bảo vệ quanh thân. Rồi sau đó hắn ngăn cản tinh quang oanh kích, trong miệng cũng lạnh lùng nói:
- Phương Minh đạo huynh! Kính xin giúp ta, Linh Hoa Ngọc Tủy nếu thu được ta và ngươi một nửa!
Lúc này Phương Minh khẽ giật mình, có chút do dự, dường như đang cân nhắc lợi hại. Cuối cùng nhìn qua Tông Thủ cười cười, con mắt sáng lên.
- Tông Thủ điện hạ! Vừa rồi ngươi lấy được Linh Hoa Ngọc Tủy cũng là Thương Nguyệt đạo huynh ra tay ngăn cản. Nếu như hai người hợp lực có được vì sao không chia?
Gương mặt Thương Nguyệt đạo nhân hơi vui, Tông Thủ nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy Phương Minh tuy đang cười như nghĩ khí đầy hàn ý.
Tên Thương Nguyệt đạo nhân này lúc trước xuất kiếm với hắn đã xúc động điểm mấu chốt của Tông Thủ.
Mà nghe ngữ khí của Phương Minh này thì hắn lấy được Linh Hoa Ngọc Tủy tất cả là do Thương Nguyệt đạo nhân này trợ giúp mới có được.
Quả nhiên không hổ là Phương Minh nhiệt tình vì lợi ích chung, phương đại tiên sinh.
Một tiếng cười khẽ,vang vọng hư không. Lúc này hai người còn chưa hiểu gì thì trong tay Tông Thủ có vài đạo kiếm quang như sương mù bỗng dưng thoáng hiện, truy kích Thương Nguyệt đạo nhân.
- Phi đao?
Năm lưỡi đao bén nhọn lúc này bay tới. Phương Minh cũng lập tức nhớ tới có nghe đồn Tông Thủ này có phi đao lợi hại. Thương Nguyệt đạo nhân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, theo bản năng lui ra phía sau.
Bóng kiếm hiện ra liên tục, từng đạo linh phù đánh ra. Ngạnh kháng trên không, liên tục ngăn cản hào quang đánh tới. Phi đao so với kiếm còn lăng lệ ác liệt hơn nhiều lắm, cũng càng trầm trọng hung mãnh, hắn liên tục chém nát phi đao.
Nhưng mà thanh phi đao cuối cùng sắp bị hắn đánh nát thì có dị biến hiện ra.
Kiếm của Tông Thủ trong sát na này phá không mà tới.