Mục lục
[Dịch] Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là tha tánh mạng Tuyết Huyên, nếu Tông Thủ xảy ra điều gì biến cố, vậy thì tánh mạng toàn tộc Tông thị phải thế nào?

Nếu đổi lại là nàng, cũng sẽ chém tận giết tuyệt! Tuyệt sẽ không lưu nửa điểm hậu hoạn!

Nhớ tới Thượng Tiêu Tông toàn bộ tông diệt sạch, cũng không người nào hoài nghi Tông Thủ có thủ đoạn như vậy. Tông Lam ở một bên nghe lại nhếch miệng cười cười. Thầm nghĩ đây mới là sảng khoái! Thời điểm mấu chốt, hung ác quyết tâm mới thật là đàn ông.

Tông Hàn Tông Lăng mắt cũng lộ tinh mang. Thiên Hữu tông thị, là nhờ có Anh chủ!

Tông Chính thì yên lặng không nói, nhưng trên mặt lại thực sự ẩn thấu đỏ ửng.

Hắn đối với quyền uy của Tông thị đích mạch bị Tông Vị Nhiên cướp lấy vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Nhưng lúc này lại chỉ cảm thấy thoải mái, tên kia tuy không được tốt lắm, nhưng lại sinh được một nhi tử tốt!

- Kỳ thật những cái này cũng không sao cả! Tuyết thị các ngươi tuy có bát vĩ chi huyết, cô cũng tự tin có thể tiếp nhận! Ta là quân vương, như vậy thiên hạ con dân, bất luận giàu nghèo, mạnh yếu, đều là con dân của cô. Có đám người muôn hình muôn vẻ, thiên kì bách quái, dị tộc vô số, tông phái thành trăm. Nếu cố kỵ nhiều như vậy thì cần gì làm quốc quân nữa?

Tông Thủ dạo chơi đi tới, Thanh Long Trâm kiếm cắm ở ngoài xa xa lại ‘ ông ’ một tiếng khinh minh. Lăng không mà lên, bay vào trong tay Tông Thủ.

Tuyết Huyên lúc đầu còn có vài phần hi vọng, nhưng càng về sau, lại chỉ cảm thấy trái tim lạnh dần, đã biết được ý trong lời Tông Thủ.

Quả nhiên sau đó, ngữ khí Tông Thủ liền biến đổi, lạnh lùng đến cực hạn, không chút tình cảm.

- Nhưng cô hận nhất chính là bọn ngươi dùng con dân ta để tương hiệp, làm loạn Càn Thiên. Không lấy đầu các ngươi ra tế thì làm sao nhìn mặt người trong nước--

Lời vừa nói ra, bầu trời lại bỗng dưng có một cự trảo từ trong mây vươn ra, trảo về phía từ đường.

Ánh mắt Tông Thủ lạnh lẽo, mặt tiểu kính màu xanh trong tay chiếu một cái. Một đạo ánh sáng màu xanh bao phủ về phía cự trảo ở xa xa.

Lập tức như bị điện giật, cự trảo biến thành một đại thủ, nhanh chóng rút lại.

Rồi sau đó là một thanh âm hổn hển từ phía trên truyền xuống.

- Dừng tay! Chỉ cần ngươi chịu tha mạng nàng, Tuyết Mộng Long ta nguyện vì ngươi hiệu lực!

Tông Thủ lại toàn bộ không để ý tới, ánh sáng màu xanh tản ra, tiếp tục tìm khắp phía chân trời. Thậm chí thẩm thấu ra bên ngoài Vân Giới, truy tìm tung tích người này..

Thanh âm kia gầm lên giận dữ vạn phần oán hận, nhưng cũng dần dần đi xa, không thấy bộ dạng.

Lông mày Tông Thủ nhăn lại, rồi sau đó không trì hoãn quét ra một kiếm, liền cắt lấy đầu Tuyết Huyên.

Đầu mặc dù bị cắt đi, nhưng sau đó lại có một đoàn dương hồn chui ra từ trong thân thể.

Vốn là hình người, mắt mang hung ác lệ nhìn Tông Thủ, sau đó lại hóa thành một Bát Vĩ Hồ ảnh, hướng xa xa phi tốc bỏ trốn.

Lại bị Thanh Long Trâm kiếm trong tay Tông Thủ bắn ra một đạo kiếm khí xoắn một phát, liền tan vỡ.

Nàng này vừa chết, trước từ đường, tất cả người Tuyết thị thân hình đều khẽ run lên.

Tông Thủ cũng cầm kiếm trong tay, đột nhiên ‘ đinh ’ một tiếng, chọc vào trên mặt đất.

- Cáo tri toàn thành! Tất cả Bát vĩ Tuyết thị nhất tộc, đều trảm cho cô! Tuyết thị tộc binh, phàm nhuộm máu con dân Càn Thiên ta đều phải xử tử! Phạm người Càn Thiên ta, giết không tha!

Âm thanh chấn toàn thành, toàn bộ Càn Thiên Sơn đều ầm ầm như sét đánh.

- Quốc quân anh minh!

- Cẩn tuân quân thượng chi mệnh! Phạm người Càn Thiên ta, giết không tha!

Trước tổ trạch, tất cả Hồ bộ chư tộc, đều nhao nhao cúi người cúi đầu, rồi sau đó bỗng nhiên toàn bộ đứng lên. Trong mắt sát cơ tràn đầy nhìn Tuyết thị nhất tộc vẫn cầm trong tay binh khí, dưới thượng vị huyết mạch của Tông Thủ áp chế tay chân vô lực, như cừu non bị làm thịt.

Xiềng xích quanh người Tông Lam đã bị mấy bộ hạ cởi bỏ. Đặt chân mặt đất, liền mạnh mẽ rút ra yêu đao bên người, nhưng Long hành hổ bộ đứng trước mặt Tuyết Dương cười lạnh nhìn qua,

Người kia đồng tử kịch co lại, ẩn ẩn nhìn ra ý trong mắt Tông Lam

Tuyết Dương ngươi hôm nay đã mang họ Tuyết thị!

Còn chưa phản ứng, Tông Lam đã vung một đao xuống, chém bay đầu Tuyết Dương .

Cầm đầu trong tay, rồi sau đó cười dài một tiếng, phiền muộn trong lồng ngực toàn bộ đều bị đánh tan.

Phản đồ như vậy, nên chém đầu răn chúng, huyền thi ba tháng mới được!

Tông Thủ lúc này lại dùng ý niệm dốc hết toàn lực triển khai, không muốn bỏ qua một con cá lọt lưới nào cả.

Cũng sau một lát, chợt lại lần nữa trợn mắt.

- Ân?

Ý niệm quét qua, tựa hồ có hai đạo khí cơ, đang phi tốc thoát đi. Khoảng cách tường thành đã cực xa.

Cũng chỉ cần mấy khắc đã có thể ly khai phạm vi ý niệm hắn bao phủ.

Ẩn ẩn cảm giác có chút quen thuộc, sau nửa ngày mới rốt cục nhớ tới. Hai người này, há không phải là hai người lúc hắn mới vào thành, đã từng ở trong quán rượu kia nhìn hắn sao?

Tông Thủ cười lạnh một tiếng, hai bọn chuột nhắt, cứ vậy muốn chạy đi sao?

Huyễn Tâm Kính bỗng dưng bay vút lên trên không, quang ảnh màu xanh theo tâm niệm Tông Thủ đuổi theo..

Thanh Mộc Trâm kiếm, cũng mang theo vạn trượng kiếm khí, hướng phía kia lăng không chém xuống.

Nhân ảnh phía trước, tựa hồ tự biết bỏ chạy như thế khó có thể chạy thoát, bỗng dưng trở lại, vô số phù lục, bỗng nhiên bay vút ra.

Tạo thành một linh trận nho nhỏ trước người, trong đó lại xen lẫn một quả châm ảnh quấn đầy phù lục, xuyên không tới.

Lá bùa kia lần lượt phá vỡ từng cái, khí kình bao trên châm cũng dần dần lộ ra cương liệt.

Rõ ràng nhỏ như lông trâu, lại có uy thế định đoạt thiên hạ!

Kiếm châm kích đụng, chỉ nghe ‘ BOANG... ’ một tiếng kịch chấn. Trăm ngàn đạo châm kình kiếm quang ngoài thành bắn ra, vẽ ra trên mặt đất hoạch trăm ngàn đạo dấu vết sâu đạt trăm trượng.

Mà bóng người kia, cũng ‘ PHỐC ’ một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi. Lại lấy ra một tấm linh phù, mang theo thân ảnh người này hóa thành một đoàn tật quang, nhanh chóng đi xa.

- Định Thế Châm? Thiên Độn Phù? Nguyên lai là Dương gia, người này chẳng lẽ là Dương minh kia sao?

Thiên Độn Phù ngược lại bình thường, chỉ cần có chút của cải, có trưởng bối trên Tiên cảnh đều có thể nhẹ nhõm thu vào tay.

Nhưng Định Thế Châm này lại chỉ có Hoàng Kinh Dương gia của Đại Thương mới có. Hơn nữa nhất định là tu sĩ Tiên cảnh lưu lại, niêm phong toàn bộ ý cảnh vào trong châm.

Lúc này mới có thể chống lại hắn

Nhớ rõ Dương gia lúc này có lẽ vẫn hiệu lực vì Liêu Vương kia, chờ đợi thời cơ.

Nếu là thế, tông phái mà Tuyết thị cấu kết, thật đúng là Thái Linh Tông!

Lúc trước người hai lần ám sát mình cũng quả thật là xuất thân từ Dương thị!

Hai tay mạnh mẽ nắm chặt, tiếp theo Tông Thủ lại bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Cái này xem là gì? Trước kia muốn vào Lăng Vân Tông, kết quả Lăng Vân Tông bị mình tự tay đuổi khỏi Đông Lâm Vân Lục.

Về sau muốn nhập Thái Linh Tông, về sau đại tông môn này cũng thành tử địch của mình.

Hẳn đây là duyên phận sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK