Ánh mắt Tông Thủ sáng lên, rồi sau đó lắc đầu cười nhẹ:
- Tông Thủ liền không cảm giác được mình so với người khác sẽ cao quý hơn. Quốc cần lễ pháp, cũng không nên có đẳng cấp sâm nghiêm, chỉ vì trói buộc vạn dân bách tính kia. Dân như nước, có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền. Lấy kế sách ngu dân, xem dân là cọng rơm cái rác, có đúng là hữu dụng? Bị ức hiếp rồi, sống không nổi, cuối cùng là muốn tạo phản, muốn thay đổi triều đại thiên địa!
Lại nói:
- Lòng dạ của bổn vương có thể chứa Thương Sinh Đạo, có thể chứa học thuyết trăm nhà, tự nhiên cũng có thể cho phép có Nho gia. Chỉ là lấy những việc Nho gia đang làm đây, nói không chừng sẽ có một ngày, bổn vương lại tiến hành một lần đốt sách chôn người tài. Tiền lệ lễ giáo hại người, dân gian chỗ nào cũng có, cũng chính thức là tội lỗi chồng chất. giáo nghĩa Thân Thân Tương Ẩn càng hại cho quốc pháp, Đại Càn tất nhiên là muốn cấm tiệt.
- Đốt sách chôn người tài? Tốt, tốt, tốt!
Ngôn ngữ Tông Thủ đã xong, Đổng Trọng Thư kia liền muốn rách cả mí mắt. Trong miệng liền nói mấy chữ tốt, sắc mặt đỏ lên.
- Không nghĩ tới thời đại cuối cùng Vân Hoang lại ra một cái bạo quân như Thủy Tần hoàng đế. Sau Thủy Tần, các triều đại thay đổi, hôn quân lấy Tông Thủ ngươi làm đầu! Ngươi muốn đốt sách chôn người tài thật không? Nho môn ta tựu đợi ngươi đến!
Ở ngoài khung cảnh, Chu Tử kia đồng dạng là khí nộ công tâm, trong mắt nộ ý tuôn ra.
Rồi lại bản năng cảm thấy không đúng, trên thân Tông Thủ này tựa hồ đã có biến hóa nào đó, cùng thiên địa hòa hợp.
Đã khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, lại không giải thích được, lại có loại cảm giác ‘Thân cận’.
- Chuyện gì xảy ra? Cảm giác này, sao lại quái dị như vậy?
Nho môn không thông vọng khí thuật, nhưng trước khi Chu Tử thành đạo, cũng tinh nghiên điển tịch của ba nhà Đạo, Nho, Pháp, coi như là có chút thông hiểu.
Mà giờ khắc này khi hắn tụ lại linh mục, thấy được nhưng lại là một phiến trống rỗng.
Nhưng cái này không những không khiến hắn an tâm, ngược lại càng có cảm giác quái dị.
Lúc này hắn không thể trông thấy cái gì, cũng sẽ không cảm giác kỳ quái, lại duy độc không thể nào là không có vật gì.
Tông Thủ là đông nam chi bá ở Vân Giới, Đại Càn tiên quân, chủ nhân của bảy mươi sáu thế giới!
Vương khí của người này chính là phải ở thời điểm cực thịnh!
Là Tú Quan?
Mấy lần có ý đồ phá vỡ tầng chướng ngại kia, lại đều không có kết quả. Mục quang của Chu Tử lập tức nhìn về phía Tú Quan, giờ phút này chỉ cảm thấy là vạn phần bất đắc dĩ.
Có vị Chí cảnh đệ nhất nhân thế gian này ra tay che đậy. Như vậy ở trong vực giới này vẻn vẹn chỉ có mấy người mới có thể chân chính thấy rõ mệnh cách của Tông Thủ.
Nhưng vị này, rốt cuộc là có ý muốn giấu diếm cái gì?
Tú Quan lại cười mà không nói, hồ đồ không đi để ý tới.
Tông Thủ tại thế thánh vương, đạo hợp với thiên, há có thể ở trong lúc này cho Nho gia các ngươi biết được?
Năm đó Hi Tử bị chư giáo liên thủ tính toán. Hắn lúc này, cũng chỉ là thu chút ít tiền lãi mà thôi.
Tông Thủ bên kia tắc thì lắc đầu, vị Đổng Thánh này thực không thể nói lý.
Cũng lười tranh luận với người này, trực tiếp nghiêm nghị ngưng trọng nói:
- Ta sử kiếm trận, sau đó khó có thể phân tâm! Thỉnh Tú Quan sư bá, Long Ảnh sư tôn, Huyền Sương sư tôn, Nguyên Tĩnh sư bá giúp ta!
Bốn người Long Ảnh nghe vậy, sắc mặt cũng đều là nghiêm nghị. Biết được trận chiến ngày hôm nay đã đến lúc cuối cùng, cũng là lúc mấu chốt nhất. Quyết định cuối cùng, thành quả chiến đấu như thế nào.
Ánh mắt của Tú Quan hơi thu liễm, giống như cười mà không phải cười:
- Nào dám không tòng mệnh!
Vòng sáng màu bạc tiếp tục khuếch trương, ngoài phong tỏa khung cảnh ra, cũng gắt gao đem hai người Đổng Trọng Thư và Tinh tà tiếp tục vây ở trong khung cảnh.
Thần sắc Long Ảnh tức thì không thay đổi, thản nhiên nói:
- Tự nhiên là toàn lực ứng phó!
Quanh người hắn tuy không có động tác gì, nhưng kiếm ý lại càng là thuần túy, trực thấu ra ngoài khung cảnh.
Nguyên Tĩnh tán nhân nhưng lại kiều tiếu không ngừng:
- Muốn phong cấm sao? Đổng Trọng Thư, thời điểm năm đó ngươi cùng Trịnh Huyền cùng nhau vây giết sư tôn ta. Nhưng có từng nghĩ tới mình cũng sẽ có hôm nay? Đúng rồi, còn có Tinh Tà đạo huynh.
Lâm Huyền Sương mặc dù không nói chuyện, lại chân ngôn niệm động, từng điểm bạch lộ quang hoa dần dần tụ quanh thân Tông Thủ, chân nguyên sinh cơ quanh thân Tông Thủ quả nhiên là trong nháy mắt liền khôi phục đến cường thịnh.
Những nội thương mà dùng tu vi Tiên cảnh, mượn nhờ vương đạo võ hạo mạnh mẽ khống chế kiếm trận tạo thành, trong khoảnh khắc liền tiêu trừ hơn phân nửa. Cũng triệt để tảo trừ nỗi lo về sau của hắn.
Trong nội tâm âm thầm cảm kích, ý niệm của Tông Thủ lại càng ngưng tụ.
Trên bầu trời linh năng biến hóa, tuần hoàn không ngớt, càng nhiều thiên địa ý chí bị kiếm trận cường hành cuốn tới, kết hợp với kiếm lực.
Gần kề một tức về sau, thất kiếm trên không trung liền lại là một tiếng ông minh.
Hơn nữa Luyện Hồn là minh hưởng mãnh liệt nhất, ở trong kiếm linh truyền tới ý niệm hưng phấn vô cùng.
- Liền cao hứng như vậy? A, cừu địch sao?
Hi Tử vẫn lạc, Luyện Hồn kiếm linh này tự nhiên xem hai người Đổng Trọng Thư và Tinh Tà mà băn khoăn.
Vì vậy cho dù ngay cả Chí cảnh Côn Minh chết đi, cũng không khiến cho Luyện Hồn kiếm cảm giác cao hứng.
Duy chỉ có hai vị này, cũng chính là người nó để ý.
Tông Thủ không chút do dự đã thao túng kiếm trận, khóa chặt Tinh Tà có thực lực tương đối yếu kém.
Mà trên mặt người này cũng có chút trắng bệch. Sau đó là không chút do dự liền lại bắt đầu toàn lực giãy dụa.
Ánh mắt Tông Thủ không có biến hóa, nhưng lại hiện lên một tia khinh thường.
Thời điểm lúc này mới dốc sức liều mạng, có hữu dụng sao?
- Chém!
Thiên đạo chi kiếm khổng lồ kia lại lần nữa chém xuống, lực lượng to lớn không thể chống cự ngay tại lúc giao kích trong nháy mắt, liền đem kiện tiên khí đỉnh cấp nhất của Tinh Tà đánh tan ra.
Lúc này bên cạnh thân Tinh Tà rồi lại còn có một cái kình thiên đại thủ đồng thời hướng về phía đó mà vào.
Ánh mắt Tông Thủ nhắm lại, không cần nhìn tới cũng biết đây nhất định là Vô Thượng nguyên ma Lý Biệt Tuyết kia.
Ba vị ma tổ của Vân Giới năm đó, từ sau khi Hi Tử bỏ mình ở trận chiến ấy, chỉ còn lại hai vị.
Hai người ở trong Vân Giới, xưa nay đều là gắn bó như môi với răng. Lúc này đây là không thể không cứu.
Tông Thủ lại toàn bộ không để ý, chỉ đem thiên đạo kiếm ý kia làm bộ như thoáng chếch sang, tựa hồ muốn ngược lại khóa chặt Lý Biệt Tuyết.
Vị Vô Thượng nguyên ma kia rõ ràng là cả kinh, vội vàng ra tay, giống như thấy được hỏa diễm khó giải quyết, co rụt mà xuống.
Đem người này bức lui, Tông Thủ cũng lại không nương tay, đem tất cả kiếm lực hướng Tinh Tà mà phát tiết.
- Mười ngày trước, mối thù mấy trăm vị đồng môn mất mạng, chỉ có thể lấy Đạp Thế thiên quân ngươi bù vào!
Trong sát na âm thanh rơi xuống, toàn bộ thân thể của Tinh Tà liền đột nhiên sụp đổ, hóa thành bột máu toái tán ra