Tế Thiên đài nằm ở phía bên phải Sùng Chính điện, bên ngoài núi cao ngàn trượng có một khối cự thạch thò ra hơn bốn mười trượng.
Tế Thiên đài được kiến tạo trên khối đá khổng lồ đó, cũng là chỗ cao nhất của đỉnh Càn Thiên Phong, còn gọi là tiếp thiên chi địa.
Tông Thủ mỉm cười một tiếng đang muốn sai người đến kiểm tra bệ đá thì ngừng lại.
Nếu không phải đích thân tới, lấy thân làm mồi thì làm sao dẫn động những người này mạo hiểm động thủ? Trong truyền thuyết Huyễn Tâm Kính vô cùng thần diệu, nếu sai người kiểm tra thì hơn phân nửa sẽ đánh rắn động cỏ khiến những người này sợ quá chạy mất.
Hắn mặc dù không để Tông Thế vào mắt nhưng hậu hoạn vẫn là hậu hoạn, có thể trảm thảo trừ căn cũng giảm bớt vô số phiền toái.
Lập tức Tông Thủ mỉm cười đợi cho hơn mười vị tư tế kiểm tra trên đài theo thông lệ một phen, thanh trừ những si mị chi vật lén lút thì mới cất bước cầm tế văn đã sớm viết xong, dưới chú mục của tất cả mọi người theo một vị lão tế tự ước chừng 60 tuổi mặc quần áo và trang sức tôn quý nhất bước về phía đài tế.
Vị tế tự này là lão thần của Tông Vị Nhiên tên gọi Tông Lăng, xuất thân từ chi thứ của Tông gia, sau khi sáng tạo Càn Thiên Sơn thì chủ trì tất cả sự tình tế điện nội thành, đức cao vọng trọng. Mặc kệ là người phương nào, chỉ cần làm cho vị này khó chịu thì nơi nào, thân phận gì cũng mở miệng mắng.
Vì vậy Tông Thủ cũng không dám bất kính nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau.
Mấy người Tông Lam, Hổ Trung Nguyên chặt chẽ đi theo sau lưng. Bất quá khi đến bậc thang thứ chín cuối cùng thì dừng lại.
Tông Nguyên hơi hơi do dự, hiện ra vẻ sầu lo. Sau một lát suy ngẫm thì thần sắc bình tĩnh, không cố kỵ ánh mắt muốn giết người của những người bên dưới ngang nhiên bước theo, lão tế tự cùng Tông Thủ lên Tế Thiên đài.
Hai mươi trượng đã đến, Tông Thủ đứng vững giữa đài thạch, nơi đây sớm đã bày ra hương án.
Vốn là thắp nhang, cúi người lạy ba cái. Tuyên đọc tế văn. Tông Thủ mở ra quyển trục xem xét thì nhếch môi lên khóe mắt có chút run rẩy.
Không biết là người nào ghi chừng gần hơn hai vạn chữ. Văn chương hoa mỹ, cực kỳ tinh tế nhưng đọc hết nó phải mất bao lâu?
Ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, Tông Thủ bỏ qua một bên rồi thi lễ trên không:
- Trời xanh ở trên, Càn Thiên Sơn thế tử Tông Thủ, ngày hôm nay kế thừa chức thành chủ Càn Thiên, cầu xin thượng thiên phù hộ cho Càn Thiên ta! Tông Thủ bất tài, nhất định phải khiến cho ta chư thành nước thái minh yên, con dân dưới trướng có nơi cư trú, mỗi ngày uống rượu ăn thịt.
Mọi người phía dưới nguyên bản còn có chút bất mãn, nhưng nghe vài câu như thế thì lông mày giãn ra kêu to "Tốt!"
Đám người Yêu tộc vốn cũng không có nhiều quy củ như vậy, lại càng không giống văn nhân rườm rà.
Tông Thủ dùng từ đơn giản thô lỗ càng hợp khẩu vị của bọn hắn.
Chỉ có tế tự chủ trì tế điển tức tới muốn lòi tròng mắt ra, hung hăng chằm chằm vào Tông Thủ.
Cũng may trong lòng hắn biết giờ phút này không tốt để ngắt lời nên trầm mặc không mở miệng, chỉ trợn mắt trừng sang.
Tông Thủ hoàn toàn mặc kệ, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, lời nói tuy là hơi có vẻ thô tục nhưng vô cùng thành kính.
Vạn vật đều có linh, thiên địa này mặc dù không có Thần nhưng không thể không kính.
- Ta muốn chư tộc thịnh vượng, muốn sơn thành hưng thịnh, nguyện trời xanh theo ta để Càn Thiên Sơn ta mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa, tất cả con dân đều có thể sinh sôi nảy nở hậu duệ, sinh thêm mấy nhi tử mập mạp.
Bên dưới lại trầm trồ khen ngợi, mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa thì bình thường nhưng bọn họ cũng không dựa vào cái này ăn cơm, phần lớn đều dựa vào săn giết tinh thú mà sống.
Nhưng sự tình con để thì mọi người cùng nhau chi nguyện. Yêu tộc mỗi người thực lực cường hãn, mặc dù tiểu nhi cũng có võ học không tầm thường nhưng duy chỉ có sinh sản lại thấp hơn nhân tộc. Bao năm qua đánh trận, cũng tử thương không ít, là tâm bệnh của tất cả mọi người Càn Thiên Sơn.
Vị đại tế tự kia chòm râu tóc trắng cơ hồ muốn đứng lên. Thật sự thô tục, quá thô tục rồi, sao có thể lọt tai trời xanh chứ?
Hắn cũng từ từ nhắm hai mắt, thần sắc rất nghiêm túc, trong lòng thành tâm cầu xin.
Xong tế văn là hiến rượu. Tông Thủ cầm lấy chén rượu, bên tai chợt nghe được từng tiếng cười lạnh vang lên rõ ràng:
- Thật đáng tiếc! Tế thiên chi từ của ngươi thật sự là nói không sai, hợp khẩu vị của Tông Thế ta. Đáng tiếc, trời xanh ngày hôm nay không phù hộ ngươi.
Lông mày Tông Thủ vô ý thức nhảy lên, thầm nghĩ cuối cùng là đến rồi, mới đầu hắn còn tưởng rằng những người này thật sự là triệt để buông tha. Bản thân lão tế tự cũng là Hoàn Dương Cảnh Linh Sư, giờ phút này trên đài cũng đồng dạng nghe thấy.
Lập tức mắt hổ trừng lên quét mắt chung quanh:
- Là người phương nào dám ở trước mặt Tông Lăng ta giả thần giả quỷ? Dám phá hỏng tế thiên chi điển của Càn Thiên Sơn thành ta, bọn ngươi thật to gan!
Đầu ngón tay của hắn là một tấm phù lục màu đỏ rực đánh về phía thanh âm phát ra, lập tức hỏa diễm phun ra, tràn ngập thanh âm mấy trượng.
Nhưng còn chưa tới kịp đã nổ tung ra, chỉ thấy một ngón tay tựa như bạch ngọc từ trong hư không xuyên ra điểm vào trong ngọn lửa. Băng hàn chi lực vô tận đập chết ngọn lửa hồng hướng bốn phía khuếch tán. Phụ cận hơn mười dặm, bao trùm một tầng sương lạnh.
Mặt đất dưới ngón tay đông cứng lại.
Sương mù tràn ngập , phía sau cũng hiện ra hai bóng người. Một người trong đó đúng là Tông Thế, tên còn lại là chủ nhân của ngón tay.
Đồng dạng là khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, niên kỷ tuấn mỹ đến gần như yêu dị. Trong tay có một bảo kính cổ đồng lộ ra lực lượng huyễn nhiếp tinh thần.
Sau khi hiện thân thì cười cười với Tông Thủ:
- Bát Vĩ Tuyết gia Tuyết Mạc Ngôn, bái kiến thế tử!
Thần sắc ôn hòa tươi cười sáng lạn.
Mọi người dưới đài, khi thanh âm vang lên đã cảm giác tình hình có chút không đúng.
Giờ phút này khi trông thấy Tông Thế cùng Tuyết Mạc Ngôn hiện ra thân ảnh, sau khi xao động hồi lâu thì khuôn mặt đám người Hổ Thiên Thu biến đổi chạy lên đài.
Tông Lam nhờ ở gần bậc thang cửu cấp, chỉ một cái cất bước đã lướt qua. Bất quá còn chưa chờ lên tới Tế Thiên đài thì chợt nghe một tiếng cười ha ha:
- Lùi trở về cho ta! Muốn đi lên cũng không dễ dàng như vậy đâu?
Một cây đại kích tám trượng trảm từ trên xuống, Tông Lam biến sắc, mạch đao trong tay đồng dạng vung đao lên, không để ý tới bản thân chém ngang.
Hắn chỉ cầu có thể mau chóng đến bên người Tông Thủ, cho dù là cùng địch tiêu vong cũng không sợ.
Chủ nhân của thanh âm kia 'Hắc' một tiếng, kích ảnh biến ảo, mạnh mẽ va chạm với mạch đao.
Tông Lam cảm thấy ngực trầm trọng, một cỗ cự lực đánh úp xuống, thân hình không tự chủ được ngã xuống dưới đài.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lệ Hổ Cát Thường mắt mang vẻ mỉm cười nhìn xuống bên dưới, thân hình bọn hắn cũng bị lực phản chấn trùng kích vội vàng thối lui, trên mặt lại mang theo vài phần đắc ý.
Mà hai bên Hổ Trung Nguyên cùng Ly Lạc bị hai vị Huyền Võ tông sư trên đài xuất thủ ngăn trở, không cách nào trèo lên.
Đợi đến khi Hổ Thiên Thu tìm đến thì lại thấy một người thân ảnh cao lên năm trượng ở tế đàn.
Từng phi kiếm nhỏ như lá liễu bỗng nhiên xuất hiện, tổng số bốn mươi tám cái như gió lốc xoay chuyển.
- Vụ Diệp? Đạo Danh Tông, Phi Diệp Kiếm Trận, ngươi là đệ tử đích truyền của Đạo Danh Tông.
Hổ Thiên Thu bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người trên không trung, chỉ thấy một vị thanh sam đạo nhân mang theo mấy phần vui vẻ nhìn xuống, gật nhẹ đầu tựa hồ là thừa nhận.
Hổ Thiên Thu lập tức nổi giận, Hổ Bá Đao bỗng dưng chém ra, cương kình tức nước vỡ bờ, toàn bộ quét sạch bóng kiếm. Hắn đang muốn phóng lên trên thì một vị Huyền Võ tông sư dùng một thương hai trượng đâm tới.
Thương thế lăng lệ ác liệt, thế như hổ điên. Hổ Thiên Thu lại cười lạnh một tiếng đang muốn một đao chém giết người trước mắt này.
Bên cạnh lại có vài đạo bóng kiếm tập kích, Hổ Thiên Thu bất đắc dĩ đẩy thương ra, cả người nhảy về phía sau vài thước.
Mọi người phụ cận cũng đều là như thế, không phải là bị bức lui thì bị kiếm trận tạm thời vây khốn.
Bốn mươi tám Phi Diệp Kiếm Trận, phối hợp Lệ Hổ Cát Thường cùng vài tên Huyền Võ tông sư tựa như đê đập không thể phá vỡ ngăn cản nhiều cường giả của Càn Thiên Sơn
Mà giờ khắc này ở trên đài cao, Tông Lăng thần sắc tái nhợt. Hộ giá linh thú quanh người hắn được thả ra nhưng không dám nhúc nhích.
Sau lưng đồng dạng là hai gã Linh Sư Hoàn Dương Cảnh, một cỗ khí tức sâu vô cùng âm lãnh bao phủ đến.
Mà thương thế của Tông Nguyên chỉ phía trước. Quanh người ẩn ẩn lôi đình cuồng tụ bảo hộ Tông Thủ, Tông Lăng sau lưng.
Tuy cường địch tứ phía nhưng sắc mặt Tông Nguyên vẫn như thường, Tông Thủ vẫn bình tĩnh không thay đổi nhìn bảo kính trên tay Tuyết Mạc Ngôn:
- Đây là Huyễn Tâm Kính của Tuyết thị các ngươi. Thật sự là Linh Diệu, nghe nói vật ấy còn là một pháp bảo tàn kiện?
Tuyết Mạc Ngôn nghe vậy, rõ ràng cho thấy thoáng kinh ngạc, hắn chịu không nổi ánh mắt tham lam sáng quắc của Tông Thủ nên thu hồi kính:
- Đúng là kính này! Không ngờ thế tử cũng có thể nhận ra vật ấy.
Nhưng trong lòng hắn thì âm thầm khó hiểu, giờ phút này thần sắc của Tông Thủ thực sự quá trấn định thực quá kỳ quái.
Tông Lăng cũng giật mình hồi lâu, đúng là bảo vật này. Trách không được hắn lúc trước dùng linh pháp thanh lý tế thiên đàn lại không phát giác gì.
Tiếp theo thì âm thầm ngạc nhiên, thế tử nhà mình đến thời khắc này mà vẫn lạnh nhạt tự nhiên. Chỉ phần tâm tính tu dưỡng này đã không kém hơn Tông Vị Nhiên.
Tông Thế không để ý tới điều đó, hắn tiến lên trước mấy bước, lạnh lùng nhìn Tông Thủ nói:
- Ba khấu chín bái, huyết minh tế thiên, thế tử phải chăng rất đắc ý? Ngươi cho là Tông Thế ta đã thua sao?
Thần sắc Tông Thủ giống như cười mà không phải cười đem ánh mắt dời về phía Tông Thế, Tiểu Kim phía trên cánh tay hắn đã lặng yên không một tiếng động chảy vào vỏ kiếm Cửu Lân Kiếm dung hợp cùng thân kiếm.
Dung nhập hoàng đạo chi khí vào trong Nguyên Nhất Kiếm, Tông Thủ cũng dẫn một phần vào trong Cửu Lân Kiếm.
Ánh mắt hắn liếc xéo qua chung quanh.
Cộng thêm Linh Võ song tu Vụ Diệp cùng Tuyết Mạc Ngôn là năm vị Hoàn Dương Linh Sư, bảy vị Huyền Võ tông sư!
Đội hình này đổi lại ở địa phương này cũng đủ lấy mạng hắn.
Bất quá nơi đây là Càn Thiên Sơn, sân nhà của Tông Thủ, xu thế của một quốc gia há có thể khinh thường?