Mục lục
[Dịch] Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nhíu mày, Tông Thủ cũng không có hối hận, muốn chém giết Nguyên Cửu Thần thì chiến lực bản thân phải là thất giai.

Tuy hắn có hai đầu linh thú hộ giá, bản thân cũng không có nhược điểm. Kiếm thuật của hắn đạt tới đỉnh cao, cũng không sợ những cường giả thất giai.

Chỉ cần thi triển kiếm thuật tinh diệu của mình thì như vậy ít nhất thân hình này có thể kháng trụ được hai mươi kích của thất giai mà không sụp đổ.

Cũng chỉ có Huyền Vũ tông, lần này hắn có thể có hai thành nắm chắc!

Mà điểm cuối cùng nhất, đem linh mạch thứ sáu dung nhập vào cơ thể thành công là may mắn.

Lại nói tiếp ‘ tuấn kiệt ’ trong tông môn giờ phút này cũng không kiên nhẫn --, Tông Thủ lấy trong túi trữ vật ra băng hỏa chân khí. Rồi sau đó miệng mũi mạnh mà khẽ hấp dẫn đạo trong cơ thể.

Chân khí tiếp xúc trong chốc lát, bỗng nhiên dung nhập vào trong đó. Cuối cùng hóa thành từng đạo chân khí phân bố toàn thân.

Nội giáp có thể dung nhập vào trong cơ thể thì có thể khiến cho thân thể thừa nhận thêm nhiều trùng kích hơn nữa.

Tông môn ban thưởng chẳng những cao tới cửu giai, càng là tinh phẩm hiếm thấy.

Ngay sau đó lại là vô số linh kiện. Bị Tông Thủ chắp vá ra, không ngờ là một kiện ngoại cốt.

Mà khi Tông Thủ mặc vào toàn bộ thì nó biến thành màn da, bao trùm trên da thịt. Xuyên thẳng áo ngoài như không nhận ra.

Bộ ngoại cốt này không có ‘ lôi hành ’, mà là ‘ thép trụ ’. Công hiệu lớn nhất trừ cung cấp hai trăm vạn cân lực lượng thì thì nó chia xẻ áp lực chơ thân thể.

Thương Sinh Đạo tập kết đệ tử là ở phía bắc Thương Sinh Khung Cảnh.

Giờ phút này mấy trăm người tụ hợp xếp thành một phương trận, lẳng lặng chờ. Mà tam tông lục môn có Tạ An La Thế mấy người cầm đầu ‘ anh tài ’ tam tông lục môn, giờ phút này đang nhàm chán đếm kiến trên đất.

Cách đó không xa là một người đan chờ, là một trung niên chừng ba mươi tuổi, đứng chắp tay, giờ phút này khóe mắt không ngừng run rẩy.

Hàn Phương im lặng đứng im ở một bên, làm ra bộ dáng nhìn qua tinh không, đối mặt với mặt trời cũng không thấy chướng mắt. Nhưng mà người ở nơi này dường như không có ai nhìn thấy hắn cả. Không có người nào nhìn qua phía của hắn.

Thời điểm mặt trời lên cao ba sào thì bên kia đạo cung mới có động tĩnh. Chỉ thấy một xe ngựa vô cùng hào hoa do mười hai thớt Long Giác Dực Mã kéo xe, mà người lái xe lại chính là Tông Nguyên.

Nơi đây hơn mấy trăm người, lập tức xôn xao. Trong mắt trung niên áo trắng như bốc lửa.

Vốn muốn lập tức phát tác lại nghe được bên tai có gì đó, lắng nghe một lát thì cố nén không nói nên lời.

Trên mặt hiện ra thần sắc vô cùng nồng đậm. Nghĩ ngợi nói người trong xe này thống lĩnh nhiều đệ tử như vậy có ổn hay không?

Sẽ không sợ ở Ngạn Thành Quan toàn quân bị diệt sao? Bổn sự của Nguyên Cửu Thần thì hắn quá rõ ràng rồi. Đám đệ tử này đi qua vốn đã hung hiểm, hơn nữa lại giao quyền chỉ huy cho gia hỏa không đáng tin như vậy.

Mười phần nắm chắc thì không nói, nhưng mà đoán chừng cũng đã thua bảy phần rồi.

Mà trong đám đệ tử có tiếng nghị luận nhao nhao.

- Người trong xe này chẳng lẽ là Đàm Thu? Thương Sinh Đạo bổn đường chân truyền thứ ba?

- Người này cũng quá kiêu ngạo rồi! Không ngờ dám ngồi xe ngựa tới, không sợ sư trưởng quát mắng sao?

- Hừ! Dùng bối phận của hắn thì đi dạo trong nội cung ai có thể đủ quản hắn? Nhưng mà người này không phải muốn ngồi trong vân xa đi tới Ngạn Thành Quan đấy chứ?

- Sách, thật sự quá đẹp trai!

- Người này thực không biết cái gọi là đủ, kiêu căng như vậy không biết là họa phục của tông môn...

Hàn Phương mí mắt nhảy mấy cái, đau đầu xoa mi tâm.

Nghe đồn Càn Thiên Yêu Vương này chưa từng làm ra bộ dáng đồng cam cộng khổ với sĩ tốt. Mỗi lần ra trận thì thường thường đều ngồi trong vân xa, thư thư phục phục ở lại trong đó.

Mà hôm nay hắn lại là người dẫn đội của Thương Sinh Đạo đấy.

Sau khi vân xa tới thì Tông Thủ từ trên xe bước xuống. Sắc mặt xanh trắng, run run rẩy rẩy giống như cơn gió thổi qua sẽ té ngã.

Dường như là cường chống nhìn qua trung niên nhân thi lễ nói:

- Bái kiến tiên sinh! Lần này Đàm Thu đến chậm, kính xin tiên sinh thứ tội. Bởi vì gần đây một lòng đột phá cảnh giới, thân thể Đàm Thu có việc nên chỉ có thể dùng vân xa thay đi bộ, cũng thỉnh tiên sinh chớ giận!

Người này bối phận thấp hắn mấy bối. Tông Thủ cũng không biết nên xưng hô như thế nào mới tốt, đành phải dùng tiên sinh xưng hô.

Đây là Thương Sinh Đạo cung, đã là bổn đường Thương Sinh Đạo, cũng là học cung. Bên trong sắp đặt tế tửu, tiến sĩ, học chính giống như quốc tử giám của trung ương hoàng triều.

Mà người này tại nội cung Thương Sinh Đạo đảm nhiệm chức tiến sĩ.

Trung niên áo trắng nghe vậy dung nhan cuối cùng vẫn nhịn xuống. Nhưng mà vẫn dùng thần thức dò xét một phen, ánh mắt của hắn biến thành quái dị, thật sự nhìn không ra trên người Tông Thủ rốt cuộc có tổn thương gì lớn.

Thân hình của hắn tránh qua một bên, tránh đi Tông Thủ thi lễ, rồi sau đó lạnh giọng nói:

- Đệ tử sao dám nhận nổi lễ của thái sư thúc tổ? Hôm nay ngươi tới muộn đã có nguyên nhân, như vậy chỉ cần giải thích rõ ràng là được, đệ tử không dám trách móc. Lúc này người đã tề tụ, không biết thái sư thúc tổ có gì để nói không?

Tông Thủ cười cười, quét nhìn qua chung quanh. Rồi sau đó trong con ngươi hiện ra vài phần kinh hỉ.

Lần này Thương Sinh Đạo từ bổn ường cùng tam tông lục môn, tổng cộng lấy ra gần trăm tên đệ tử. Thực lực quả nhiên cực kỳ không tầm thường, không có người nào thực lực thấp hơn lục giai. Mà như Huyền Diệp tinh anh càng tiến vào cảnh giới thất giai.

Nhưng mà phần lớn những người này ăn mặc lòe loẹt. Mỗi người đều có thần sắc khác nhau, cũng đều có được ngạo khí. Nhìn qua là một đám ô hợp.

Khiến người ta kinh dị là bộ phận khác. Ước chừng bốn trăm người, đều có tuổi nhất định, cưỡi tứ giai ngân lân đạp phong thú, nhưng mà khí tức đều là cường giả cấp bậc Huyền Vũ tông.

Trong đó có hai mươi người là Linh Sư, cũng chỉnh tề nghiêm nghị. Mặc dù Tông Thủ làm ra động tĩnh lớn như vậy cũng không thấy phân loạn chút nào, càng không có châu đầu ghé tai nghị luận.

Hẳn là đệ tử đạo binh của Thương Sinh Đạo?

Nghe đồn tất cả đại tông môn, phàm là hơi mạnh một chút đều có thói quen nuôi dưỡng đạo binh.

Những người này tư chất bình thường chỉ trên trung đẳng, lại từ nhỏ bắt đầu được tông môn bồi dưỡng. Tất cả người nhà cũng được tông môn chiếu cố, thường thường đều trung thành và tận tâm.

Cố nhiên là không bằng trăm tên anh tài của Thương Sinh Đạo ở bên cạnh có tiền đồ rộng lớn, có thể tìm trường sinh đại đạo. Nhưng những người này là trụ cột không thể thiếu của tông môn.

Trong bốn trăm người này tuy ăn mặc áo giáp như nhau, nhưng mà dấu hiệu có chút khác biệt nhỏ. Đường vân tầng ngoài của kỵ giáp đều cất dấu đánh dấu tông môn.

Trong đó bổn đường Thương Sinh Đạo chiếm một trăm năm mươi, tam tông cũng có một trăm hai mươi năm người, mà còn lục môn tổng cộng phai ra một trăm hai mươi năm người mà thôi, Tông Thủ hai mắt sáng lên, âm thầm cực kỳ hâm mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK