Mục lục
[Dịch] Thần Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng dạng là lúc chạng vạng tối, ở trong Huyết Cốc có một bóng người lung la lung lay chạy băng băng trên cánh đồng hoang vu hướng về phía Ma Thi Sơn.

Trên người hắn mặc áo tơ màu đen dính đầy máu, bộ mặt ẩn trong một đoàn sương mù đen không nhìn rõ mặt, thân hình phiêu hốt bất định.

Bỗng nhiên thân hình hắn dừng lại, Hắc y nhân kia bỗng dưng nhìn về phía xa xa, chừng trăm trượng có một cái thủ trạc yên lặng trong bụi cỏ.

Ẩn ẩn truyền ra tiếng hô gào thét buồn bã khóc từ trong thủ trạc này.

Bên trong ánh mắt của khói đen lập tức lộ vẻ kinh nghi bất định. Do dự một lát, hắn vọt tới lấy thủ trạc vào trong tay.

Nhưng vật ấy lại lập tức bắt đầu chấn động tựa hồ muốn thoát ra khỏi khống chế của hắn. Hắc y nhân cười lạnh một tiếng nhỏ ra một giọt huyết dịch điểm vào trong thu trạc, sau đó tiếp tục chạy đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở trong cự sơn phía xa.

Người này rời đi về sau một lát thì một đoàn kim quang bỗng dưng cũng từ đằng xa bay nhanh tới trôi lơ lửng trên không trung.

Đoàn kim quang này là một phi kiếm hoa lệ bất phàm, toàn thân kim chất khảm vô số bảo thạch, cực kỳ chói mắt.

Thân ảnh trên kiếm mập mạp, mặc một thân áo vàng do sợi tơi dệt thành. Hai cái lỗ tai dài rộng đeo tổng cộng sáu cái vòng tai sáng loáng, đồng dạng khảm nạm bảo thạch. Bên hông là đai lưng ngọc trắng, bên trên mười ngón là mười chiếc nhẫn bảo thạch đồng dạng phi kiếm phía dưới phú khí bức người.

Nhìn phương hướng Thi Ma Sơn, nam nhân mập mạp mặc kim y lộ vẻ mặt do dự không cam lòng nhưng cuối cùng cười lạnh một tiếng.

- Coi như ngươi vận khí tốt, có thể trốn vào Thi Ma Sơn, đào thoát khỏi tay Kim Bất Hối ta thực có vài phần bổn sự. Chỉ mong ngày đừng có gặp lại....

Kim Bất Hối uy phong mười phần mà hừ hừ, đang muốn ngự kiếm rời đi thì đột nhiên tâm thần khẽ nhúc nhích, nhìn về phía bên ngoài mấy trăm dặm.

- Chỗ đó âm khí thịnh, mây mù hội tụ, lượn lờ không tiêu tan như có âm túy chi vật. Kỳ quái, đồ vật ở bên trong Ma Thi Sơn có lẽ vẫn chưa tới thời điểm xuất thế.

Cơ hồ không chút do dự, hắn hóa thành một đạo kim quang hướng đoàn khói đen kia. Trong khoảng khắc mười dặm không tới một phút, Kim Bất Hối đã tới đỉnh núi.

Sau đó hắn đạp trên kim kiếm lập tức hít một hơi lãnh khí.

- Cửu âm tuyệt mạch, làm sao có thể? Phụ cận Ma Thi Sơn rõ ràng có chín đầu âm mạch hội tụ? Trách không được, nơi này âm lực quá lớn như thế. Oán khí bốc lên chẳng lẽ là có oan hồn sát thi ở đây, tình hình sao lại quỷ dị như thế?

Hắn quan sát mọi nơi, chỉ sau chốc lát đã tìm được nơi phát ra dị tượng.

- Sư tỷ Củng Hân Nhiên chi mộ! bia hiện huyết vân oán khí nặng nề, trước khi chết nhất định là trải qua sự tình cực kỳ bi thảm. Ồ? có chút không đúng, trận phù bên ngoài thật kỳ quái.

Nhìn kỹ một lát, khóe môi Kim Bất Hối giật giật, hán nhịn không được chửi ầm lên.

- Đậu ma ma! Thằng khốn nào làm cái này đây? Rõ ràng là oán khí đã tiêu lại mai táng ở nơi cửu âm tuyệt địa khiến cho oán khí của nàng như tồn như không, còn có phù trận này truyền thừa từ Linh Sư nào. Minh Quang Khu Tà Trận lại bày ra bộ dáng này, trừ tà chuyển thành tụ tà, minh quang đổi thành minh nguyệt, ngươi rốt cuộc là muốn trừ tà hay là muốn luyện chế cửu âm Linh Thi? Sư phụ của ngươi rốt cuộc là dạy kiểu gì, thật cmn cực phẩm. Hả? Rõ ràng đã nhìn thấy phía dưới có âm mạch mà ngươi còn vẽ trận này? Không đúng! Minh nguyệt tụ tà cộng với cửu âm tuyệt mạch, còn có này thi nguyện đã xong, oán khí còn tồn trong thân thể chính là kết cục của Thiên Thi cục, hơn nữa là cửu âm minh nữ chuyển sinh. Đậu xanh rau má, đúng là đồ dở hơi cám lợn.

Thấp giọng mắng mỏ một hồi, trước mặt Kim Bất Hối mồ hôi lạnh chảy như mưa.

Hắn bỗng dưng đem kim kiếm trong tay bay lên, lại chỉ thấy mây trên không trung có vô số lôi điện ầm ầm đánh xuống, khói đen dần dần ngưng tụ thành hư ảnh.

Mà Kim Bất Hối giờ phút này đổ mồ hôi như nước, kim kiếm chậm chạp không dám bay lên một tấc.

Trận này, mộ này, cửu âm hội tụ cục này, hắn không phá được mà cũng không dám phá.

Do dự một lát nam nhân mập mạp kim quyết đoán thu hồi kiếm, hắn nhẹ giọng cười quơ quơ ống tay áo xoay người rời đi.

- Được rồi! Dù sao cửu âm minh nữ chuyển sinh còn cần chín năm. Sự tình trừ tà, Kim Bất Hối ta cũng không am hiểu, làm gì cần dốc sức liều mạng? Chờ ngày sau mời mấy lão lừa trọc lỗ mũi trâu tới xử. Bất quá người bố cục này thật muốn gặp lại nếu có cơ hội...

Hai tay hắn bỗng dưng nổi gân xanh, mạch máu trên cổ lập tức phồng lớn lên mấy lần.

- Ta thật muốn làm thịt hắn!!!

...

Ở cửa thành của Vân Thánh Thành, Tông Thủ bỗng nhiên chỉ cảm thấy thân hình phát lạnh, phảng phất có một cỗ sát khí mãnh liệt tràn tới.

Hắn nhíu mày nhìn bốn phía, Tông Thủ không thèm để ý nữa, bởi vì cái gọi là con rận nhiều hơn không ngứa, người có sát niệm đối với hắn thật sự quá nhiều, chẳng muốn đi để ý tới.

Thời điểm hắn cùng với Sơ Tuyết ra khỏi thành đã dịch dung lúc vào thành cũng đồng dạng như thế.

Bất quá Liêm Ảnh Sư không cách nào mang vào trong thành. Cũng may con thú này, am hiểu nhất đúng là tiềm tung nặc hình. Ra khỏi thành trì xa một ít cũng không bị người ta phát giác.

Lại dùng thực lực tứ giai của nó, không phải là Tiên Thiên Võ sư cũng đành bó tay chịu trận.

Thừa dịp ban đêm, Tông Thủ trở về nơi Vân Thánh Thành chủ an bài. Tông Thủ vừa từ cửa sau tiến vào chỉ thấy Doãn Dương vẫn đứng tấn trong tiểu vện, thân thể hắn vặn vẹo theo tiết tấu, cốt cách toàn thân phát ra trận trận giòn vang phảng phất như đậu này rang.

Bất quá trên mặt hắn vẫn ẩn mang thần sắc lo lắng, càng có chút ít bất đắc dĩ.

Ánh mắt Tông Thủ sáng lên, ẩn ẩn ý khen ngợi.

- Không tệ! Mặc dù thân đã là tiên thiên cũng không quên trụ cột. Nếu như Doãn thúc chuyện cần luyện như thế, ngày sau nhất định có thể tới Thiên Vị.

Doãn Dương có chút kinh dị, tiếp theo là sắc mặt vui mừng thu thế đi tới, cúi người thi lễ một cái rồi nhìn Tông Thủ.

Lại thấy khí tức của Tông Thủ nội liễm giống như người bình thường, nhìn không ra hư thật như thế nào. Trong ngữ khí của Doãn Dương không khỏi lộ ra hiếu kỳ hỏi:

- Thế tử, sự tình Huyết Cốc đã xong rồi sao? Trứng Lôi Loan thực sự ở Thi Ma Sơn? Lúc trước thật không nên đáp ứng thế tử, Doãn Dương phải đi theo hộ vệ mới đúng.

- Ta làm việc này vì đã khảo chứng đã lâu, sao có thể sai được? Lại nói ngươi như đi những người kia hơn phân nửa sẽ đoán được ta không có ở đây.

Tông Thủ cũng không dục thừa nước đục thả câu, mắt thấy vẻ kinh hỉ trên mặt Doãn Dương rồi lại có chút không tin, không khỏi nhẹ giọng cười cười. Đang muốn nói tiến cảnh tu vi của mình thì lông mày hắn nhíu lại nhìn về phía trước hỏi:

- Doãn thúc, trong phòng khách có người sao?

Tinh thần Doãn Dương chấn động, có thể cảm giác tình hình trong phòng khách ít nhất cũng phải có cảnh giới Bí Võ Sư.

Mà sau một lát, trên mặt hắn lộ vẻ khó xử:

- Tiểu tỷ này hai ngày nay đều tới tìm thế tử ba lượt. Ta đã nghĩ hết mọi cách thoái thách nói là Thiếu chủ trong thành chủ phủ mới ứng phó được, nhưng nàng thế nào cũng không chịu đi, nhất định phải gặp mặt thế tử một lần...

Tông Thủ giật mình một cái, thì ra trong phòng khách là vị hôn thê của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK