Hắn cũng lười nhất nhất đi thôi diễn cấu tạo của phong cấm này.
Chỉ là dùng Thập Tuyệt Ngự Đạo kiếm trận kia, một đường cưỡng ép nghịch công, phá hủy toàn bộ mọi thứ.
Chỉ sau một lát, Tông Thủ đã đứng ở trong bảo khố.
Còn vật ở bên trong này, đã chưa khiến hắn có kinh hỉ, lại cũng chưa từng để hắn phải thất vọng.
Phỏng chừng là tương đương với một trong trăm phần mộ giả của Tần hoàng cất giữ linh thạch, cũng chính là hơn hai mươi viên Huyền giai Thượng phẩm linh thạch mà thôi.
Một Tiên Giai tu sĩ có thể có khố tàng như vậy đã rất là không tệ rồi.
Bất quá tạp vật khác lại đúng là có không ít, hầu như đem cả khố phòng phương viên ba nghìn trượng xếp đầy.
Hắn ở đây không có cảm giác gì, Phong Thái Cực đánh giá ở bên trong lại là kinh hỉ không hiểu.
- Anh Văn Thạch, một vạn ba nghìn phương, cư nhiên tất cả đều là tối Thượng phẩm! Trong Nguyên Liên Giới cư nhiên có dị vật bực này? Ân? Loại ngọc này rất cổ quái, chẳng lẽ là Vấn Tâm Ngọc trong lời đồn... truyện copy từ tunghoanh.com
Tông Thủ nghe vào trong tai lại âm thầm mỉm cười.
Anh Văn Thạch chính là một trong những loại tài liệu luyện kiếm, linh khí binh nhận bình thường không dùng được. Nhưng đối với Kiếm tu nhất mạch, cũng cực kỳ then chốt. Thậm chí không thể thiếu.
Thêm vào một chút bột phấn Anh Văn Thạch đã có thể tăng thêm cảm ứng giữa tu sĩ và kiếm khí.
Tăng thêm kiếm khí linh động, cảm ứng Kiếm Ý có thể cực kỳ thuận tiện kiếm tu nhập môn.
Anh Văn Thạch mạch khoáng trong Vân Giới đại khái đều bị Kiếm Tông nắm giữ, nhưng cho dù thế nào vẫn là xa xa không đủ.
Hàng năm chỉ có Thiên Phương sản lượng cũng bởi vậy mà hạn chế trên diện rộng, số lượng kiếm tu và chiến lực.
Về phần Vấn Tâm Thạch lại là một loại công dụng khác, trợ giúp tâm niệm tu hành.
Cùng với những dị bảo địch tĩnh tâm linh kia khác nhau, vật này không nhiễm tâm mã, lại có thể câu dẫn tạp niệm trong lòng người ta.
Đeo ở trên người, lúc nào cũng khảo vấn tâm linh, tựa như độ ma kiếp.
Nếu có thể đem Vấn Tâm Thạch này khuất phục, không bị nó ảnh hưởng, tự nhiên tâm linh cũng sẽ hướng tới hoàn mỹ.
Cũng là dị bảo khó gặp, mà ở nơi đây lại có hơn ba mươi khối.
Thông thường số lượng lớn như vậy cũng đồng nghĩa với trong Nguyên Liên Giới sẽ có đại hình mạch khoáng.
Hai loại dị bảo này số lượng vẫn rất nhiều.
Quả nhiên khi Từ Phương đã tìm đến, trông thấy trân tàng chất đầy phòng này cũng có chút bị động dung.
Hai người chợt liếc mắt một cái đều hiện ra vài phần hối hận.
Trước đây tuyệt không nghĩ tới, lần đầu tiên chinh phạt ngoại vực đã có thể có thu hoạch lớn như vậy.
Chỉ là bên trong gian khố phòng này cất giữ không sai biệt lắm tương đương với ba phần mười lần thu nhập đầu tiên này.
Sau đó lại nghĩ đến rất nhiều quáng tàng, còn có thể có đại lượng lợi nhuận.
Phân ngạch dự định trước khi xuất chinh, Đại Kiền của Tông Thủ chiếm phân nửa. Còn Thương Sinh Đạo Kiếm Tông cùng với Phật môn chia cắt một nửa còn lại. Cứ như vậy phân phối không thể thay đổi.
Sau đó ở bên trong, Thương Sinh Đạo có tam tông lục môn, Phật môn bát tông, Kiếm Tông bảy lần. Tỉ lệ phân phối, lại không giống nhau.
Sớm biết như vậy, hẳn là phần nhiều của bản tông Khung cảnh, nên tranh thủ thêm một ít.
- Bên ta mới tỉ mỉ tìm kiếm Linh Cảnh tán tu hỏi qua, có người nói Nguyên Liên Giới có người nói bị phát hiện mới chỉ trăm năm. Vị Cửu Tĩnh cư sĩ kia cư nhiên đã tích lũy được tài phù lớn như vậy.
Về phần truy hỏi ra sao, cùng với quá trình thế nào, Từ Phương cũng không có nói đến.
- Có người nói tây nam địa giới này nhiều núi, sản vật mặc dù ít, lĩnh ngộ lại phong phú. Có hơn năm mươi cái linh thức mạch khoáng, còn lại vô số mạch khoáng. Vì vậy Cửu Tĩnh cư sĩ chiếm cứ nơi này là địa phương hoang vắng nhất. Chỉ là lần này mấy chục vị Tiên Tu đều đã cực kỳ hâm mộ.
Tông Thủ càng cảm giác được, chính mình người này người này để lập uy quả nhiên là sáng suốt.
Sau đó chợt nghe được Phong Thái Cực nói:
- Sự việc cấp bách, vẫn là phải kiểm kê các loại vật tư, mau chóng tiếp nhận mạch khoáng các nơi, tránh để cho bị người...
Những lời này nói ra, mấy người còn lại lần lượt chạy tới đều khẽ gật đầu.
Chỉ cần từ loạn tượng trong Nguyên Tĩnh Cung đã biết được một chút về hắn.
Cây đổ bầy khỉ tan, bộ hạ của vị Cửu Tĩnh cư sĩ kia, trước khi rời đi, tay chân tuyệt sẽ không sạch sẽ. Nhất định liều mạng cướp đoạt, tận lực cuốn sạch tài vật.
Triệu Yên Nhiên lúc này cũng khẽ nhíu mày một cái:
- Như vậy tài vật nơi đây sẽ nên phân phối như thế nào?
Bên trong khố phòng, nhất thời yên lặng lại. Mọi người đưa mắt nhìn lẫn nhau, trong mắt đều là thoáng hiện tinh mang. Khi đối diện càng là hỏa hoa bắn ra bốn phía.
Vốn dĩ dựa theo tỉ lệ phân phối là công bình nhất.
Sau đó những linh vật này cũng có nhu cầu cấp bách cùng với cách biệt không thể không có.
Thí dụ như Anh Văn Thạch kia, Phong Thái Cực tự nhiên là hận không thể đem toàn bộ tài vật nuốt vào mới tốt.
Nhưng loại đồ vật này, Phật môn Thương Sinh Đạo cũng đồng dạng có nhu cầu.
Đặc biệt là người sau, vô số tạp học trong môn phái, kiếm tu cũng có không ít.
Tông Thủ đối với bầu không khí dần dần cương lãnh này cũng có cảm giác,
Nhất thời hơi đau đầu một trận, nghĩ ngợi nói lúc này còn chưa đứng ổn trận cước, cũng đã bắt đầu nội chiến rồi sao?
- Đồ vật cùng địa bàn là đã lấy được, nhưng Thất Thánh Minh này, chúng ta nên ứng phó ra sao? Mấy thứ này lại làm thế nào vận chuyển trở về Kiền Thiên?
Hai câu ngắn ngủi liền khiến tâm thần mọi người tỉnh ngộ.
Nhớ tới khi mới đến nơi này, việc phân phối xác thực không sốt ruột cỡ nào, từ từ nói chuyện liền được.
Lúc này lại vẫn cầm giữ ở trên những cái mạch khoáng kia, còn có vận chuyển nữa.
Nơi này cách Đại Kiền có hành trình bốn tháng, không hạm lại chỉ có sáu chiếc.
Làm sao vận tải cũng là nan đề.
Ở đây rất nhiều đồ vật không chỉ có số lượng thật lớn, cũng đại khái không tiện thu vào trong túi Càn Khôn, phải lấy linh pháp chuyên dụng để bảo tồn.
Lại nghiêm ngặt mà nói, hôm nay có thể chiếm cứ nơi này, cũng là dựa vào kiếm uy của Tông Thủ.
Tam đại giáo phái bọn họ kỳ thực vẫn chưa xuất bao nhiêu khí lực.
Cứ như vậy phân phối đồ vật, khó tránh khỏi có chút danh bất chính, ngôn bất thuận.
- Thất Thánh Minh không có gì! Nếu năm xưa đã có ước định, chúng ta tự nhiên không có khả năng không đếm xỉa đến.
Từ Phương cười, tiếp đó lại hỏi:
- Ngược lại bảy nước dưới sự quản hạt của Cửu Tĩnh cư sĩ này, quân thượng chuẩn bị xử trí như thế nào?
Tông Thủ nhíu mày một cái, lúc này lại là một sự tình cần giải quyết. Suy ngẫm trong chốc lát, mới mở miệng nói:
- Việc này cũng không cấp bách, chúng ta đối với địa hình địa thế thậm chí tình thế của Nguyên Liên Giới này đều hoàn toàn không biết gì cả. Liếc mắt không thấy gì, không thể nào hạ thủ được. Bảy nước này vẫn là trước gọi bọn họ đến triều kiến, để xem trong những nước này rốt cuộc là có nhân vật nào hay không rồi nói...