Mục lục
[Dịch] Vũ Đạo Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên dưới dải lụa có một quang mạc rộng mười lăm trượng, cao mười trượng giáp giới cùng đầm lầy, bên trên tản ra màu trắng lấp lánh, từ xa nhìn lại thật giống như một cánh cửa ánh sáng đang đóng kín.

Giờ phút này bên dưới dải lụa ánh sáng kia, ngay trên mảnh đất trống gần quang môn đã có thật nhiều võ giả tụ tập, trong đó có hơn mười cường giả quy nguyên cảnh, còn có hơn trăm đệ tử trẻ tuổi như nhóm người Lâm Tiêu.

Nhìn thấy nhóm người của Nguyên phó doanh chủ đã đến, hơn mười cường giả quy nguyên cảnh chỉ lạnh lùng nhìn qua, cũng không có chào hỏi gì nhau.

Tám quận lớn đều là thành trì dưới trướng Võ Linh đế quốc, nhưng kỳ thật cũng không quan hệ bao nhiêu, vả lại còn cạnh tranh kịch liệt, cũng giống như chư hầu các nơi, đều chỉ bảo hộ lãnh địa của chính mình.

Ở thời đại yêu thú ẩn hiện, văn minh nhân loại tàn lụi, rất nhiều thế lực đều tự làm chủ lấy mình, ngay cả một Tân Vệ thành nho nhỏ cũng bị Hắc Long trại ngấp nghé, Hiên Dật quận thành cũng không thống nhất toàn bộ thế lực quanh thân, cũng không bền chắc như thép, lại càng không cần nói tới các đại quận thành dưới trướng Võ Linh đế quốc.

Ở thời đại viễn cổ, Võ Linh đế quốc tương đương như một vương triều, mà tám đại quận thành là vương quốc phụ thuộc, giữa các bên không ngừng phát sinh chiến tranh, tranh phách tranh đấu, chỉ cần không có ý đồ tiêu diệt vương triều, vương triều sẽ mắt nhắm mắt mở không quản tới, điểm này có chút giống thời kỳ chiến quốc thời cổ đại Trung Hoa.

Ánh mắt Lâm Tiêu lướt qua hơn trăm đệ tử kia, cẩn thận đánh giá, vừa nhìn thấy, đồng tử không khỏi co rụt lại.

Thật nhiều cao thủ trẻ tuổi.

Hơn trăm đệ tử, liếc mắt liền nhìn ra đại bộ phận là tu vi hóa phàm sơ kỳ, chiếm lĩnh chừng tám phần bên trong, võ giả tam chuyển đỉnh phong như Lâm Tiêu chỉ có hai thành, chừng hai ba mươi người.

Trong tám phần kia, tuyệt đại đa số mới bước vào hóa phàm sơ kỳ, nhưng còn có gần ba mươi người tương tự Đoạn Hồng cùng Chu Chỉ, là hóa phàm sơ kỳ đại thành.

Điều này cũng chưa đủ làm Lâm Tiêu giật mình, bởi vì ngoại trừ số người này, còn có bốn năm hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong, nhìn qua như hạc trong bầy gà, khí thế tỏa khắp, vô cùng kinh người.

Đây chỉ là những thế lực mới tới, vẫn còn những đệ tử thế lực xa xôi còn chưa đến.

- Chúng ta tìm một chỗ đóng quân đi.

Nguyên phó doanh chủ cũng không để ý người khác, tìm một mảnh đất trống bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời.

Các đệ tử đi tới hỗ trợ, sau nửa canh giờ một mảnh trú doanh đã hiện ra trước mặt.

- Hai ngày này các ngươi ở lại đây, không được phép tùy ý rời khỏi nơi đóng quân, có chuyện gì thì phải xin chỉ thị, một khi làm trái sẽ bị hủy bỏ tư cách tiến vào Thiên Mộng bí cảnh.

Nguyên phó doanh chủ dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc, nơi này không phải Hiên Dật quận thành, nếu đệ tử rời khỏi tầm mắt của mình, chỉ sợ một giây sau chỉ nhìn thấy thi thể, ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

Buổi chiều lại có thêm nhóm người chạy tới, nhưng cũng không gây xôn xao, chỉ giống như không hề quen biết.

Trời tối, âm thanh yên tĩnh, xa xa không ngừng truyền tới tiếng hí hô của yêu thú, khiến lòng người kinh sợ, chẳng khác gì địa ngục nhân gian.

Dải lụa ngũ sắc không chút dao động, đem mảnh đất trống bên dưới chiếu sáng như giữa ban ngày.

Không biết tại sao sau khi mọi người đi tới mảnh đất trống nơi này, tuy rằng nghe được yêu thú gào thét khắp bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy có yêu thú xâm nhập, tựa hồ nơi này là khu vực cấm của chúng. Lâm Tiêu thật sự không tin quang môn cùng quang mang nơi này sáng rực như vậy, nhưng yêu thú lại không hề có cảm giác, không cần nói đâu xa, chỉ nói nguyên khí ba động đã đủ cho yêu thú trong phạm vi ngàn dặm nhìn thấy thật rõ ràng.

Lâm Tiêu ngồi xếp bằng trong doanh địa, chậm rãi hấp thu thiên địa nguyên khí. Bởi vì nguyên khí cuồng bạo, làm tốc độ hấp thu của hắn thật chậm, dù đi vào trong cơ thể nhưng hiệu suất chuyển hóa thành nguyên lực cũng cực thấp, có thể nói tu luyện vài ngày cũng không sánh bằng Hiên Dật quận thành một ngày.

Toàn bộ đệ tử đều không ngừng kêu khổ, đều mất đi kiên nhẫn, đặc biệt mấy học viên trong huấn luyện doanh thiên tài, luôn có cảm giác mình đang lãng phí thời gian.

Chỉ có Lâm Tiêu vẫn thản nhiên bất động, chậm rãi hấp thu nguyên khí, mặt không đổi sắc.

Võ giả không có khả năng luôn ở trong hoàn cảnh cực tốt, nếu vì vậy mà mất đi động lực tu luyện, làm sao có thể trưởng thành thành cường giả chân chính.

Hơn nữa tuy nguyên khí cuồng bạo, nhưng so sánh với Tân Vệ thành cũng không kém bao nhiêu, còn có lý do gì mà chê bai chọn lựa?

Nguyên phó doanh chủ cùng Đông Phương Nguyệt Linh đều quan sát rất kỹ, trong lòng thầm gật đầu, so sánh với Lâm Tiêu, tính cách những đệ tử khác vẫn còn kém, khó trách Lâm Tiêu lại nổi tiếng, cũng không chỉ gặp vận khí, mà là do tu luyện khó khăn gian khổ mới đạt được.

Ngày hôm sau quang môn tựa hồ sản sinh dao động, quang mang vặn vẹo kịch liệt, nguyên khí càng thêm cuồng bạo, chẳng qua bí cảnh vẫn còn chưa mở ra.

Lại có thêm thế lực chạy tới, trong đó là hai quận cuối cùng.

Bên trong có cường giả quy nguyên cảnh vừa tới, ánh mắt liền dừng trên nhóm người của Hiên Dật quận, khóe môi hiện tia cười lạnh, giống như con sói đói chăm chú nhìn con mồi của mình.

Đó là một lão giả mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc hỗn độn, bộ dáng xấu xí, dáng người lại khô cằn, nhưng khí tức trên thân cực kỳ kinh người.

Sát khí trên thân hắn tràn ra, làm các đệ tử đều không nhịn được thối lui ra sau, sắc mặt trắng bệch.

- Hừ!

Nguyên phó doanh chủ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, ba động vô hình khuếch tán, đem sát khí đánh tan nát, đồng thời uy áp đáng sợ nghiền áp về chỗ đệ tử của đối phương, ba mươi đệ tử kia cũng biến sắc.

- Nguyên đầu trọc, nhiều ngày không gặp, vẫn khỏe ah.

Lão giả vung tay lên, đánh tan uy áp của Nguyên phó doanh chủ, âm hiểm cười nói:

- Trong Thiên Mộng bí cảnh tuy rằng bảo vật đông đảo, nhưng nguy hiểm trùng điệp, đệ tử của Hiên Dật quận các ngươi cũng không lấy được ra tay, chút thực lực ấy cũng dám xông vào bí cảnh, cẩn thận đừng để toàn quân bị diệt, mất nhiều hơn được.

Thanh âm lạnh lẽo truyền đến, vô cùng khắc bạc.

- Không phiền Thường kê bì ngươi quan tâm, đừng nói chuyện mạnh miệng như vậy, không biết lần trước đệ tử của quận nào suýt nữa toàn quân bị diệt ấy nhỉ.

Nguyên phó doanh chủ cười lạnh nói.

- Được, tốt lắm, chúng ta hãy chờ xem.

Sắc mặt lão giả trầm xuống, trong mắt bắn ra lục mang âm u, hừ lạnh một tiếng, mang theo đệ tử xoay người rời đi.

- Hai nhóm người của Võ Lăng quận cùng Hiên Dật quận lại đấu đá nhau rồi.

- Hừ, bọn hắn đấu đá còn ít sao, đã hơn ba trăm năm rồi đi, nếu không có đế quốc khống chế, hai quận thành đã sớm đánh nhau.

- Năm đó trong một lần làm nhiệm vụ của đế quốc, quận vương Võ Lăng quận gài bẫy quận vương Hiên Dật quận một phen, quận vương Hiên Dật quận cũng độc ác, về sau trong một lần làm nhiệm vụ lại trực tiếp làm hại vài cao thủ Võ Lăng quận vẫn lạc, mấy năm nay giữa song phương kết thù hận ngày càng sâu, mỗi lần gặp mặt đều phải ám đấu một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK