Mục lục
[Dịch] Vũ Đạo Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt cường giả tam tộc tụ tập chung một chỗ, dựa lưng với nhau, đối diện dị thú khắp bốn phía toàn lực ra tay.

Oanh oanh oanh…

Bị nhiều cường giả liên thủ công kích, thật nhiều dị thú bị oanh thành nát vụn, nhưng ngày càng nhiều dị thú đánh tới, kéo dài liên miên không dứt, như không hề có giới hạn.

- Tiếp tục như vậy không được!

Sắc mặt mọi người khó xem.

Mặc dù dị thú đều là hư huyễn, nhưng muốn giết chết cũng hao tổn không ít lực lượng, nếu luôn phòng thủ như vậy chân nguyên của mọi người tiêu hao kịch liệt, cuối cùng sẽ gặp nguy hiểm.

- Chư vị, nhất định phải tìm được chân thân của nó, mới có thể kích sát nó!

Một chưởng đánh chết một dị thú, Phi Loan Vương quát.

- Để ta thử một lần.

Huyền Diệu Vương mở to mắt, một đạo quang mang bắn ra quét lên đàn dị thú rậm rạp chung quanh.

Thật lâu sau hắn lắc đầu, sắc mặt khó xem:

- Huyền Diệu lực của ta không thể tìm thấy!

- Ta tới.

Tà Hồn Vương quát một tiếng, một cỗ linh hồn lực bắn ngang bốn phía.

- Đáng giận, trong thân thể đàn dị thú không có linh hồn lực?

Thật lâu sau, sắc mặt Tà Hồn Vương cũng vô cùng khó xem, những sinh mệnh quái dị trong Phế khu Cổ Thần không biết từ đâu sinh ra, bất luận là Nê Chiểu Vương, Thiết Đao thú hay thanh sắc dị thú, đều không hề có chút linh hồn lực!

Trong lúc nhất thời, các cường giả liên tục thi triển đủ mọi thủ đoạn, nhưng đều không ngoại lệ, căn bản không tìm thấy chân thân của thanh sắc dị thú.

Ngay cả Lâm Tiêu cũng âm thầm thi triển Thiên Nhãn Thông, nhưng cũng không phát hiện chân thân thanh sắc dị thú, dù sao Thiên Nhãn Thông cũng tìm kiếm khí tức của linh hồn mới được.

Thời gian trôi qua, sau một thời gian dài chiến đấu, đã khiến khoảng cách giữa mọi người thoáng tách ra xa, ở bên Man tộc, một đạo thanh sắc ảnh tử chợt lóe, phốc xuy một tiếng, trên thân thể Bố Lỗ lập tức xuất hiện lỗ thủng chừng nắm tay, sinh mệnh lực lại thiếu mất một đoạn.

Oanh long!

Ngay trong nháy mắt Bố Lỗ bị thương, bốn man vương còn lại cùng lúc chuyển động, man lực cường đại hoành tảo chung quanh sáu người, trong nháy mắt thanh sắc dị thú chung quanh sáu người bị diệt sạch sẽ, đã có hơn mười đầu dị thú vẫn lạc.

Đã chết chưa?

Tâm thần mọi người khẩn trương, đây là đối sách bọn họ âm thầm thương lượng, chính là lúc bên cạnh có người bị thương, mặc kệ là đầu dị thú nào ra tay, ngay lập tức dùng thời gian ngắn nhất tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ dị thú bên cạnh, nhìn xem có thể kích sát được bản tôn hay không.

Nhưng kết quả lại làm mọi người thất vọng, số lượng dị thú chung quanh các cường giả không hề giảm bớt, lại không ngừng đánh tới.

- Ân?

Bên phía Nhân tộc, Lâm Tiêu thoáng cau mày, ngay trong nháy mắt thanh sắc dị thú ra tay, hắn cảm nhận được một tia tinh thần lực đao động cực kỳ bé nhỏ.

- Tinh thần lực?

Lâm Tiêu đem tinh thần lực nhanh chóng khuếch tán ra ngoài theo hình quạt quét ngang.

Hoa lạp lạp…

Trên thân đàn dị thú đột nhiên nổi lên một tia lăn tăn, trong nháy mắt biến thành hư không, đồng thời một đạo thanh sắc lưu quang nhanh như chớp không ngừng thiểm lướt trong thân thể đàn dị thú, tốc độ cực nhanh, làm người không kịp bắt giữ.

Đôi mắt Đại Tế Ti nhất thời sáng lên:

- Tiểu tử Nhân tộc, thanh sắc lưu quang kia chính là bản thể dị thú, định trụ nó cho ta!

Không cần Đại Tế Ti lên tiếng, tinh thần lực của Lâm Tiêu đã bắt đầu khóa lại thanh quang, nhưng tốc độ đối phương thật quá nhanh, trong nháy mắt có thể lướt qua trên chục tới trăm đầu dị thú, nhanh tới mức tinh thần lực của Lâm Tiêu không kịp bắt giữ.

Cửu Ngự Phân Thần thuật!

Trong lòng quát một tiếng, đôi mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, vận chuyển Cửu Ngự Phân Thần thuật, từng đạo tinh thần lực bất thình lình hóa thành một cái võng lớn mạnh mẽ giam cầm thanh quang kia.

Thanh sắc dị thú tê minh, tả xung hữu đột muốn lao ra khỏi đại võng tinh thần lực của Lâm Tiêu.

Ngay lúc này, đại tế đi đột nhiên chuyển động, bá một tiếng, hắn vung pháp trượng trong tay, một đạo dao động mê mông đột nhiên nổ bắn ra, trong nháy mắt bao phủ thanh sắc dị thú trong võng, chỉ nghe một tiếng thấp minh thê lương, thân hình dị thú run rẩy, ánh mắt liền ảm đạm, vô thanh vô tức ngã xuống.

Đồng thời toàn bộ thanh sắc dị thú đều hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại chút thi thể xa xa, sau đó thi thể tự động chia tách, hóa thành vô số thanh sắc quang điểm tiêu tán trên bình nguyên.

- Rốt cục đã chết!

Mọi người thở ra một hơi, sau đó chấn kinh nhìn Lâm Tiêu:

- Ngươi là vương phẩm luyện dược sư?

Là cường giả sinh tử tam trọng, bọn hắn đều cảm ứng được dao động đặc thù từ trên người Lâm Tiêu tán phát, với thực lực của họ đương nhiên phán đoán ra được là tinh thần lực. Vương giả sinh tử cảnh bắt đầu ngưng luyện linh hồn, bởi vậy có thể dùng linh hồn thăm dò, mà vương giả tam trọng thậm chí có thể nắm giữ một bộ phận linh hồn công kích, so sánh với linh hồn lực, tinh thần lực kỳ thật tương đối lạc hậu, nhưng cũng có sử dụng đặc thù, đặc biết lúc luyện chế linh dược, chỉ có tinh thần lực mới có thể can dự vào trong việc phối chế.

Địa vị luyện dược sư trong Đại lục Thương Khung cực kỳ trân quý, bình thường mà nói vương giả tam trọng có thể đem tinh thần lực của mình tăng lên tới cửu phẩm, nhưng muốn tiến thêm một bước thật khó khăn, mà lúc nãy Lâm Tiêu thi triển ra tinh thần lực, hoàn toàn vượt xa tinh thần lực cửu phẩm, nhờ vậy mới cảm ứng được vị trí của thanh sắc dị thú, còn bắt giữ nó, và chính vì thế có thể nói tinh thần lực của Lâm Tiêu tuyệt đối đã đạt tới vương phẩm, hơn nữa thủ đoạn nắm giữ thuần thục cũng không chỉ mới bước vào vương phẩm là có thể đạt tới.

Mà chỉ cần tinh thần lực đột phá vương phẩm, hơn nữa có được thiên phú hỏa hệ cường đại, còn có tạo nghệ linh dược cường hãn, có thể trở thành luyện dược sư vương phẩm cực kỳ tôn quý.

Lúc trước khi đối chiến với Nê Chiểu Vương, Lâm Tiêu đã lộ ra thiên phú hỏa hệ cường đại, bởi vậy mọi người mới suy đoán Lâm Tiêu là một vương phẩm luyện dược sư.

Lâm Tiêu cũng không giấu diếm, chỉ mỉm cười gật gật đầu.

- Ha ha, Lâm Tiêu huynh đệ đích xác là luyện dược sư vương phẩm, lúc đó nữ nhi Lâm Ngữ Kỳ của ta bị cửu âm tuyệt mạch, là nhờ Lâm Tiêu huynh đệ chữa khỏi.

Nhìn thấy Lâm Tiêu đã thừa nhận, Huyền Diệu Vương không khỏi cười nói.

Trong lòng mọi người đều rung động, trên Đại lục Thương Khung không ít luyện dược sư, nhưng chân chính đạt tới vương phẩm chỉ có một mình cốc chủ Dược Vương cốc, những người khác cho dù là phó cốc chủ Văn Dược Vương cũng chỉ có nửa bước dược vương mà thôi.

Một luyện dược sư vương phẩm chân chính, có thể luyện chế đan dược vương phẩm, địa vị thật cao, cho dù là hoàng thất tứ đại đế quốc cũng rất tôn kính, so sánh với vương giả tam trọng cũng không hề kém cỏi.

Lúc này ánh mắt nhóm người Thiên Uyên Vương nhìn Lâm Tiêu đều thay đổi.

Một luyện dược sư vương phẩm, cho dù chiến lực không bằng bọn họ nhưng địa vị cũng đủ ngang hàng với họ.

- Tiểu tử này…

Diệt Linh Vương nhìn Lâm Tiêu, đôi mắt lóe ra không biết suy nghĩ chuyện gì, một lát sau biểu tình âm trầm chợt hòa hoãn lại, đi tới bên cạnh Lâm Tiêu, cười nói:

- Thật không nghĩ tới các hạ còn là một luyện dược sư vương phẩm, xem ra sau này phải gọi ngươi là Lâm Tiêu đại sư, ha ha ha…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK