Đôi mắt tam giác của thanh niên híp lại, lạnh lùng cười to, có vẻ cực kỳ hung hăng ngang ngược.
- Kỳ Vân, muốn Mộng Vân gả cho ngươi nghĩ không cần nghĩ, Diệp gia không chào đón ngươi, mời đi thôi!
Diệp Hác lạnh lùng nói.
- Ha ha, Diệp gia chủ, ngươi không phải đang nói giỡn đi? Thái Sơn trấn là do Kỳ gia quản hạt, Diệp gia có kỹ năng gì dám đuổi ta đi, không khỏi làm cho người ta cười rụng răng, hơn nữa Kỳ Kiến trưởng lão nghe nói cao thủ Diệp gia đông đảo, cho nên mới bội phục, muốn tới khiêu chiến một phen, nói vậy gia chủ người đông thế mạnh, sẽ không để trong lòng chứ.
- Thiếu gia nói không sai, vừa rồi tiểu tử này thật yếu ớt, Diệp gia chủ, nghe nói ngươi chẳng những là một võ giả, còn là một luyện dược sư, nói vậy thực lực xuất sắc, không bằng thử với ta hai chiêu thế nào.
Trung niên áo đỏ đột nhiên cười âm hiểm, ánh mắt hài hước nhìn Diệp Hác.
- Ngươi…
Diệp Hác biến sắc, vừa rồi võ giả bị đánh ngã vốn là một gã trưởng lão Diệp gia, thực lực đạt tới hóa phàm sơ kỳ, chính là người mạnh nhất trong Diệp gia, nhưng lại không qua nổi ba chiêu trên tay Kỳ Kiến, nếu là hắn chống lại Kỳ Kiến càng không cần phải nói, chỉ sợ một chiêu đã bị đánh trọng thương thậm chí là tử vong.
- Ha ha…
Kỳ Vân lại cười lạnh:
- Diệp gia chủ, đừng cho rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, mấy ngày nay Diệp gia tựa hồ đang điều chỉnh của cải, chuẩn bị chuyển tới Hắc Vân thành? Đáng tiếc, Kỳ gia chỉ cần ra lệnh một tiếng, trong Thái Sơn trấn sẽ không có ai dám nhận của cải của Diệp gia, hơn nữa chuyện xảy ra với Lưu gia mấy năm trước ngươi cũng nghe nói đi? Đắc tội Kỳ gia rồi muốn âm thầm di chuyển, đáng tiếc còn chưa đi tới Hắc Vân thành ở dọc đường đã bị Huyết Phong đạo ngăn cản, nam toàn bộ giết chết, nữ bắt về lăng nhục, ta nghĩ ngươi không muốn nhìn thấy Diệp gia cũng giống như Lưu gia!
Kỳ Vân chậm rãi nói, hoàn toàn không xem Diệp Hác vào trong mắt.
- Hơn nữa ta nói thẳng cho ngươi biết, dù Diệp gia có tới Hắc Vân thành, dám đối lập với Kỳ gia chúng ta, ở trong Hắc Vân thành cũng nửa bước khó đi!
Sắc mặt Diệp Hác không khỏi biến đổi, hắn tự nhiên biết lời của Kỳ Vân là sự thật, Kỳ gia có thể làm trưởng trấn nơi này, ngoại trừ có cao thủ hóa phàm trung kỳ, lại có quan hệ sâu xa trong Hắc Vân thành, bằng không làm sao tới phiên bọn hắn chưởng quản một trấn.
- Bỏ đi.
Kỳ Vân thấy Diệp Hác không nói lời nào, tựa hồ mất đi kiên nhẫn, đột nhiên nhíu mày khoát tay:
- Kỳ Kiến trưởng lão, Diệp gia rượu mời không uống thích uống rượu phạt, ta chẳng thèm nói tiếp với bọn hắn, trực tiếp bắt Mộng Vân trở về, tối nay gạo nấu thành cơm, Diệp gia không thể không chấp nhận, Diệp gia chủ, ta đây là cường cường liên hợp ah, Diệp gia ở Thái Sơn trấn cũng có nhiều của cải, đến lúc đó hai nhà kết thành một nhà, nhất định có thể đem đan dược bán khắp cả Thái Sơn trấn!
- Các ngươi dám!
Diệp Hác tiến lên một bước, giận dữ trừng mắt, đem Diệp Mộng Vân kéo ra sau người.
Oanh…
Cùng lúc đó nhóm hộ vệ Diệp gia đều tiến lên một bước, vung cao vũ khí tùy thời chuẩn bị ra tay.
- Diệp gia chủ, Kỳ Kiến muốn gây khó dễ, bằng vào các ngươi còn mơ tưởng ngăn cản ta?
Kỳ Kiến cười lạnh, trường kiếm run lên, thân hình chợt động.
Đinh đinh đinh…
Thân ảnh hắn chớp lên, kiếm quang lóng lánh, tiếng kim thiết giao nhau, mười mấy hộ vệ chợt kêu lên thảm thiết, vũ khí rơi lả tả, một nhóm người ngã xuống quay cuồng thống khổ, gân tay gân chân đều bị đánh gãy.
- Tới đây cho ta!
Kỳ Kiến nhảy tới sau lưng Diệp Hác, vung tay chộp vào Diệp Mộng Vân.
- Dừng tay!
Một tiếng gầm truyền tới, một đạo kiếm quang sắc bén từ phía sau bổ tới Kỳ Kiến.
Kỳ Kiến xoay người vung kiếm ngăn cản, cười lạnh:
- Ta tưởng là ai, nguyên lai là Gia đội trưởng, nếm ta một chưởng!
Dứt lời, hắn vung ra một chưởng.
- Phanh!
Gia Thịnh chỉ là hóa phàm sơ kỳ, cho dù lúc toàn thịnh cũng không phải đối thủ của Kỳ Kiến, huống chi còn bị trọng thương chưa lành, nhất thời bị một chưởng đánh bay, phun ra ngụm máu ngã nhào trên đất.
- Cha!
Gia Lương chạy ở phía sau liền cầm trường kiếm xông lên.
- Tiểu Lương!
Diệp Mộng Vân khẩn trương kêu lên.
- Hừ, là tiểu tử này!
Trong mắt Kỳ Vân hiện lên sát khí:
- Kỳ Kiến trưởng lão, tiểu tử này mưu đồ gây rối, phế hắn cho ta!
- Hắc hắc, chính hợp ý ta!
Kỳ Kiến cười lạnh một tiếng, vung trường kiếm, bốn đạo kiếm quang lập tức tuôn ra, như lưu quang nháy mắt đi tới trước mặt Gia Lương, muốn chặt đứt tay chân của hắn.
Lúc này đột nhiên một đạo đao mang từ sau hậu sảnh bay tới, quét ngang qua, chém vỡ bốn đạo kiếm khí của Kỳ Kiến.
- Người nào?
Kỳ Kiến quát to một tiếng, ánh mắt nhìn về phía đao mang bắn qua.
Lâm Tiêu từ trong hậu sảnh đi tới, đến bên cạnh Gia Thịnh, hỏi:
- Sao lại thế này? Thậm chí có võ giả dám ngang nhiên động thủ đả thương người, Thái Sơn trấn không khỏi quá hỗn loạn đi?
Trên mặt nhóm người Gia Thịnh lộ ý mừng, nhưng tựa hồ nghĩ tới điều gì, thần sắc chợt tối sầm xuống.
- Lâm thiếu hiệp, ngài không phải đã đi rồi sao? Tại sao lại trở lại?
Gia Lương ôm ngực, trong lòng còn sợ hãi, nếu không có Lâm Tiêu hắn đã biến thành phế nhân.
Lâm Tiêu hỏi:
- Bọn hắn là ai?
Gia Lương cắn răng nói:
- Thanh niên kia là con trai trưởng trấn Thái Sơn Kỳ Sơn tên Kỳ Vân, đoạn thời gian trước đột nhiên nói vừa ý Mộng Vân, muốn nàng làm tiểu thiếp của hắn. Kỳ Vân xú danh khắp cả trấn, ỷ vào cha mình không biết đã làm hại bao nhiêu nữ tử, nhìn thấy thích liền đi cướp đoạt, có nhiều nữ tử không quyền không thế bởi vì phản kháng mà bị hắn lăng nhục tới chết, hiện tại lại để ý tới Mộng Vân.
- Còn có loại sự tình này sao!
Sắc mặt Lâm Tiêu âm trầm, trong lòng chấn kinh.
Hắn đã sớm nghe nói tại Hiên Dật quận không phải luôn bình an, có vài địa phương võ giả chém giết nhau rất nhiều, chẳng qua hắn luôn ở trong trại tu luyện, chưa từng gặp qua bao giờ, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng nơi này, trong lòng vô cùng tức giận.
Tân Vệ thành nghiêm cấm võ giả đánh nhau, mặc cho ai vi phạm đều nghiêm trị không tha, loại chuyện phát sinh ở Diệp gia không bao giờ xuất hiện tại Tân Vệ thành.
- Thái Sơn trấn không phải thuộc quyền quản hạt của Hắc Vân thành sao? Phát sinh loại chuyện này chẳng lẽ Hắc Vân thành mặc kệ?
Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi.
- Kỳ gia là kẻ quản lý Thái Sơn trấn, có quan hệ không tầm thường với Hắc Vân thành, chỉ cần không công khai giết người, bọn hắn đều có thể xử lý.
Gia Thịnh nằm trên mặt đất cười khổ.
- Tiểu tử, ngươi là ai? Không liên quan thì cút ngay cho ta!
Kỳ Vân nhìn Lâm Tiêu cười lạnh:
- Hắc Vân thành, hừ, hôm nay cho dù ta tiêu diệt Diệp gia, Hắc Vân thành cũng sẽ không dám nói nửa câu, muốn mạng sống thì nhanh chóng cút ngay cho ta, nếu không phế luôn cả ngươi.
Kỳ Vân đã mất đi kiên nhẫn, không muốn nhiều lời.
- Vô pháp vô thiên, quả nhiên là vô pháp vô thiên, quả thật là ác thiếu cẩu nô!
Lâm Tiêu lắc đầu, hiện tại hắn mới biết Tân Vệ thành hòa bình tới bao nhiêu.