Mục lục
[Dịch] Vũ Đạo Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không ngờ lại biết rõ thân pháp của ta gọi là Điện Quang Hỏa Thạch, hừ, ngươi là người của Hắc Long trại sao? !

Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh như băng rơi vào trên người Triều Diệt, từ sau khi đối phương vừa mới nói ra bốn chữ Điện Quang Hỏa Thạch thì hắn đã suy đoán ra thân phận Triều Diệt, muốn giết chết hắn, mà lại biết rõ về thân pháp Điện Quang Hỏa Thạch thì chỉ có Hắc Long trại. Chỉ có điều Lâm Tiêu dù nào cũng không nghĩ tới, mình đã tới tận Hiên Dật Quận Thành, đối phương vẫn âm hồn bất tán như thế.

Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Tiêu không khỏi nổi lên một cổ lửa giận, cầm chiến đao trước ngực, Lâm Tiêu cắn răng nói:

- Lâm Tiêu ta lúc này thề, chỉ cần ta hôm nay không chết, ngày sau chắc chắn tự mình san bằng Hắc Long trại các ngươi.

Lâm Tiêu thở hổn hển, toàn lực điều động nguyên lực trong cơ thể, trong nội tâm đã chuẩn bị tinh thần phản kháng đến cùng.

Căn cứ vào thực lực đối phương triển lộ ra trước kia, Lâm Tiêu biết rõ mình hiện giờ hoàn toàn không có hi vọng đào tẩu, đã vậy còn không bằng liều mạng một phen, đối phương đã muốn mạng của mình, vậy thì hắn cũng không ngại trước khi chết lưu lại cho đối phương một giáo huấn đau đớn.

- Ngươi lại có thể đoán được ta đến từ Hắc Long trại?

Triều Diệt sững sờ, chợt nở nụ cười:

- Thật là khiến ta ngoài ý muốn, bất quá thế thì sao, một người sắp chết như ngươi còn muốn ngày sau san bằng Hắc Long trại chúng ta sao, ha ha, thật sự là nói chuyện hoang đường viển vông.

Nguyên lực trong cơ thể Triều Diệt điên cuồng lưu chuyển, cuối cùng không ngừng ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành một cổ lực lượng đáng sợ tụ tập nơi hai tay. Dưới cảm giác của hắn, trong phạm vi vài dặm căn bản không có bất luận võ giả nào cả, Lâm Tiêu giờ phút này thật giống như con mồi trong lồng vậy, hoàn toàn ở trong lòng bàn tay hắn.

- Chết đi.

Khi cổ nguyên lực này ngưng tụ đến mức tận cùng thì Triều Diệt rốt cục xuất thủ.

Bá.

Thân hình Triều Diệt như một đạo lưu quang, như thiểm điện bổ về phía cổ họng Lâm Tiêu.

Đương.

Lâm Tiêu vội vàng dùng chiến đao ngăn trước người, trong tiếng chiến đao va đập thanh thúy, hoa lửa văng khắp nơi.

- Ngươi chống đỡ được sao?

Triều Diệt lạnh lùng cười cười, song đao phảng phất như hai đạo ảo ảnh chớp động cực nhanh, điên cuồng bổ về phía mỗi một chỗ quanh thân Lâm Tiêu, đao pháp kia mặc dù nhanh, nhưng lại không nhẹ nhàng linh hoạt, ngược lại mang đến cho người ta một loại cảm giác đại khai đại hợp, đại nhật hăng thiên, trường giang lạc nhật.

Đinh đinh đinh leng keng.

Tiếng kim thiết giao thương vang lên liên tiếp, Lâm Tiêu điên cuồng ngăn cản, thân hình đồng thời lùi lại nhanh như thiểm điện.

Phốc phốc.

Trên người Lâm Tiêu bị một ít đao khí lăng lệ ác liệt tán bật ra cạo ra từng đạo miệng vết thương rậm rạp.

- Ô Nguyên Toa, đi.

Lâm Tiêu hai mắt trợn lên, cả người lâm vào một loại cảnh giới hoàn toàn không minh, dưới đợt tiến công cuồng mãnh của Triều Diệt, Lâm Tiêu khống chế lấy Ô Nguyên Toa không ngừng đánh lén quanh thân Triều Diệt. đồng thời chiến đao trong tay cũng điên cuồng ngăn cản.

- Quá chậm, quá chậm, ha ha ha.

Triều Diệt càn rỡ cười to, song đao trong tay hoàn toàn đã mất đi bóng dáng.

Phốc phốc.

Trên người Lâm Tiêu lại xuất hiện hai đạo vết thương, máu tươi điên cuồng phun ra.

- Nhanh lên, nhanh lên nữa.

Triều Diệt diện mục dữ tợn, bức bách Lâm Tiêu đến cực hạn, nét mặt của hắn tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng khiếp sợ.

Hắn dù nghĩ thế nào cũng thật không ngờ, Lâm Tiêu vậy mà kiên trì được lâu như vậy, hắn chính là phó trại chủ Hắc Long trại, nhân vật Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong, coi như là võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đỉnh phong bình thường cũng căn bản không cách nào ở trên tay hắn kiên trì nhiều chiêu như vậy, mà Lâm Tiêu chẳng qua chỉ là một võ giả tam chuyển hậu kỳ, vậy mà khiến hắn nhất thời không giết được.

Trong nội tâm tuy rằng khiếp sợ, nhưng Triều Diệt biểu lộ không thay đổi, điên cuồng ra chiêu, mưu cầu dùng tốc độ nhanh nhất chém giết Lâm Tiêu tại chỗ.

- Không được, Triều Diệt này nhanh quá.

Lâm Tiêu cảm giác mình đã sắp không kiên trì nổi rồi, cấp bậc đối phương hoàn toàn trên mình, song phương trên thực lực kém nhau quá xa.

- Đại Nhật Thăng Thiên Đao Pháp.

Song đao Triều Diệt phóng lên trời, giống như Liệt Nhật nhô lên cao, Nhật Nguyệt lưu chuyển, cuồng mãnh lăng lệ ác liệt đến cực điểm.

- Loại cảm giác này...

Trong đầu Lâm Tiêu chấn động mạnh một cái, một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ nổi lên trong lòng hắn.

- Luân Hồi Đao Quyết -- Nhật Nguyệt Luân Hồi Đao.

Vào thời khắc này, sau khi nhìn thấy đao pháp cuồng mãnh kia của Triều Diệt, Lâm Tiêu đột nhiên phảng phất thể hồ quán đính, lĩnh ngộ thức thứ hai Luân Hồi Đao Quyết, Nhật Nguyệt Luân Hồi Đao.

Một loại ý cảnh Nhật Nguyệt lưu chuyển, Thiên Địa bốc lên lưu chuyển mà bắn ra, đao mang phảng phất chất chứa quy tắc Thiên Địa, vĩnh hằng bất biến trực tiếp bổ tới Triều Diệt.

Trong tiếng oanh minh Lâm Tiêu và Triều Diệt đồng thời rút lui.

Ngực Lâm Tiêu trực tiếp xuất hiện một vết đao cực lớn, sâu đủ thấy xương, máu tươi từ trong đó phun ra ngoài như suối.

Còn Triều Diệt ở đối diện bên hông cũng xuất hiện một đạo vết đao hẹp dài, tràn ra máu tươi.

Khục khục.

Lâm Tiêu trong miệng ho ra máu tươi, hắn tuy rằng một chiêu kích thương đối phương, nhưng bản thân cũng bị thương quá nặng.

- Ngươi có thể làm ta bị thương?

Nhìn qua vết đao bên hông, rồi Triều Diệt nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin được, sau một khắc, ánh măt Triều Diệt có chút nheo lại, lãnh mang lập loè:

- Dùng thực lực tam chuyển hậu kỳ vậy mà kích thương ta võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong như ta, không thể không nói, ngươi và đại ca ngươi Lâm Hiên đều là thiên tài, chỉ tiếc, các ngươi đều ảnh hưởng tới nghiệp lớn của Hắc Long trại chúng ta, cho nên hai huynh đệ các ngươi đều phải chết.

Triều Diệt mang theo song đao, chậm rãi đi về phía Lâm Tiêu.

- Đại ca ta?

Lâm Tiêu thân hình chấn động, ngẩng đầu nhìn tới Triều Diệt, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng lăng lệ ác liệt:

- Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ đại ca ta Lâm Hiên không phải là bị yêu thú đánh chết, mà là bị Hắc Long trại các ngươi giết chết sao?

- Ngươi cho rằng thế nào?

Triều Diệt âm lãnh cười cười:

- Ai bảo đại ca ngươi lúc trước đắc tội một đại nhân vật, đối phương lên tiếng, Hắc Long trại chúng ta tự nhiên phải làm việc, chỉ có điều Lang Đao tiểu đội của đại ca ngươi thực lực quá mạnh mẽ, vì để đánh chết tất cả Bá Đao Tôn Duệ bọn hắn, Hắc Long trại chúng ta tổn thất ba gã võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ, tiểu đội phái ra cơ hồ toàn quân bị diệt, cuối cùng chỉ có một người trốn được.

- Ta thấy ngươi còn phải cảm tạ ta, nếu như không nhờ ta giúp, ngươi sao có thể cùng đại ca mình tu họp tại Địa Ngục chứ? ha ha ha.

Triều Diệt càn rỡ cười ha hả, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đánh chết Lâm Tiêu, hắn cũng có thể trở lại Hắc Long trại phục mệnh rồi.

- Đại ca.

Lâm Tiêu trong miệng gào rú một tiếng, thì ra năm đó việc đại ca bị yêu thú đánh chết thật ra là Hắc Long trại giở trò quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK