Chương 9 Viêm Ruột Thừa mãn tính
Dịch nhangia
convert hamvuitunho
nguồn tangthuvien.com
Viêm ruột thừa mãn tính!
Lâm Khiếu Đường trong lòng đã có đáp án rồi, các loại dấu hiệu đều cho thấy bệnh mà Lâm lão gia tử mắc phải chính là bệnh này xem như không ngại nhưng lại có thể là ‘ tiểu bệnh ’ trí mạng!
Mọi người ở đây về khả năng trị liệu ngoại thương và nội thương đều có thiên phú vô cùng xuất sắc, vượt qua hệ thống trị liệu mà người trên trái đất đạt được rất xa, nhưng mà đối với bệnh thật sự đặc biệt là bệnh tật bên trong cơ thể một chút biện pháp cũng không có, cho dù là một chút vi khuẩn cảm cũm nho nhỏ cũng có thể làm cho bọn họ chân tay luống cuống, bọn họ đối với vi khuẩn gây bệnh không hề có biện pháp!
Lâm Uyển Nhi cẩn thận nhẹ nhàng kiểm tra cho Lâm Thiên Chính , Lâm Khiếu Đường không ngừng dựa theo tin tức nàng đưa ra để chuẩn đoán bệnh ngay khi tất cả sắp sửa chấm dứt, một làn gió thơm mát thổi đến mang theo một trận quen thuộc, Lâm Khiếu Đường thầm kêu không xong. . . . . .
"Ngươi làm sao lại ở chỗ này? Ai cho ngươi vào? Chẳng lẽ không biết quy định của gia tộc sao?" Một tiếng kêu khẽ đã phá vỡ bầu không khí hài hòa trong phòng, trong lòng của Lâm Vũ Nhàn vẫn nhớ đến gia gia, thật không dễ làm xong việc trong tay, vừa kịp chạy đến liền nhìn thấy kẻ không nên nhìn thấy, nhíu mày chất vấn.
Tất cả mọi người theo Lâm Vũ Nhàn ánh mắt nhìn lại, nhìn cây ớt nhỏ mà Lâm Khiếu Đường đau đầu, rất hiển nhiên lời là nói với hắn .
Sau khi sự kiện “trộm coi” từ bốn năm trước, vị Lâm gia nhị tiểu thư này đối với Lâm Khiếu Đường đả kích cho tới bây giờ đều là không thay đổi, bắt đầu từ bảy tuổi, Lâm Khiếu Đường vẫn đem đầm suối chỗ sâu sau núi của Lâm gia trở thành nơi mình bí mật hái thuốc, nơi đó đất đai thực vật tươi tốt, sinh trưởng không ít thảo dược trân quý,trong quá trình hái thuốc mà ai ngờ một lần rất bình thường lại ngoài ý muốn thấy được Lâm gia nhị tiểu thư tắm rửa.
Trên thực tế, bốn năm trước Lâm Khiếu Đường gì cũng không thấy được, một nha đầu mười tuổi vốn là không có gì để mà nhìn , huống chi lấy năng lực của Lâm Khiếu Đường làm sao là đối thủ của Lâm Vũ Nhàn, khi đó Lâm Khiếu Đường căn bản không biết trong đầm suối có “việc này”, chỉ là chui đầu vào bên đầm chuyên tâm hái thuốc, kết quả trong một tiếng kêu khẽ “ dâm tặc”, bị đánh tơi bời một trận, từ đó về sau, nhị tiểu thư liền sinh ra cảm giác bài xích mãnh liệt đối với phế vật.
Nhưng mà, chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết, hoàn toàn chưa công khai, Lâm Vũ Nhàn thứ nhất không có cảm giác thiệt thòi quá lớn, thứ hai loại chuyện này mà truyền ra đối với nàng cũng không phải chuyện tốt, thứ ba sau khi đánh tơi bời cũng đã hết giận không ít.
Đối với loại hiểu lầm này, Lâm Khiếu Đường cũng lười không để ý tới , lời lại nói trở lại, nếu lúc ấy Lâm Khiếu Đường là tuấn kiệt xuất sắc nhất Lâm gia, có lẽ sự tình lại sẽ hướng theo phương hướng phát triển khác mà không phải rình coi gì cả, thói đời vốn là không công bình, căn cứ theo nguyên tắc lợn chết không sợ nước sôi, Lâm Khiếu Đường thản nhiên tiếp nhận , tóm lại chờ sau hai năm khi thoát ly quan hệ với Lâm gia, thì mọi sự đại cát rồi . . . . . .
"Đây là sảnh đường trong phủ, cách vách đó là chân vũ đường và luyện dược đường, nội tộc đệ tử tiến vào đều phải thông báo một tiếng, không có trải qua phê chuẩn ngoại tộc đệ tử tự tiện xông vào là trái với gia quy, thật không phép tắc gì cả , mau đi ra ngoài cho ta." Lâm Vũ Nhàn âm thanh lợi hại nói.
Giờ phút này Lâm Thiên Chính và Nam Cung Bác mới chú ý đến một thiếu niên đứng sau lưng Lâm Uyển Nhi, bởi vì không làm nào thấy được, bọn họ vẫn để mắt tới hắn.
Nhìn người gây sự Lâm Vũ Nhàn, Lâm Khiếu Đường cười tủm tỉm nhìn bộ ngực quy mô trước người nói "Nhị tiểu thư, ta chỉ là lo lắng bệnh tình của lão tộc trưởng, đến đây thăm một chút mà thôi, không cần thiết phải nghiêm túc như vậy chứ!"
Cảm nhận được luồng ánh mắt trêu ghẹo kia, Lâm Vũ Nhàn càng tức giận, dưới bàn dân thiên hạ, cư nhiên còn dám kiêu ngạo như thế, nhưng mà đối phương nêu ra vì lão tộc trưởng mà đến, Lâm Vũ Nhàn trong lúc nhất thời cũng tìm không được lý do khác, trực tiếp nói, "Nếu đã thăm rồi, vậy mời ngươi đi ra ngoài đi!"
"Được thôi, sớm thêm một chữ “mời” nữa, ca ca cũng sẽ không cần giải thích với Vũ Nhàn muội muội rồi!" Lâm Khiếu Đường hì hì cười nói, nói xong liền hai tay đặt sau lưng , đi ra ngoài dưới ánh mắt tập trung của mọi người.
"Ngươi. . . . . ." Bị chiếm tiện nghi trước mặt mọi người, Lâm Vũ Nhàn giận sôi lên, lại nghẹn lời không nói ra được, trơ mắt nhìn phế vật kia đắc ý đi ra cửa.
Uyển Nhi trừng mắt nhìn liếc mắt một cái Lâm Vũ Nhàn vội vàng gọi "Khiếu Đường ca ca, chờ muội một chút!" Sau đó lại nhìn lão tộc trưởng giải thích "Lâm gia gia, Khiếu Đường ca ca là con kéo huynh ấy tới, chuyện này không liên quan đến huynh ấy, huống chi cũng không có quy định tuyệt đối cấm ngoại tộc đệ tử vào trong sảnh đường ."
"Ha ha, ta bây giờ đã không phải tộc trưởng nữa, vị tiểu huynh ngoại tộc này tuy là đường đột trước, nhưng mà cũng không có sai gì, ta nghĩ hẳn là không thể bị trách phạt được." Mắt thấy tất cả, đối với sự tình của hậu bối Lâm Thiên Chính đang căn bản không muốn quản, nếu không phải vì thân phận đặc thù Lâm Uyển Nhi hắn ngay cả nói cũng lười nói.
"Cám ơn Lâm gia gia, lần này đều là lỗi của Uyển Nhi! Nam Cung gia gia cám ơn ngài đến thăm Lâm gia gia! Uyển Nhi đi về trước !" Lâm Uyển Nhi vội vàng đứng dậy xin phép hai vị trưởng bối, thu hồi ống nghe bệnh trong tay xoay người rời đi.
Lão tộc trưởng tỏ thái độ , mọi người nghe vào trong tai, ý cảnh để hiểu lại bất đồng rất lớn, Lâm Uyển Nhi cho là sự tha thứ của lão tộc trưởng, mà Lâm Vũ Nhàn lại cho rằng đây là gia gia buông lỏng mặc kệ, ẩn ẩn có ý bao che khuyết điểm. . . . . .
"Đứng lại, trong sảnh đường Lâm gia phủ là nơi mà một phế vật ngay cả giai đoạn đầu của lôi đài trúc cơ đều không qua được như ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?" Lâm Vũ Nhàn mãnh liệt kêu lên.
Nha đầu này tùy hứng lên thường sẽ cố tình gây sự , Khiếu Đường
Lâm đã đi tới cửa xoay người cười nói, "Nhị tiểu thư, ngươi nói như vậy, ta sẽ ngượng ngùng , muốn giữ ta lại thì cứ việc nói thẳng thôi! Ngươi nói thâm ảo như vậy chẳng may ta hiểu sai thì đã đi rồi, chẳng phải uổng phí một phen tâm cơ của ngươi sao!"
Lâm gia đệ tử trong phòng bị lời này làm cho cười khẽ một trận.
Bất luận Lâm Vũ Nhàn có ý này hay không, Lâm gia đệ tử xem kịch ở xung quanh cũng tuyệt đối đứng về phía nàng, càng nhiều người mang trong lòng âm u hy vọng nhìn thấy ‘ phế vật ’ xấu mặt, chỉ là lời vừa nói đó thật sự vô lại đến cực điểm, một số người tâm trí không kiên định nhịn không được cười ra tiếng.
Trước mặt mọi người bị đùa giỡn lần nữa, Lâm Vũ Nhàn nhanh chóng bùng nổ, đôi bàn tay đẹp khẽ run lên, một quả ngọc thạch bắn ra.
Pằng. . . . . . , một bạch sắc vật thể hoành không xuất thế , cùng ngọc thạch kia giữa không trung va chạm rồi rơi xuống đất , Lâm Uyển Nhi giận dữ nhìn Lâm Vũ Nhàn, vừa mới một kích đó chính là nha đầu này thật sự động thủ, đã biết rõ Lâm Khiếu Đường không hề căn nguyên lực, còn hạ trọng thủ như thế, thật sự hơi quá đáng rồi!
"Vũ Nhàn muội muội, ngươi nếu như tức giận thì hướng về phía Uyển Nhi, hôm nay là Uyển Nhi dẫn Khiếu Đường ca ca tới!" Lâm Uyển Nhi trước đây trên khuôn mặt luôn luôn nho nhã yếu ớt phủ lên một lớp hàn khí.
Ở một bên nhìn hồi lâu, mấy vị trưởng lão cũng không định bụng nhúng tay, thấy Lâm Uyển Nhi dướng như có chút thực giận, phát giác sự tình có thể phát sinh mới, nhìn nhau một cái, đại trưởng lão vội nói, "Hôm nay nên vì chẩn đoán chính xác cho lão tộc trưởng, chuyện Lâm Khiếu Đường tự ý tới sảnh đường nội phủ xin nhị tiểu thư cùng Uyển Nhi tiểu thư đừng tranh luận lúc này, để tránh quấy nhiễu đến việc trị liệu của lão tộc trưởng, mời nhị vị rời trước đi."
Hừ một tiếng, Lâm Vũ Nhàn quay mặt qua chỗ khác, nhưng khi lướt qua Lâm Khiếu Đường trừng mắt một cái, Khiếu Đường lắc đầu cười, đứa nhỏ này chỉ có lớn mà không có khôn a.
Nhìn thiếu niên thiếu nữ rời đi, sự hiếu ký trong mắt của Nam Cung Nha Nguyệt càng gia tăng, đối với đôi này thật sự là ngoài dự đoán mọi người , không ngờ thiếu niên này quả thật được xưng là thiên đệ nhất phế vật Lâm Khiếu Đường, ban đầu vẫn nghĩ hắn là Lâm Vân Phi, người tài giỏi nổi danh, người kém cỏi này cũng nổi danh không kém, Nam Cung Nha Nguyệt sớm có nghe thấy, càng không ngờ đó là thiên chi kiêu nữ của Lâm gia Lâm Uyển Nhi lại gần gũi với phế vật này như vậy, quan hệ dường như không giống bình thường chút nào!
Lần này Gia gia đến Lâm gia trị bệnh cho Lâm lão tộc trưởng chính là lấy cái cớ mà thôi, mục đích chủ yếu nhất vì Lâm Uyển Nhi nài có bối cảnh không bình thường, Nam Cung Nha Nguyệt vẫn đợi cho thiếu niên và thiếu nữ bóng dáng biến mất tầm mắt mới chậm rãi thu hồi.
------------------------------------------------ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK