• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17 Bế tức hoàn
Dịch nhangia
convert hamvuitunho
nguồn tangthuvien.com

------------------------------

Bế tức hoàn, là một loại dược hoàn phụ trợ của Nam Cung gia trong lúc vô ý luyện chế ra, có thể làm cho người ta ở trong thời gian nhất định có trạng thái chết giả, dấu hiệu sinh mệnh giảm đến mức thấp nhất.

Hồi nãy chuẩn bị ép Lâm Khiếu Đường uống chính là loại dược hoàn này, một khi ăn lập tức mất tri giác!

Nam Cung Bác liệu định Lâm Uyển Nhi trước khi đi nhất định sẽ đến vấn an Lâm Khiếu Đường, đến lúc đó tất nhiên cũng sẽ phát hiện Lâm Khiếu Đường hôn mê bất tỉnh, lấy thực lực trước mắt của Lâm gia chắc chắn tra không ra nguyên nhân.

Sau đó Nam Cung Bác sẽ thuận nước đẩy thuyền, yêu cầu mang Lâm Khiếu Đường hôn mê bất tỉnh cùng lên đường, sẽ nói Nam Cung gia có lẽ có biện pháp trị liệu. . . . . .

Nhưng mà Nam Cung Bác không dự đoán được Lâm Uyển Nhi từ khi chập tối vẫn đứng ở cửa phong của Lâm Khiếu Đường không có rời đi.

Nhìn Nam Cung Nha Nguyệt, Lâm Khiếu Đường trong cơn giận dữ, tiểu nương bì buổi chiều còn chiêu dụ có thể nào lại muốn bắt cóc lão tử.

Lâm Khiếu Đường tức giận đến cắn răng cắn cổ, "Nam Cung cô nương, các ngươi đường đường nhất đại thế gia, vậy mà dùng tới thủ đoạn âm hiểm như thế với một vô danh tiểu bối như ta đây, không phải là chuyện bé xé ra to sao!"

"Lâm tiểu huynh, chúng ta tuyệt không ác ý, chỉ là nghĩ đến một cách an toàn cho ngươi thoát khỏi vũng bùn lại không tổn hại đến thanh danh của Lâm gia, ngươi đầu nhập môn hạ người khác chính là hành vi đại nghịch bất đạo, chúng ta là đang giúp ngươi mà!" Nam Cung Bác chậm rãi nói.

Lâm Khiếu Đường xoay người làm động tác vái một cái, nói, "Nam Cung tộc trưởng, trước cảm tạ, tiểu nhi một thân đê hèn sẽ không làm phiền ngài lão nhân gia quan tâm ."

"Gia gia, đừng phí lời với hắn, người nầy không biết được hảo tâm của người khác, trực tiếp ép hắn ăn dược hoàn đi." Nam Cung Nha Nguyệt nghĩ đến buổi chiều bị người nầy đùa giỡn, trong lòng liền bốc hỏa.

Lâm Uyển Nhi lắc mình ngăn ở trước người Lâm Khiếu Đường, "Không cho phép các ngươi khi dễ Khiếu Đường ca ca!"

Nam Cung Nha Nguyệt trào phúng nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường, nói, "Thế nào, ngươi chỉ có thể trốn ở phía sau một Tiểu cô nương tìm kiếm che chở sao?"

Muốn khích tướng lão tử ư, thật có lỗi, không để mình bị đẩy vòng vòng, Lâm Khiếu Đường nhíu mày, nói, "Ta cam tâm tình nguyện ngươi quản được sao?"

"Ngươi. . . . . . , hèn nhát!" Nam Cung Nha Nguyệt dậm chân nói.

Nam Cung Bác kỳ quái nhìn thoáng qua Nam Cung Nha Nguyệt, hôm nay Nguyệt nhi là làm sao vậy, rất ít thấy nàng không khống chế được cảm xúc, vội nâng tay ý bảo cháu gái không cần nói nữa, "Lâm tiểu huynh, ngươi đã cũng không nguyện đợi ở Lâm gia, hơn nữa đã khác tìm đường ra, sao không đến ta Nam Cung gia làm khách, chỉ cần ngươi đem dược hoàn này ăn đi, ta còn có biện pháp quang minh chính đại mang ngươi đi ra khỏi cửa của Lâm gia."

Lâm Khiếu Đường buồn cười nói, "Không muốn ở Lâm gia ta cam tâm tình nguyện, ngoài ra tìm đường ra ta cũng vui vẻ, đi tới Nam Cung gia các ngươi ta chính là không vui, hiểu chưa?"

"Ánh mắt thiển cận!" Nam Cung Bác đáng tiếc lắc đầu, lại nói, "Một khi đã như vậy, vì sự an toàn của Lâm tiểu huynh, thế này đành phải đắc tội rồi, lão phu cam đoan không được bao lâu sau ngươi nhất định sẽ vui vẻ."

Nam Cung Bác trên người nổi lên một tầng ánh sáng nhạt như có như không, hư ảnh nhoáng lên một cái, đã là đẩy Lâm Uyển Nhi ra, mang theo Lâm Khiếu Đường đến tối phòng ở góc chặt chẽ khống chế được hắn, ai cũng không thấy rõ Nam Cung Bác là làm sao mà làm được.

Cao thủ! Lâm Khiếu Đường trong lòng thầm than.

"Để cho lão phu ép ngươi ăn, hay là ngươi tự mình ăn?"

Ầm. . . . . .

Đột nhiên nhất thanh vang lên.

Phốc. . . . . .

Lâm Uyển Nhi vừa mới còn đứng yên ở một bên trong miệng mãnh liệt phun ra một cỗ nồng đậm máu tươi, té ngã xuống đất.

"Uyển Nhi muội muội!" Lâm Khiếu Đường quát to một tiếng, liều lĩnh đẩy Nam Cung Bác đang che trước người rồi vọt qua.

Nam Cung Nha Nguyệt và Nam Cung Bác đều ngây ngẩn cả người, bọn họ không rõ Lâm Uyển Nhi tại sao tự mình hại mình, chẳng lẽ là vì tiểu tử này?

Nhìn trong lòng hấp hối Lâm Uyển Nhi, Lâm Khiếu Đường không biết tại sao trong lòng đau xót, cả người bị một cỗ hàn khí vây quanh, đôi mắt đen sắc sảo xẹt qua một chút ánh sáng lạnh đáng sợ, lạnh lung quét qua một già một trẻ đang sững sờ.

Nam Cung Bác vội vàng tiến lên nắm lấy cổ tay của Lâm Uyển Nhi, dò xét một chút, lập tức thở phào một hơi, "còn may, không có thương tổn đến chỗ yếu hại, chỉ là có chút nội thương."

Lâm Khiếu Đường hàn quang trong mắt chỉ có tăng chứ không giảm, cười lạnh nói, "Chỉ là có chút nội thương? Nam Cung lão nhân, ngươi nói thật thực nhẹ nhàng quá!"

Dám xưng tộc trưởng của Nam Cung gia là lão nhân, Nam Cung Nha Nguyệt tức giận đến cả người phát run, "Xú tiểu tử, ngươi thật to gan, ta giết ngươi!"

Lâm Uyển Nhi cố gắng ngồi dậy đến, bảo vệ Lâm Khiếu Đường, tuy là bị thương, nhưng chút không úy kỵ xông đến của Nam Cung Nha Nguyệt, quật cường nói, "Ngươi dám!"

Nam Cung Bác yên lặng chăm chú nhìn thần sắc kiên quyết Lâm Uyển Nhi, đoán không ra trong thân hình nhỏ nhỏ này tại sao cất dấu ý chí cường đại như thế, nàng và tiểu tử này rốt cuộc là quan hệ gì? Nếu nói chỉ là quan hệ tộc nhân bình thường, đánh chết lão cũng không tin.

Nam Cung Nha Nguyệt cũng bị khí thể của cô gái tuổi xấp xỉ mình trước mắt này làm cho kinh sợ, hơn nữa Lâm Uyển Nhi thân phận không rõ, Nam Cung Nha Nguyệt cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lâm Uyển Nhi hít một hơi, xoá đi vết máu trên khóe miệng, ổn định nhìn Nam Cung Bác, nghiêm mặt nói, "Nam Cung gia gia, chỉ cần ngươi đáp ứng Uyển Nhi, không thương tổn đến Khiếu Đường ca ca, Uyển Nhi nguyện ý đến Đại Châu Thành toàn tâm toàn ý ở lại Nam Cung gia, trong vòng năm tuyệt không rời đi!"

Bốn năm! Bốn năm sao! thời gian dài như thế là Nam Cung Bác từ trước đến nay cũng không dám nghĩ tới , trong lòng lý tưởng giá trị bất quá hai năm mà thôi.

Nhìn thanh tú trong đôi mắt vô cùng kiên quyết quang mang, Nam Cung Bác liếc mắt một cái Lâm Khiếu Đường, cân nhắc lợi hại, tiếc hận thở dài đứng dậy nói, "Nguyệt Nhi, trở về phòng rót cho gia gia chén trà, cổ họng có chút khát khô rồi!"

"Gia gia!" Nam Cung Nha Nguyệt không cam lòng buông tay như vậy thất thanh nói.

Nam Cung Bác dĩ nhiên ra cửa phòng, trầm giọng nói, "Còn không mau chút đi rót trà cho gia gia!"

Nam Cung Nha Nguyệt trừng mắt nhìn Lâm Khiếu Đường một cái, không tình nguyện bước ra khỏi cửa.

"Gia gia, ngươi vì sao đối với tiểu nha đầu họ Lâm có chút kiêng kị? Ta cũng không tin nàng thật có thể vì phế vật mà tự sát! Xú tiểu tử kia mặc dù có chút không biết điều, nhưng là một quái tài có nhiều khả năng kỳ lạ, Nguyệt Nhi có một loại cảm giác, sau này Nam Cung gia chúng ta nhất định dùng được hắn ." Tiến vào phòng khách, Nam Cung Nha Nguyệt vẫn có chút không bỏ xuống được hỏi.

"Nguyệt Nhi, ngươi còn nhỏ, có một số việc bây giờ còn không cần biết, sau này ngươi sẽ hiểu , vì hạt vừng mà đánh mất quả dưa hấu, thì rất không đáng rồi, mục đích chủ yếu của chúng ta lần này tới là vì Lâm Uyển Nhi, chuyện khác cũng không thể so sánh, chuyện này dừng ở đây, không cần nghĩ nữa, tóm lại sau khi ngươi gia nhập Ngũ Đạo Tông, nhất định phải đi theo tông chủ tu luyện thật tốt, không nên phụ kỳ vọng của tông chủ đối với ngươi, còn có hy vọng của Nam Cung gia tộc nữa biết không?" Nam Cung Bác thành khẩn nói.

Nam Cung Nha Nguyệt mơ hồ cảm giác được cái gì, cũng không tiếp tục cố chấp, khẽ gật đầu, trong lòng lại dường như bị kích thích một chút, lực lượng sợ hãi đối với gia gia sinh ra cảm giác tò mò không hiểu, sẽ là cái gì chứ? Một cỗ lòng hiếu thắng lặng yên tăng lên. . . . . .

Lâm Khiếu Đường thương tiếc nâng Lâm Uyển Nhi ngồi xuống ghế, cẩn thận kiểm tra sợ bỏ qua cái gì, ngoài tim đập có chút không đều ra, còn lại cũng không có gì trở ngại, nhưng phổi có dấu hiệu chấn thương.

"Nha đầu ngốc, nào có ai cứu người giống như ngươi vậy!" Lâm Khiếu Đường đau lòng nói, kỳ thật có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng tới bên miệng rồi lại không hỏi được, Uyển Nhi hiển nhiên biết Nam Cung lão nhân cùng tiểu nương bì, hơn nữa còn tồn tại liên hệ lẫn nhau nào đó.

Lâm Uyển Nhi giống như một tiểu cô nương làm sai chuyện gì cúi đầu không nói, thân hình nhỏ xinh còn chưa phát dục hoàn toàn ngồi trên ghế dựa lớn có vẻ vô cùng yếu đuối, hai chân thậm chí không thể đặt chân tới đất, nhẹ nhàng đung đưa, nhẹ giọng nói, "Khiếu Đường ca ca, Huynh không thích Uyển Nhi như vậy sao?"

Lâm Khiếu Đường hơi lộ ra trách cứ vẻ, nói, "Là rất không thích đó, tự mình hại mình thì thật là hành vi ngu xuẩn, đáp ứng với ca ca, sau này không được làm như vậy, bất luận xảy ra việc gì cũng không được làm hại chính mình, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đung, hảo nữ không chịu thiệt trước mắt, chỉ cần còn sống tất cả đều có biện pháp giải quyết , không cần có hành động cực đoan, hiểu chưa?"

"Ừ, Uyển nhi hiểu rồi!" cái đầu mềm mại của thiếu nữ cúi gật đầu 2 cái, hai cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp đặt trên hai chân không yên lòng quấy vào nhau.

Một trận trầm mặc.

Lâm Uyển Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, "Khiếu Đường ca ca, Uyển nhi phải đi, phải thật lâu mới có khả năng trở về, ngươi có nhớ tới Uyển Nhi không?" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK