Chương 16 Gặp được bắt cóc
-------------------------------
Nam Cung Bác trên bộ mặt già nua che kín nếp nhăn đang cân nhắc không ngừng, nghĩ một chút rồi nói, "Nếu nói chúa tể thật sự sau lưng của Nhất đao Môn quả thật là thiếu niên này, tài năng của hắn cho ta sử dụng, tương lai nhất định có chỗ tốt, thủ pháp chẩn đoán bệnh quái dị, phương thức dùng thuốc kỳ lạ và hệ thống trị liệu độc đáo, có thể sẽ đối với công pháp trị thương và phương pháp luyện dược của đạo tông nhất phái Nam Cung gia đều có ích rất lớn."
Nam Cung Nha Nguyệt gật đầu nói, "Để cho hắn ở Lâm gia thật sự lãng phí, huống chi Lâm gia kiếp số khó tránh, chống đỡ không được bao lâu, hắn bất quá là một đệ tử ngoại tộc bé nhỏ không đáng kể của Lâm gia, nếu như bởi vì Lâm gia mà chịu liên lụy thì thật đáng tiếc, buổi chiều tôn nữ ở Tân La Thành hỏi thăm mới biết, hai năm nay Nhất đao Môn dùng bí pháp độc môn của bọn họ chữa khỏi nhiều phú hào, trong đó có ba người bệnh tình là trước mắt công nhận bệnh nan y."
Nam Cung Bác lâm vào trầm tư, liền nâng chung trà lên nhấp một chút, trong đôi mắt già nua hiện lên một đạo ánh sáng, "Vì sự phát triển sau này của Nam Cung gia, chỉ có thể làm như vậy, nếu hắn ở trong mắt của người Lâm gia là một phế vật, cho dù Lâm lão đệ đã biết hẳn là cũng sẽ không trách ta."
Mặt trăng nhô lên cao, một trận gió nhẹ thổi qua hoa viên sau sảnh đường của Lâm phủ, hai bóng đen chợt lóe mà vọt qua, biến mất không thấy.
Lâm Uyển Nhi thất hồn lạc phách rúc vào hôn ám góc tường, nhìn chằm chằm vào cửa phòng kia cách đó không xa nhìn hồi lâu, muốn vào rồi lại không dám vào, trên môi hồng cắn một vết máu, buổi chiều khi nàng biết được tin tức mình sẽ bị mang đi, cả người đều ngây dại, muốn cự tuyệt lại làm không được, có một số việc cũng không phải nàng có thể quyết định , nhưng mà nàng thật sự không muốn đi.
Ngủ không được rồi, Lâm Khiếu Đường buồn bực vỗ đầu một chút, từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy ấm nước trên bàn dốc mạnh, mười lăm năm qua vẫn là lần đầu tiên nếm trải cảm giác nôn nóng mãnh liệt đến thê, trong lòng rất không yên.
Kẹt kẹt. . . . . .
Cửa phòng từ từ mở ra, phát ra tiếng vang âm trầm.
Lâm Khiếu Đường cả kinh nói, "Ai!"
Một bóng đen cực nhanh nhảy vào, hướng đến Lâm Khiếu Đường đứng bên cạnh bàn.
Chẳng lẽ là Vưu Lỵ Nhã? Không có khả năng nàng bị nội thương nghiêm trọng, Lâm phủ mặc dù không phải hoàng cung đại viện, nhưng là cũng không phải có thể xông tới dễ dàng như thế.
Mặc kệ là ai, lai giả bất thiện, Lâm Khiếu Đường cầm lấy ấm nước trong tay ném tới bóng đen, xoảng. . . . . . , ấm nước ở giữa không trung liền bị đối phương đánh nát.
Tiềm năng của con người ở thời khắc nguy hiểm là vô cùng lớn , Lâm Khiếu Đường cũng không biết lấy đâu khí lực, ném cái bàn đi lại là ném xa mấy mét ra ngoài, lập tức há mồm muốn hét lên, một bàn tay thô ráp lặng yên mà đến, từ phía sau bóp lấy cổ của Lâm Khiếu Đường, âm thanh lập tức bị kéo trở về.
Phía sau còn có một người! Lâm Khiếu Đường thầm kêu không xong, thế này chết chắc rồi!
bóng đen vọt tới thấy mục tiêu đã bị chế trụ, liền ngừng lại.
"Không muốn ăn đau khổ, thì thành thật một chút!" người nói chuyện rõ ràng đem thanh âm áp xuống, là giả giọng.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Lâm Khiếu Đường cũng không cựa quậy nữa, gật đầu, bàn tay đang bóp lấy cổ kia chậm rãi lỏng rồi rời ra, lùi về sau lưng Lâm Khiếu Đường.
"Đem cái này ăn đi!" hắc y nhân nhỏ xinh đối diện với Lâm Khiếu Đường đưa cho một dược hoàn, âm thanh nói chuyện rất quái dị.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đó, Lâm Khiếu Đường xác định hắc y nhân ngay trước mặt này chắc chắn là một nữ tử, hơn nữa tuổi không lớn.
"Mẹ ta nói, không thể ăn bậy của người xa lạ!" Lâm Khiếu Đường tròng mắt không ngừng chuyển động , muốn phân tán lực chú ý của Hắc y nhân trước mắt này, nghĩ cách trốn tthoát, nhưng cỗ khí lực cường đại ở sau lưng, làm cho Lâm Khiếu Đường hầu như không thể động đậy.
"Đừng dài dòng, mau ăn, nếu không, thì đánh ngất ngươi!"
Mẹ cái cứt chim, làm sao mỗi người đều dùng lời này đến uy hiếp lão tử, Lâm Khiếu Đường trong lòng mắng rất nhiều, cũng dâng lên một cảm giác thê lương, ai bảo mình là một phế vật chứ, nếu. . . . . . Nếu bình thường một chút, cho dù không phải cái gì kỳ tài ngút trời, làm không được người cao siêu, ít nhất vào lúc nguy hiểm còn có chút sức phản kháng, còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng lúc này hắn căn bản không có lối thoát. . . . . .
"Có giấy phép an toàn thực phẩm không, lỡ là thứ gì bẩn, ăn vào hư bụng thì làm thế nào!" Lâm Khiếu Đường không đầu không đuôi nói xong, cũng không quản đối phương liệu có thể nghe hiểu hay không.
Bốp, một cánh tay lớn ở phía sau vươn đến, chỉ là lần này không bóp cổ mà nắm lấy cằm, lực lượng vô cùng lớn, Lâm Khiếu Đường ngay cả chống cự một chút cũng không thể được, miệng đã bị bóp mở thật lớn.
Lâm Khiếu Đường có điểm sợ hãi dược hoàn có độc, cũng thay đổi ý nghĩ, hai cái này tên thật muốn sát chính mình, không cần thiết mất nhiều công sức vậy, tùy tiện cho hai quyền, cũng có thể đem mình đánh cho nát bét, trong lòng dần dần thả lỏng.
Hắc y nhân nhỏ xinh cầm lấy dược hoàn đưa vào miệng của Lâm Khiếu Đường , đúng lúc này. . . . . .
Xẹt. . . . . .
Một đạo ngân quang hiện lên, trúng giữa cổ tay của Hắc y nhân, Ối. . . . . . , một tiếng kêu nhỏ, dược hoàn trong tay của Hắc y nhân theo âm thanh đó mà rơi xuống, cũng không có như nguyện tiến vào miệng của Lâm Khiếu Đường.
"Các ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắc xông vào phòng Khiếu Đường ca ca làm gì?"
Là Uyển Nhi, chỉ có thể thúc thủ chịu trói Lâm Khiếu Đường trong lòng vui vẻ.
Hai Hắc y nhân hiển nhiên không ngờ lúc này còn có người xuất hiện, nhưng mà phản ứng của hai người rất nhanh chóng, người đứng ở sau lừng Lâm Khiếu Đường lại túm lấy cổ hắn, Hắc y nhân nhỏ xinh lại nhanh chóng hướng Lâm Uyển Nhi ở cửa phát ra công kích.
Ầm Ầm. . . . . .
Trong nháy mắt công phu, giao thủ liên tục!
"Là ngươi!" Lâm Uyển Nhi hầu như nháy mắt liền phán đoán ra thân phận của Hắc y nhân trước mắt này.
Hắc y nhân bất động thanh sắc tiếp tục ra tay, Lâm Uyển Nhi cũng không hề hoàn thủ, vừa né tránh vừa nói, "Các ngươi vì sao muốn bắt Khiếu Đường ca ca! Mau thả hắn!"
Hắc y nhân vẫn không trả lời!
Sát. . . . . . , một đám lửa xanh dâng lên, châm đèn, căn phòng đen tối ở lập tức sáng lên, gương mặt thuần khiết của Lâm Uyển Nhi dưới ánh nến chiếu rọi hiện ra làm cho người ta sợ hãi tức giận.
Hắc y nhân nắm giữ cổ của Lâm Khiếu Đường, thấy kế hoạch thất bại, lực đạo trên tay mạnh thêm.
"Nam Cung Bác, dừng tay!" Lâm Uyển Nhi hét lớn.
Hắc y nhân hiển nhiên không để ý, tay kia thì bỗng nhiên đánh về phía sau gáy của Lâm Khiếu Đường . . . . . .
Lâm Uyển Nhi dưới sự tức giận vội vã, rút tiểu đao trên lưng ra, hướng ngực mình đâm tới.
Đang muốn hạ thủ với Lâm Khiếu Đường Hắc y nhân bỗng nhiên hổi tay chuyển hướng cách không bổ về phía Lâm Uyển Nhi cách đó không xa.
Ầm. . . . . .
Ầm. . . . . .
Một cỗ lực lượng vô hình ập đến đem tiểu đao trong tay Lâm Uyển Nhi đánh rơi xuống đất.
"Uyển Nhi tiểu thư, sao phải khổ vậy chứ!" Hắc y nhân rốt cục mở miệng nói chuyện.
Khuôn mặt tái nhợt, Lâm Uyển Nhi trợn mắt nhìn, "Các ngươi nếu như thương tổn Khiếu Đường ca ca, ta cho dù chết cũng không đi với các ngươi."
Hai Hắc y nhân nhìn nhau, đồng thời lấy tấm che mặt xuống, đúng là Nam Cung Nha Nguyệt và Nam Cung Bác!
Một già một trẻ hai người này một lòng thầm nghĩ tới lợi ích của bản thân cân nhắc đi cân nhắc lại, cũng không có thể nghĩ ra chủ ý nào để mang thiếu niên phế vật này đi.
Nếu như nói ra chuyện thiếu niên này đầu nhập môn hạ người khác, có khả năng bị Lâm gia trục xuất môn tộc, nhưng như thế rốt cuộc là chuyện nhà của người ta, lấy thân phận Nam Cung Bác dùng thủ đoạn như vậy đi hãm hại một thiếu niên, truyền ra đi quả thực làm trò hề cho thiên hạ, như vậy còn có thể làm cho thiếu niên đối với Nam Cung gia sinh ra oán hận, cho dù bắt hắn mạnh mẽ mang đi, cũng sẽ không toàn tâm toàn ý vì Nam Cung gia làm việc.
Huống chi như vậy còn có thể có tổn hại thanh danh của Lâm gia, mục đích của Nam Cung Bác lần này tới tương đối mẫn cảm, Nam Cung gia đã không ở cùng một thuyền với Lâm gia, hắn làm như vậy ngược lại giống như ném đá xuống giếng, có lẽ có thể mượn mồm người khác tiết lộ bí mật nhỏ bé không đáng kể này, nhưng mà ngày mai sẽ trỏ về Đại Châu Thành, thời gian không cho phép, mà Nam Cung Bác cũng niệm tình cũ, cũng không muốn cho gia tộc của lão hữu khó xử.
Trực tiếp đem người bắt đi, càng là hạ sách, một người lớn như vậy, trống rỗng biến mất ở Lâm gia, cho dù người này không có tác dụng gì với gia tộc, Lâm gia cũng tuyệt đối không thể mặc kệ, nếu không uy vọng ở trong lòng của tộc nhân sẽ tổn thất rất lớn, thử hỏi trong gia tộc ngay cả một tộc nhân đều không bảo vệ được có ý nghĩa gì, ngoại nhân biết được lại cho rằng Lâm gia vô năng, cho nên Lâm gia nhất định sẽ tận hết sức lực điều tra nguyên nhân mất tích, bắt cóc so với để lộ bí mật càng thủ đoạn thấp nhất.
Bất quá lão già gian trá Nam Cung Bác vẫn nghĩ ra một diệu kế. . . . . . Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK