• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41 Đối chất dược phương (1)

nhangia

Nhân vật mấu chốt đến nơi, trong sảnh đường nhất thời yên tĩnh trở lại, từng đôi mắt khác nhau nhất tề nhìn ra ngoài cửa.


Lâm Bình trở thành một người nổi bật trong những người trẻ tuổi của Lâm gia, hình tượng oai phong tất nhiên không cần nói đến, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, ngẩng đầu ưỡn ngực từ bên ngoài đi vào.


Rất nhiều mục quang chỉ dừng lại ở trên người Lâm Bình chốc lát, liền bị người thiếu niên đi theo sau lưng hắn hấp dẫn, thiếu niên thân người tầm thường, mặc một bộ cũ nát cổ tay áo cuộn lên tận khủy tay, ống quần cuộn đến đầu gối, chân mang một đôi giày rơm dính đầy bùn, rất giống với một lão nông mới từ đồng ruộng trở về.

Thiếu niên tướng mạo bình thường, chỉ có một đôi mắt đen nhát tỏa sáng để lộ ra một phần hào quang, vẻ mặt không động nhưng làm cho người ta có cảm giác tựa cười mà không phải cười.


Người thiếu niên này bất luận cách ăn mặt hay là tư thế đều không phù hợp với việc xuất hiện ở trong bầu không khí lúc này, chình là Lâm Khiếu Đường đã đáp ứng với Lâm Bình đến đây để làm sáng tỏ một sự việc.


Lâm Khiếu Đường vừa mới đi được mấy bước. một đệ tử của Lâm gia nhịn không được tiến lên ngăn trở, “Sư đệ, đây là nghị sự đường, những người là gia tướng trở xuống đều không được vào, mời ngươi rời đi.”


Lâm Khiếu Đường hai tay luồn trong túi quần, nhìn tên đệ tử đó mộ cái miệng dùng thái độ rất hoài nghi nói, “Ngươi xác định? Kỳ thật ra cũng không muốn vào đó lắm.”


Lâm Bình kịp thời đấy tên đệ tử đó ra, trừng mắt nói, “Người là ta mang đến, không phải việc của ngươi, lui xuống đi.”

Tên đệ tử đó có chút khó xử nhưng vẫn lui xuống, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Khiếu Đường có chút ghen ghét, sau đó giả vờ như không thấy .


Vương Lạc đem tất cả ý tứ nhìn Lâm Bình, “vị này chính là người phối dược mà trong lời nói của Lâm tộc trưởng phải không?”

Lâm Vũ Tuyền đang muốn trả lời bị một tiếng trách cứ cắt ngang, “Bình nhi, ngươi mang hắn đến làm gì?, chẳng lẽ ngươi không biết đây là nghị sự đường sao?” người nói lời này chình là gia gia của Lâm Bình tam tộc trưởng của Lâm gia.

Lâm Bình cũng không dự định trả lời quanh co, trực tiếp nói, “đây là Khiếu Đường sư đệ đã cùng con phối chế dược phương!”


“Khiếu Đường, Lâm Khiếu Đường? Phế vật lớn nhất từ trước đến nay trong lịch sử của Tân La Thành?”không biết ai nhỏ giọng thì thậm một câu, âm thanh không lớn, nhưng đang trong nghị sự đường yên tĩnh lại nghe được rõ ràng.

Không khí nhất thời trở nên kỳ dị, vẻ mặt của những người Vương gia càng chớp lên một tia cười nhạo.


Lâm Khiếu Đường chớp mắt biết được người nói ra câu này, là một người đệ tử trẻ tuổi đứng của Vương gia đứng phía sau, trong mắt hàn quang chớp lóe, rất nhanh phục hồi như cũ.


Thần sắc của Lâm Vũ Tuyền cũng bất ngờ, lập tức nghiêm khắc nói, “dược phương thật sự là hai người các ngươi phối chế, không có dùng bất cứ thủ đoạn gì đoạt được?”

Lâm Bình chỉnh sắc đáp, “Dược phương tuyệt đối là hai người chúng ta phối chế ra!”


“Được, bây giờ Vương tộc trưởng nói các ngươi ăn cắp dược phương tổ truyền của Vương gia, các người dám đối chất không?” Lâm Vũ Tuyền dần dând đi vào chủ đền chính.

Bỗng nhiên Lâm Khiếu Đường đứng bên cạnh Lâm Bình ngạc nhiên nói, “Không phải sao! Vô địch thế gia Vương gia của Tân La Thành lên trời xuống đất không gì không làm được, lại bị người ăn cắp mất dược phương tổ truyền? người này thật giỏi!”


Người trong phòng đều bị lời này là cho sững người, ngay cả mấy người bị Vương gia lôi kéo đến cũng bị lời nói này mà hồ nghi nhìn Lâm Bình và Lâm Khiếu Đường, lấy thực lực của bọn họ muốn lặng lẽ tiếng vào Vương gia để ăn trộm thì tuyệt đối không có khả năng.

Chỉ một câu nói, liền đem những hiềm nghi chùi sạch sẽ, mà người nói rõ ràng nhìn thất cái gì cũng không hiểu, Lâm Vũ Tuyền bỗng nhiên muốn cười một chút, lại ngại thân phận tộc trưởng đành nhẫn nhịn.


Một vị trưởng lão bên cạnh Vương Lạc lại nói mát, “Tùy tiện gọi hai tiểu bối ra làm bia đỡ đạn, Lâm gia các ngươi thật sự làm tốt nha!”


Lời này làm cho tất cả những người Lâm gia có mặt ở đây nghe được đều khó chịu đến cực điểm, vu khống cực kỳ trần trụi, lại bị một lão đầu nói những lời như đương nhiên vậy.

Lâm Vũ Tuyền động nộ thật sự, vừa muốn phát tác lại bị một âm thanh đoạt trước, “Tùy tiện tìm một dược phương rồi nói là bảo vật truyền gia, loại chuyện lừa đời dối người như thế này, Vương gia các ngươi không phải cũng làm rất tốt sao?”

“Ngươi tên tiểu tử miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, chẳng trách lớn như vậy rồi mà ngay cả học tiền khảo thí cũng không qua được, một phế vật, nơi này cũng đến phiên ngươi nói sao, Lâm gia các ngươi thật sự không có ngươi sao?” trưởng lão của Vương gia có chút mất hết hình dáng nói.

Vẻ mặt của mấy vị trưởng lão Lâm gia tỏ ra không dễ chịu, nhìn vẻ mặt của Lâm Khiếu Đường cũng có chút không thích, nếu không phải có người ngoài ở đây, sợ là sớm đã giáo huấn rồi.


Lâm Khiếu Đường nóng lên, đang muốn chửi lại, một cánh tay đưa ra chặn lại, Lâm Bình bước lên trước nói, “nói nhiều lời thừa như vậy cũng vô dụng, không phải các ngươi nói dược phương này là ăn cắp sao, dám đem phối dược đối chất không!”

Vương Lạc thần sắc biến đổi, tinh quang trong mắt chợt lóe, chính đang đợi câu này, nhìn Lâm Vũ Tuyền nói, “nếu đem giáp mặt đối chất phối dược là thật, Lâm gia sẽ tiếp nhận bồi thường điều kiện, hơn nữa thừa nhận sự thực ăn cắp dược phương chứ?”


Lâm Vũ Tuyền nhìn Lâm Bình và Lâm Khiếu Đường, trong lòng rất không tin tưởng, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không có cách nào khác nữa, lặp đi lặp lại nhiều lần từ chối kéo dài mão cũng không thoát được, hiềm nghi của Lâm gia càng lớn, chỉ có tin tưởng hai tiểu tử này, nếu kết quả đối chất thật sự giống nhau, Lâm gia cũng chỉ có thể thừa nhận.


“Nếu như một chút cũng không sai, Lâm gia chúng ta nhất định sẽ cho Vương gia các ngươi một cái bàn giao hợp lí, cũng đem người ăn trộm dược phương giao cho quý tộc xử lý! Nhưng nếu phối ra dược phẩm không giống nhau, Vương gia các người không phải là cũng muốn nuốt lời chứ? Lâm gia luôn không thể giữa thanh thiên bạch nhật vô cớ bị các ngươi làm cho oan uổng sao.” Lâm Vũ Tuyền không chịu thua thiệt.

Lời này lại làm cho tim gan nhỏ bé của Lâm Khiếu Đường và Lâm Bình đập mạnh lên, vị tộc trưởng tỷ tỷ này đủ độc ác rồi, rõ ràng ám chỉ bọn họ phải làm sáng tỏ chuyện này, nếu không thì dược phương không phải bọn họ trộm cũng thành bọn họ trộm, trực tiếp giao bọn họ cho Vương gia.

Vương Lạc nghiêm nghị nói, “Điều đó là đương nhiên, nếu là có chút khác biệt, là do lão phu điều tra không chính xác, nguyện lấy 5000 tử tinh tệ bồi thường, cũng gặp mặt xin lỗi, những người ở đây có thể làm chứng!”

Mấy người thương nhân phú hào lần lượt gật đầu, giám định sư Khâu Trạch vẫn luôn không có nói lời nào cũng gật đầu tán đồng.


Lão già kia, gian trá rất được, 5000 đổi 2 vạn rưỡi, tính thế nào cũng thua thiệt, Lâm Khiếu Đường thầm nghĩ.

Nhưng Vương Lạc bộ mặt già nua bình tĩnh kia, lại làm cho Lâm Khiếu Đường không hiểu, khó có thể biến dược phương Ma Phí Tán này trở thành của Vương gia, không có khả năng, Ma Phí Tán này quả thật là hắn tốn ba năm thời gian, vận dụng những nguyên lý thuộc về hóa học điều chế mà thành, ngay cả có dược phương cũng vô dụng, cần có quá trình điều chế tỉ mỉ mới được.


Tuy nói Lâm Khiếu Đường đem dược phương và phương pháp điều chế giao cho Lâm Bình, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại hậu thủ, trong đó có một loại thảo dược tiết ra chỉ cần bỏ vào nhẹ một chút, chỉ có bản thân Lâm Khiếu Đường mới có, khi đưa dược phương cho Lâm Bình, cũng không đưa hết cho hắn, bởi vì chỉ cần số lượng rất ít, bởi vậy Lâm Khiếu Đường đưa cho Lâm Bình lượng đó đủ dùng rất lâu.

Lâm Khiếu Đường trong nghi hoặc đột nhiên ánh mắt chớp lên, nghĩ đến một điểm mấu chốt, lẽ nào là….?

Vương Lạc vung tay lên, đối với gia tướng sau lưng nói, “đem hắn lên đây!”

Gia tướng đáp lời lui lại, một lát sau đem đến một tiểu lão đầu bỉ ổi đi vào, trong phòng nhất thời một trận kinh hô, đây không phải là Hoàng Nhất Đao tiên sư môn chủ của Nhất Đao Môn mà mấy tháng nay bỗng nhiên mất tích sao?

Quả nhiên là lão phản đồ này, lập tức trong lòng Lâm Khiếu Đường đem lão đầu này mắng một lần từ đầu đến cuối.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vương Lạc từ tốn giải thích, “vị này là ai, ta nghĩ mọi người hẳn đều biết, lão này là Hoàng Nhất Đao môn chủ của Nhất Đao Môn mà hơn nửa năm trước tên tuổi nổi trội, nửa năm nay vẫn bị giam lỏng ở Vuơng gia làm lao dịch, bởi vì hắn hai năm trước để có tiền trị bệnh cho vợ, thừa cơ ăn trộm dược phương trân quý của bản tộc, hơn nửa đã sử dụng gần hai năm rồi, lão này rất cẩn thận, vẫn không có truyền bá khắp nơi, cho nên không bị phát hiện, đến 7 tháng trước, lại mời lão này đến nhà khám bệnh mới phát hiện hắn đã sử dụng dược phương lại là tộc phương của Vương gia, dưới sự tức giận liền giam lỏng lão đầu này lại, chỉ là làm cho lão phu không từng nghĩ đến là, sau nửa năm ngắn ngủi, tộc phương của Vương gia lại lần nữa kinh ngạc xuất hiện ở Tân La Thành, lão phu thật xấu hổ với liệt tổ liệt tông!” nói đều sau cùng Vương Lạc lại đánh ra một ván bài bi tình, làm cho mấy người nổi tiếng đồng tình một phen.

Đánh rắm thối như cứt chó, Lâm Khiếu Đường trong lòng mắng chửi một trận, chưa từng thấy ai vô sỉ như lão già này. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK