Chương 50 Nữ nhân lưng đeo vận mệnh gia tộc
Dịch nhangia
nguồn tangthuvien.com
Tiểu Lan một đôi mắt to linh động uyển chuyển hàm xúc chớp chớp không hiểu, “Tại sao? Chẳng lẽ Vương gia có hậu chước gì sao?”
Lâm Khiếu Đường trong mắt chớp lên ánh sáng nhạt, thản nhiên nói, “điều này phải nói sâu vào tầng lớp, Vương gia thuộc về đạo tông, Lâm gia thuộc về vũ tông, từ bề ngoài hiện tượng thấy được có thể chỉ là một cuộc tranh đoạt danh lợi của nhau trong một tòa thành giữa hai đại gia tộc, nhưng thực lực của hai nhà này tương đương, từ một số mặt nói lên, thực lực của Lâm gia còn muốn cao hơn Vương gia, bất cứ bên nào muốn nuốt đối phương, cũng không dễ dàng như vậy, nhưng là Vương gia lại làm được, hơn nữa còn làm rất đẹp rất nghệ thuật, ngươi cảm thấy Vương gia là bọn ho dựa vào chính mình sao?”
Tiểu Lan hiểu ra, “Lão đại, ý của ngươi là nói, sau lưng của Vương gia kỳ thực sớm đã có chỗ dựa vững chắc rồi, nếu không thì không thể không sợ hãi như vậy.
Lâm Khiếu Đường gật đầu nói, “ điều này hầu như là có thể khẳng định, đạo tông và vũ tông mấy ngàn năm qua vẫn đều bất hòa, tranh đấu lẫn nhau cũng chưa từng dừng lại, có khi kịch liệt một chút, có khi ôn hòa một chút, 3 trăm năm trước 2 tông nổ ra cuộc chiến tông phái rất lớn, kết quả song phương lưỡng bại câu thương nguyên khí đại thương, không kịp thời nghỉ ngơi lấy lại sức, sợ là sẽ lưu lại tai họa ngầm, bởi vậy đàm phán ngưng chiến, còn đáp ứng hiệp nghị gì đó.
Ba trăm năm nay quả thật tương đối yên bình vô sự, nhưng trong đó vẫn là không dừng minh tranh ám đấu, chỉ là không quá kịch liệt mà thôi, nhưng bây giờ đã qua 300 năm rồi, nên nghỉ cũng nghỉ đủ rồi, nguyên khí cũng đều hồi phục lại rồi, một trận chiến mới mơ hồ cũng bắt đầu khai màn, cuộc chiến của Vương Lâm hai nhà ở Tân La Thành, kỳ thật chỉ là một khung cảnh thu nhỏ mà thôi, do tiếng tăm và thế lực của vũ tông nhưng năm gần đây không bằng đạo tông, bất luận ở dân gian hay là trên quan phủ, lực lượng ảnh hưởng của đạo tông đều hơn xa vũ tông, tuy nói đạo tông còn chưa cường đại đến mức chỉ cần dơ tay lên một cái là có thể diệt gọn vũ tông, nhưng giống như con tằm ăn dâu cứ từ từ từng chút mộtf vẫn có thể làm được, kết cục đều là do từng giai đoạn tụ tập lại mà thành, cuộc chiến của Vương Lâm hai nha, chính là một trong vô số đoạn đó.”
Tiểu Lan bĩu môi hình trong, bộ dánh ta đây đã hiểu, nói, “dù Lâm gia lần này có thể tìm được chỗ dựa vững chắc, cũng chỉ có thể là môn phái thuộc vũ tông, từ khách quan mà xem, Lâm gia vẫn không bằng Vương gia, Vương gia tất nhiên sẽ không sợ.”
Lâm Khiếu Đường cười cười xoa đầu Tiểu Lan, giống như trưởng bối khen vãn bối vậy, “ái chà chà, không sai chính là như thế, ngoan, thật thông minh.”
Tiểu Lan rụt đầu lại, muốn tránh khỏi bàn tay kia, nang không phải là trẻ con, nhưng không biết vì sao dưới chân một chút cũng không động giống như mọc rễ vậy, tiếp nhận sự vuốt ve của Lão đại, có lẽ là do từ nhỏ đã mất đi song thân, thế giới nội tâm vẫn rất khát vọng thân tình quyến thuộc, chỉ là chiếc môi hồng xinh đẹp cong lên nói, “Lão đại, ta không phải là trẻ con, đừng xoa đầu ta nữa!”
Lâm Khiếu Đường vui vẻ cười, “còn nói bản thân không phải là trẻ con, có ai giống như ngươi cao lớn thế này rồi còn bĩu môi làm nũng không?”
“nhiều quá đi chứ, con gái nhà người ta cũng thường như thế mà, có gì mà tò mò đâu, đây gọi là dễ thương, hiểu không?” Tiểu Lan cãi cọ.
“thế sao, thật là dễ thương nha!” nói xong khuôn mặt Lâm Khiếu Đường tràn đầy nụ cười lại đưa tay sang xoa một chút.
Tiểu Lan làm bộ dáng hung hăng, một đôi răng cửa dữ tợn nhô ra, “Lão đại, đừng trách ta không nhắc nhơ ngươi nha, ta là động vật ăn thịt, nhìn thấy bất cứ thứ gì đưa đến sẽ nhịn không được cắn một cái.”
“con mèo nhỏ xù lông lên cũng không đủ làm người ta sợ hãi, đi thôi!” Lâm Khiếu Đường dưới chân chợt động thân người đã đến ngoài mấy trượng.
“Lão đại thối tha, lão đại xấu xa, chỉ biết khi dễ tiểu cô nương, cắn chết ngươi!” Tiểu Lan nhe răng múa vuốt xông hướng tới thân ảnh đã đi xa của Lâm Khiếu Đường rít gào.
“Chình mình cũng thừa nhận là tiểu cô nương rồi , còn nói không phải là trẻ con, tiếp tục lưu ý cử động của Vương gia, mấy ngày nay ta sẽ ở dược tra phòng chờ đợi!” âm thanh từ lớn trở nên nhỏ dần, nhưng rất rõ rang, có thể thấy tốc độ di chuyển của người nói rất nhanh chóng.
“Tức chết ta rồi!” Tiểu Lan tức giận dẫm chân, rồi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lo lắng hét lên, “Lão đại, Lão Tam Tử tìm ngươi, hắn đã đại đến 10 tinh vũ phó rồi, hỏi ngươi là có thực hiện lời hứa với hắn hay không.”
Cũng không có âm thanh hồi đáp, Tiểu Lan thở phì phì rồi hít một hơi sâu, bóng người chớp lên không thấy tung tích nữa.
Lấy thính lực của Lâm Khiếu Đường hiện giờ, tiếng hét của Tiểu Lan đương nhiên là nghe rõ, chỉ là chuyện này hắn còn chưa có biện pháp tốt, liền trầm mặc không trả lời, ban đầu hắn đáp ứng Lão Tam Tử, chỉ cần hắn có thể đạt đến trình độ 10 tinh vũ phó thì đi Vương gia giải cứu cho Hoàng Nhất Đao, nhưng chuyện Ma Phí Tán nửa năm trước, lại làm cho Lâm Khiếu Đường đối với lão đầu này có chút tức giận, trên tư tâm quả thật muốn để cho hắn ta chịu một chút đau khổ, những ngày chờ đợi ở Vương gia, tỉnh lại một chút.
Bởi vì Lâm Khiếu Đường tiêu thụ phần lớn phế dược, nên mùi vị kích thích ở xung quanh dược tra phòng hiện nay đã rất nhạt, làm chi người ta có cảm giác khó chịu về độc nguyên lực cũng hầu như tiêu tan.
Một con đường nhỏ hẹp xoay quanh núi, từ cửa lớn của dược tra phòng thẳng đến dưới chân núi của hậu viện Lâm gia.
Một thân ảnh màu xanh từ xa đi đến, một người con gái có làn da như ngọc, xinh đẹp không thể miêu tả nổi đang từ từ đi đến, đi giữa núi rừng giống như tiên tử xuống trần gian vậy khiến cho người ta nhìn mà say đắm, chỉ là người con gái thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi này ánh mắt lại lộ ra sự buồn rầu, nữ tử này chính là Lâm gia tộc trưởng Lâm Vũ Tuyền.
Mấy ngày nay nữ tộc trưởng xinh đẹp này vì gia tộc mà lao tâm khổ tứ hầu như ngày ngày đều đến tìm người này, những dược phương trước đây cuối cùng cũng làm cho Lâm gia vượt qua giai đoạn khó khăn, nhưng chuyện phân chia đã nói trước kia, người này lại chưa lấy một phần nào, dường như biến mất, nhưng gia tướng đưa dược đến lại nói người này vẫn ở đây.
Có một lần Lâm Vũ Tuyền buông sự vụ trong tay ra khi gia tướng đưa thuốc đi theo đến tìm người, lại không tìm được, giống như chỉ cần có nàng ở đó, người đó liền không xuất hiện, cảm giác giống như không tồn tại ở không gian này.
Lâm Vũ Tuyền là đến để đưa tiền, đưa rất nhiều lần mà một lần cũng chưa đưa đưa được, trên người luôn mang một số tiền lớn, còn treo một món nhân tình lớn, điều này làm cho nàng mỗi ngày đều không yên.
Điều này giống như một ác mộng lúc nào cũng vây quanh Lâm Vũ Tuyền, làm cho nàng muốn quên người này cũng khó, hơn nữa sự hoài nghi trước đây muốn để cho người này khôi phục lại tư cách khảo thí của gia tộc, sự tò mò về trình độ của người này càng ngày càng tăng, cách dăm ba hôm chỉ cần có thời gian liền đền tìm, một là muốn đưa túi tiền này đi, hai người thanh toán song phẳng cũng không thiếu nợ nhau nữa, hai là muốn lôi kéo người này đến tham gia khảo thí của gia tộc, một tuần nữa đến lễ thành nhân rồi, Lâm Vũ Tuyền từ đầu đến cuối cho rằng phán đoán của mình không thể nhầm, người này nhìn qua tuyệt đối không phải là yếu như vậy.
Nhưng điều làm cho Lâm Vũ Tuyền không hiểu là, một người vì sao phải giả vờ là phế vật nhiều năm như vậy chứ, từ khi sinh ra đã bắt đầu giả vờ rồi sao? Điều này hình như có chút không hợp lý lắm, huống chi dù là như thế, sự ẩn nhẫn của người này quả thật quá đáng sợ rồi.
Quả thật như thế mà nói, lòng dạ thâm sâu và tính tình kiên nghị của người này sợ là thế gian hiếm có.
Một đường đi tới, lông mày lá liễu thanh tú xinh đẹp trước sau chưa dãn ra, chuyện mà làm cho Lâm Vũ Tuyền phiền lòng, thật sự là quá nhiều rồi, một người lưng đeo vận mệnh gia tộc thật là đáng thương, một người con gái lưng đeo vận mệnh gia tộc lại càng đáng thương.
Mà dưới một tình cảnh như vậy, người con gái tội nghiệp này còn có thể nghĩ đến người khác và về chuyện của người này, nghĩ đến chính mình nợ tiền hắn và ân tình của hắn, không khỏi có chút buồn cười, mà Lâm Vũ Tuyền chính là một người như thế một người con gái có lòng trách nhiệm rất lớn.
Đường núi này gần nửa năm qua, Lâm Vũ Tuyền đi qua nhiều lần, so với tổng số lần mà nàng đã đi hơn hai mươi năm trước đó còn nhiều hơn nhiều, mỗi một tuần có lẽ sẽ có một hai lần như thế, có khi thậm chí liên tục đến 3 lần.
Nói đến cũng kỳ quái, ban đầu là có mục đích, tìm không được người càng có chút nôn nóng, thậm chí tức giận, nhưng thời gian dài rồi, ngược lại cũng quen rồi, có khi thậm chí chỉ là vì đi dạo mà đi vậy thôi, ngược lại dần dần trở thành một nơi để Lâm Vũ Tuyền tạm thời thoát khỏi gong xiềng, phiền não, khoan khoái nhẹ nhàng, đi từng bước, thả lỏng một chút, hít thở không khí trong lành của núi rừng, tâm tình ít nhiều cũng sẽ tốt hơn một chút.
Hiện giờ cuối cùng là vì đưa tiền hay là tản bộ, bản thân Lâm Vũ Tuyền cũng không rõ nữa, chỉ là nhìn dược tra phòng gần ở trước mắt có một loại cảm giác thân thiết, kỳ thực đến nhiều thấy nhiều rồi, cũng sẽ thân thiết thôi.
Trên đường đi tới tâm tình từ căng thẳng trở nên nhẹ nhàng, nhưng lúc này, đôi mắt đen của Lâm Vũ Tuyền chớp lên, cảm giác có chút không thích hợp…..
“Ai? Ra đây!” vừa vào trong vườn, Lâm Vũ Tuyền cảm giác góc phía đông có người.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK