Thật là thoải mái???
Nghe Ninh Thư nói, Bạch Phi Phi tức nghẹn đỏ cả mặt, Đường Dục thì mặt chuyển màu đen luôn. Giá Ninh Thư xin lỗi hoặc bịa ra một cái lý do vớ vẩn nào đó để giải thích, Đường Dục đều có thể hiểu. Đằng này, cô lại thẳng thắn thừa nhận là mình đã đánh Bạch Phi Phi, mà còn là đánh “thật là thoải mái”.
Đường Dục cảm giác bực mình rồi nha.
“Em rồi sẽ làm dâu nhà anh, rồi em định làm một cô dâu ngang ngược, không có phép tắc lễ nghĩa như vậy?” Đường Dục cố nén giận nói.
Ninh Thư bỏ tay ra:” Tại sao hai chú cháu nhà anh đều mang chuyện này ra uy hiếp em? Anh cơ bản không để ý đến việc em sẽ thành dâu hiền vợ đảm thế nào, vì em làm cái gì anh cũng không thích, thế thì tại sao em lại phải làm cho anh vui?”
Nhược điểm của Ôn Hàm Lôi là nóng lòng muốn gả cho Đường Dục, vì thế nên cô rất để ý đến cảm xúc của anh ta, còn anh ta thì lại mang chuyện này ra để uy hiếp cô thỏa hiệp mọi chuyện.
Trong đầu Ninh Thư lúc này chỉ âm thầm rủa: “Cút mọe hết đê”.
“Em nói thật, nhìn hai chú cháu nhà anh làm bẩn mắt em”. Ninh Thư mắt trợn ngược bồi thêm: “ Cuộc hôn nhân này còn chưa biết thế nào, đám cưới còn chưa tổ chức mà anh đã doạ dẫm gì em? Làm như em bắt buộc phải gả cho anh mới được ấy”
Đường Dục hờ hững:” Cưới hay không cưới, không phải do em quyết định, đây là quyết định của hai nhà”.
“Thế nên, đừng có hơi một tí lại dọa dẫm em, em không thích như thế” Cô nói xong rồi nghiêng đầu chỉ Bạch Phi Phi đang núp sau Đường Dục:”Đừng có giở trò trước mặt chị nữa nhé, không thì chị sẽ gặp đâu đánh đấy nghe chưa? Chỉ là một con bé vô gia cư ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nên cúp đuôi lại mà sống mới phải. Cũng dám uy hiếp chị?”
Xát muối vào chỗ đau? Có thất đức quá không ta!
Bạch Phi Phi cắn chặt môi, mặt lúc trắng lúc xanh, ánh mắt như phun lửa nhìn Ninh Thư.
Còn Ninh Thư? À, quay người vào xe, đóng cửa đi mất rồi.
Đường Dục quay đầu lại, hờ hững chỉ Bạch Phi Phi: “Chú đã nói với cháu rồi, đây là việc của người lớn trong nhà, cháu không cần lo. Việc của cháu là học tập cho tốt, cháu hiểu chưa?”
Bạch Phi Phi ngẩn ngơ rơi lệ:”Chú là đang trách con nhiều chuyện phải không ạ? Con chỉ muốn cho chú thấy rõ bộ mặt thật của cô ta thôi. Chú ơi, chú lấy cô ấy sẽ không hạnh phúc đâu chú.”
“Cháu bây giờ đã vượt qua giới hạn rồi” Đường Dục trầm mặt xuống, Khi mới đến đây, Phi Phi tương đối ngoan ngoãn, bây giờ lại lộ ra sự bướng bỉnh nổi loạn của tuổi mới lớn.
Bạch Phi Phi cắn môi im lặng.
Chờ đến lúc Đường Dục đi làm, Cô thu dọn đồ đạc bỏ đi.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Ninh Thư liền đi tìm thám tử tư, chủ yếu là để tìm hiểu về mẹ của Bạch Phi Phi.
Không thể để cho Đường Dục âm thầm thủ tiêu mẹ cô bé được.
Nghĩ đến chuyện hai người có thù oán, yêu nhau nhưng không đến được với nhau… đúng là đau lòng quá đi.
Ninh Thư đem tư liệu cơ bản cho thám tử xong rồi nói: “Nếu tìm được người này, phải báo ngay cho tôi. Đây là tiền đặt cọc của anh”.
Đã có người lúc nào cũng để ý tin tức, theo dõi mẹ của Bạch Phi Phi, cũng sẽ tránh được việc bà bị âm thầm thủ tiêu. Nếu chính miệng mẹ mình nói ra tin tức bố mình bị Đường Dục hại chết, Ninh Thư không thể tưởng tượng ra Bạch Phi Phi sẽ phản ứng như thế nào.
“Thuận tiện, giúp tôi chú ý động tĩnh của Bạch Phi Phi luôn” Ninh Thư nói:”Có gì đặc biệt, chụp lại hết cho tôi”
“Ok!” Thám tử cất tiền đi rồi nói thêm: “Có gì tôi sẽ báo cô ngay”.
Rời văn phòng thám tử, Ninh Thư liền đến công ty gặp bố mình để báo cho ông biết là cô sẽ đích thân đến kiểm tra siêu thị Tân Hoa.
Ông Ôn cũng không ngẩng đầu lên nhìn Nhinh Thư mà chỉ nói: “Đi thôi.”
Ninh Thư lái xe đến siêu thị Tân Hoa, cơ sở đúng là không tồi, nhưng lại quá ế ẩm, nhân viên so với khách hàng còn nhiều hơn.
Nhìn môt vòng xung quanh, chỗ nào cũng thấy cảnh nhân viên ngồi chơi, đây một tốp nói chuyện phiếm, kia một tốp tụ tập chém gió. Dù sao cũng rảnh không có việc gì làm.
Bảo sao cái siêu thị này năm nào cũng lỗ, quá ít khách hàng.
Ninh Thư cũng không báo ra thân phận, tùy ý dạo một vòng xem. Có một ít thực phẩm đã hết hạn sử dụng vẫn được bày trên giá, một số loại rau củ thì héo rũ cũng không bỏ đi, chẳng mấy mà thối rữa.
Nhìn thấy có khách, nhân viên cửa hàng cũng mặc kệ, không chào đón hay hỏi han xem khách hàng cần gì…
Ninh Thư vẫn tiếp tục xem.
Siêu thị còn có một ít quầy trưng bày hàng hiệu, Nhưng vì doanh thu không cao, nên có một số quầy đã để trống.
Bởi vì không có lãi, rất nhiều nhãn hiệu đã bỏ đi. Những chỗ Ninh Thư đi qua, mười quầy thì năm cái để không, một cái thì đang ngắc ngoải.
Ninh Thư mua một ít đồ ăn tạm, lượn nguyên ngày, đi khắp ngóc ngách siêu thị xem xét cẩn thận. ghi hết vào sổ tay. Vấn đề cần giải quyết thật nhiều. Muốn chính đốn và cải cách cần rất nhiều công sức tiền bạc và kế hoạch cụ thể.
Mặc dù biết Ôn Nhị Muội không có lòng tốt, nhưng Ninh Thư vẫn phải nhảy hố, bởi vì cô không có địa vị cũng như tiếng nói trong công ty. Ngoài ra, những siêu thị làm ăn có lãi hay vị trí tốt, cũng không đến lượt cô có thể nắm bắt.
Chuyện mà cô có thể làm bây giờ, là tập trung kinh doanh tốt siêu thị Tân Hoa này, qua đó chứng minh thực lực của mình
Ra khỏi siêu thị, trời đã tối, vừa đến gara xe thì chuông di động vang lên, Cô lướt qua màn hình thì thấy người gọi đến là Đường Dục.
Ninh Thư cũng kinh ngạc vì Đường Dục anh ta chưa bao giờ chủ động gọi điện cho Ôn Hàm Lôi, lại thấy chuông reo mãi, có vẻ là gọi thật chứ không phải bấm nhầm.
Ninh Thư vừa bấm nghe thì bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Đường Dục: “Ôn Hàm Lôi, Em có biết Phi Phi đi đâu không? Con bé đến cả quần áo cũng mang đi rồi, anh qua trường học, giáo viên và bạn học cũng nói không biết con bé đi đâu, mà muộn thế này rồi cũng chưa thấy về nhà”.
“Em làm sao mà biết con bé đi đâu? Em còn chưa phải mẹ nuôi con bé nữa”. Ninh Thư nhếc mép trả lời. Bạch Phi Phi không ở nhà liền chạy đến hỏi cô? Phải biết, Bạch Phi Phi có ngủ đầu đường xó chợ cũng không có khả năng đến chỗ cô.
Dù sao Bạch Phi Phi cũng sẽ không việc gì, đây là đặc quyền của nữ chính nha, làm gì cũng được, làm gì cũng đẹp.
“Ôn Hàm Lôi, thái độ của em như vậy là sao?” Đường Dục lạnh lùng hỏi, có vẻ quá sốt ruột nên giận chó đánh mèo đây mà.
Ninh Thư: Liên quan gì taaaaa?
“Có thời gian gọi điện cho em, không bằng anh đi tìm con gái nuôi của anh đi, một cô bé trẻ trung mơn mởn, trời tối còn lang thang ngoài đường, không may gặp phải người xấu, sức phản kháng cũng không có, aizz.. em không dám nghĩ nữa”.
Ninh Thư còn chưa nói hết câu thì thấy bên kia đã cúp máy.
Ninh Thư bĩu môi. Cho mài tha hồ sốt ruột nha.
Không biết Bạch Phi Phi lấy đâu ra tự tin, cảm thấy Đường Dục sẽ trúng chiêu của cô, quả nhiên là bị tình yêu làm mù mắt chó. Yêu hay không yêu? Thử cái biết liền.
Ninh Thư mau chóng về kịp giờ cơm tối ở nhà. Cô ngồi trên ghế, uống một ngụm canh trước, sau đó ăn lưng lửng bụng rồi mới hướng ông Ôn nói:” Bố à, hôm nay con vừa đi thị sát siêu thị Tân Hoa”.
“Ha ha ha..” Ôn Nhị Muội ngay lập tức cười to biểu hiện sung sướng khi người khác gặp họa.
Ninh Thư liếc Ôn Nhị Muội:” Cười cái gì, rau cải còn dính trên răng kìa”
Ôn Nhị Muội lập tức ngậm miệng lại, hướng Ninh Thư nói:” Thị sát một vòng, có cảm tưởng gì không?”.
Đối với thái độ cười nhạo của Ôn Nhị Muội, Ninh Thư trực tiếp bơ, coi như không thấy, vẫn hướng ông Ôn hỏi:” Bố, có thể cấp cho con ít vốn được không?”
“Chị, đừng mơ mộng hão huyền nữa, công ty sẽ không đầu tư vào siêu thị Tân Hoa, một đi không trở lại, ai ngu?” Ôn Nhị Muội cười hì hì nói.