Đối mặt với tình huống như vậy, Ninh Thư nhất định phải hành động nhanh hơn.
Sau một thời gian quan sát, trên cơ bản 11 giờ đêm Dương Vũ Huy mới trở lại tiểu khu, trên người còn nồng nặc mùi rượu, chắc là tiếp đối tác.
Dương Vũ Huy của bây giờ không còn có tính bốc đồng nữa, không đạp chân được tới giới giải trí thì phải nhờ cậy người khác thôi.
Ninh Thư trốn trong hẻm nhỏ, nơi này là điểm mù của camera giám sát.
Ninh Thư mặc trên người một bộ đồ màu đen đầy mùi mồ hôi, chính xác là trên người không có lấy chút mùi thơm, ngửi y hệt một nam nhân.
Tóc búi tròn, dùng lưới chụp lên, lại đội thêm mũ, nên căn bản không thể thấy rõ hình dáng của Ninh Thư.
Không biết hôm nay Dương Vũ Huy tự về hay người khác lái xe đưa về, nếu có người lái xe về, vậy hôm nay chuẩn bị đều không công rồi.
Ninh Thư trốn đi, đợi Dương Vũ Huy đi qua.
Qua một tiếng nữa là đến nửa đêm, người bên đường đã ít hơn, ánh đèn đường sáng trắng.
Mẹ nó, thật nhiều muỗi!
Ninh Thư không nhịn được vỗ con muỗi trên mặt, đã đi tất rồi mà nó còn đốt được.
“Ai ở đó đó?” Một giọng nói nam vang lên.
Ninh Thư nghe thấy liền giật mình, không uổng công làm mồi cho muỗi nửa đêm.
Tim Dương Vũ Huy đập thình thịch, bỗng có một dự cảm không hay, định nhấc chân chạy, chỉ thấy một bóng đen nhào tới chỗ hắn.
Người kia toàn thân đen như mực, cũng không nhìn thấy khuôn mặt, Dương Vũ Huy liền giật mình, trong tai đều là tiếng tim đập nhanh, không nghe thấy âm thanh xung quanh.
Ninh Thư điều động kình khí trong cơ thể, dồn hết sức kéo Dương Vũ Huy đến chỗ kín.
Ngay cả cơ hội giãy giụa Dương Vũ Huy cũng không có, còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đi rồi.
Chóp mũi Dương Vũ Huy lập tức ngửi mùi mồ hôi hôi y như mùi cá muối, bị người khác che miệng, cảm giác trên tay người này đều là mùi hôi thối.
Ninh Thư không hề suy nghĩ, đánh Dương Vũ Huy ngất xỉu, Dương Vũ Huy kêu oái một tiếng, rồi hôn mê bất tỉnh.
Tay Ninh Thư kẹp kim châm, sờ khắp mặt Dương Vũ Huy, tìm được đúng chỗ rồi, liền đâm một kim xuống.
Trên mặt có nhiều huyệt vị, không cần cắt lưỡi cũng khiến mày khó mà nói chuyện rồi.
Đâm kim này xong, Ninh Thư lại đâm thêm một kim vào khoang mũi, khiến khóe miệng của Dương Vũ Huy hơi méo một chút, nước dãi theo khóe miệng chảy ra.
Đâm kim xong, Ninh Thư lại sờ tay Dương Vũ Huy, chạm tới cổ tay Dương Vũ Huy, cô lại dùng kim đâm thật sâu vào kinh mạch trên đó.
Dương Vũ Huy bị đau làm cho tỉnh lại, Ninh Thư lại đánh thêm một chưởng khiến hắn hôn mê.
Ninh Thư dùng kéo cắt đứt kim châm, một phần nhỏ của kim châm vẫn còn trong cổ tay Dương Vũ Huy.
Làm xong tay này, Ninh Thư lại dùng kim châm đâm lên cổ tay bên kia, Dương Vũ Huy lại bị đau làm cho tỉnh, toàn thân mồ hôi đầm đìa, ánh mắt mê muội.
Ninh Thư không chút do dự lại đánh hắn ngất đi, cắt kim châm, ấn vào trong cổ tay.
Làm xong mọi việc, Ninh Thư tìm ví tiền của Dương Vũ Huy, cũng chỉ có mấy tờ tiền mặt mệnh giá nhỏ, cả ví đều là thẻ ngân hàng, phát hiện một tờ chi phiếu, bởi ánh sáng quá yếu nên không thể nhìn rõ số tiền được viết trên đó, Ninh Thư xé luôn.
Ninh Thư vứt Dương Vũ Huy ở đây, ra khỏi ngõ, chụp mũ xuống.
Ninh Thư đứng trên cầu ném tất cả kim châm vừa bị cắt xuống sông, gỡ lưới trên đầu xuống, nhét vào trong túi.
Giặt đi vẫn dùng được.
Ninh Thư về đến dưới ký túc xá đã là một, hai giờ đêm rồi.
Ninh Thư định lên lầu thì một chùm ánh sáng chiếu lên người Ninh Thư, Ninh Thư lấy tay che ánh đèn xe sáng chói lại.
Từ kẽ ngón tay, Ninh Thư thấy Lý Tân Trạch đang dựa vào đầu xe, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhìn mình.
Chết cha!
Nửa đêm rồi còn chờ ở đây làm gì chứ? Ninh Thư đi tới, hỏi Lý Tân Trạch: “Sao anh lại ở đây.”
Lý Tân Trạch cúi xuống nhìn Ninh Thư, lạnh nhạt nói: “Trễ như vậy rồi, em đi đâu về đó?”
Ninh Thư:...
Nên nói thế nào đây, nói mình đi làm chuyện xấu.
Dù cô nói thật, Lý Tân Trạch sẽ tin chắc?
“Anh muốn biết em đã đi đâu, đã muộn như vậy rồi.” Lý Tân Trạch tiến lại gần Ninh Thư, ngửi thấy mùi trên người Ninh Thư: “Em đi làm gì, trên người mùi gì vậy.”
Ninh Thư khóc oa oa, mang theo một thân hôi thối lao vào trong lòng Lý Tân Trạch.
Lý Tân Trạch liền cảm thấy sắp không thở nổi, cuối cùng đành thở dài rồi ôm lấy Ninh Thư, nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
Ninh Thư vén áo Lý Tân Trạch lên lau nước mắt.
“Bị người ta truy sát.” Ninh Thư lau nước mũi: “Dương Vũ Huy tìm xã hội đen nói muốn rút gân bẻ tay, sau đó cắt lưỡi của em, lại còn định cưỡng hiếp rồi giết.”
“Tại sao lại phải rút gân bẻ tay, cắt lưỡi sau đó mới cưỡng hiếp rồi giết chứ, phí sức như vậy làm gì?” Giọng Lý Tân Trạch không tốt cho lắm: “Anh chỉ muốn biết tối nay em đã đi đâu mà đến giờ mới về, anh đã chờ từ tận mười giờ cho đến bây giờ.”
“Đánh gãy tay, em sẽ không thể kháng cự, cắt lưỡi để em không kêu được, như vậy đủ logic chưa.” Ninh Thư nói.
Lý Tân Trạch:...
Máu me khắp người còn vui được vậy sao?
“Anh chỉ quan tâm sao trễ như vậy em mới về, em có biết một đứa con gái như em ở bên ngoài ban đêm rất nguy hiểm không.” Giọng Lý Tân Trạch rất không tốt.
“Em nói thật đó, Dương Vũ Huy kêu Long Sương Sương tìm người phế em, gần đây trong trường cũng xuất hiện một số người, anh mà không tin, mai em chứng minh cho anh xem.” Ninh Thư thành khẩn nói: “Xin anh tin em.”
Lý Tân Trạch day chân mày: “Anh chỉ muốn biết tối nay em đã đi đâu, em nói linh tinh gì vậy.”
Ninh Thư: (╯°Д°)╯︵┻━┻
Mẹ kiếp, thật là phiền!
Lắm chuyện đến bực mình, thật là phiền phức!
Chẳng lẽ hắn còn nghi cô ngoại tình, đi hẹn hò, lên giường với người khác chắc?
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Em nói em bị người ta đuổi giết, bây giờ mới cắt đuôi được, anh tin không?”
“Em đùa anh đó hả.” Lý Tân Trạch bình thản nói.
“Xem đi, quả nhiên anh không tin.” Ninh Thư thở dài một hơi: “Em đi theo dõi Dương Vũ Huy và Long Sương Sương.”
“Con gái của Long đại ca.” Lý Tân Trạch nhíu mày.
Giới giải trí phức tạp, trắng đen lẫn lộn, Lý Tân Trạch biết Long Sương Sương cũng là chuyện bình thường.
“Đúng vậy, em không biết em đắc tội Dương Vũ Huy chỗ nào nữa, Dương Vũ Huy muốn Long Sương Sương đi đối phó với em.” Ninh Thư nói: “Em cho rằng Dương Vũ Huy đang trả thù chuyện em cự tuyệt hắn, khiến hắn mất thể diện trước kia.”
Lý Tân Trạch sờ cằm, ngửi mùi trên người Ninh Thư tỏa ra, nói: “Sáng sớm mai anh đến tìm em, chuyện này cần phải tìm bằng chứng.”
Ninh Thư gật đầu: “Em đi tắm, anh lái xe cẩn thận.”
“Về sau có chuyện thì gọi điện thoại cho em là được, đừng chờ như vậy nữa, có thời gian chờ thà chăm sóc cơ thể cho tốt còn hơn.” Ninh Thư nhẹ nhàng nói.
Một lát sau, Lý Tân Trạch mới lên tiếng: “Điện thoại của em tắt máy.”
Ninh Thư:...
Lại lúng túng rồi, Ninh Thư cười trừ, xoay người lên lầu rồi.
Thấy Lý Tân Trạch đã lái xe đi, Ninh Thư mới thở dài một hơi.
Đối phó với Lý Tân Trạch đúng là rất khổ, đánh ngất người cũng không mệt như vậy.