Mục lục
[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tích bị Cảnh Thiếu Trạch chặn ở trong bếp, bên tai nghe hắn nói những lời đó, giọng nói rõ ràng khiến cô ta hận không có cái hố nào mà chui xuống, sắc mặt cô ta đỏ lựng, nói: “Rõ ràng anh biết không phải như vậy.”

“Không phải thế thì là gì?” Dáng vẻ Cảnh Thiếu Trạch càng vô lại hơn: “Không phải cô muốn quấn lấy tôi à?”

“Được rồi, anh đừng nói nữa.” Diệp Tích hít một hơi thật sâu, nhưng trên mặt vẫn còn những rặng mây đỏ, nói: “Rõ ràng anh biết đây là ý của mẹ anh, mẹ anh cũng thật quá đáng, trước kia là hợp đồng mang thai hộ, nhưng bà ta lại muốn tôi với anh..., nếu không sẽ rút vốn đầu tư.”

Cảnh Thiếu Trạch bật cười một tiếng: “Cô thật là một người phụ nữ vì tiền mà việc gì cũng dám làm đấy.”

“Bây giờ tôi cũng giống như tên đã lên dây vậy, chỉ cần có thể cứu được công ty của cha thì muốn tôi làm gì cũng được.” Diệp Tích ngẩng đầu, quật cường nhìn hắn.

Chân mày Cảnh Thiếu Trạch nhíu chặt lại, không vui nói: “Cô nói cứ như mình là một đứa con gái hiếu thảo lắm vậy, vì cuộc sống giàu sang mà có thể hầu hạ dưới thân đàn ông, thật ghê tởm.”

Mặt Diệp Tích đỏ bừng, nhưng nghe thấy Cảnh Thiếu Trạch châm chọc như vậy thì máu trên mặt như bị rút đi sạch sẽ, cả khuôn mặt nháy mắt trắng bệch.

Cơ thể Diệp Tích lảo đảo hai cái, mím môi, kiên định nói: “Tôi chính là người vì tiền mà cái gì cũng có thể làm được.”

“Cô...” Nhất thời Cảnh Thiếu Trạch cũng không biết phải nói gì nữa.

Trong lòng Diệp Tích hơi buồn bã, lên tiếng: “Tôi biết thân phận của mình, nhiệm vụ của tôi là sinh một đứa bé cho nhà họ Cảnh, tôi sẽ không gây trở ngại gì cho vợ chồng anh. Nhưng nếu anh còn cứ động chạm đến tôn nghiêm của tôi thì tôi sẽ nói chuyện này cho vợ anh biết đấy.”

Con ngươi Cảnh Thiếu Trạch co rụt lại, hung hăng bóp tay cô ta, nghiêm giọng nói: “Cô dám để cho Tịnh Tịnh biết chuyện này thì tôi sẽ khiến cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

Cánh tay Diệp Tích bị hắn nắm rất đau, nhưng cô ta cắn răng chịu đựng, trên mặt lại mang vẻ quật cường vừa châm chọc, nói: “Nếu anh đã yêu vợ mình như thế thì sao anh lại còn cùng tôi... cùng tôi làm như thế?”

Vẻ mặt Cảnh Thiếu Trạch lạnh nhạt: “Tất nhiên là tôi yêu Tịnh Tịnh, còn với tôi mà nói cô chỉ là một món hàng mà thôi, tôi bỏ ra mấy chục triệu nhân dân tệ để mua về, chẳng lẽ lại không được dùng hay sao?”

“Hơn nữa, cô cũng vì mấy chục triệu này mà đến dụ dỗ tôi, tôi sao có thể không động lòng chứ.” Cảnh Thiếu Trạch cúi người nói bên tai cô ta: “Mùi vị của cô rất tốt.”

Đúng là khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Trong lòng Diệp Tích run lên, lùi về sau một bước, người dán sát vào vách tường. Cảnh Thiếu Trạch vươn tay chống lên vách tường sau lưng cô ta, khom người nhìn vành tai cô ta dần dần đỏ lên, nhìn rất đáng yêu.

Hắn cúi người xuống ngậm vành tai cô ta, dùng lưỡi liếm một cái.

Cả người Diệp Tích run lên, đẩy hắn ra, vội vàng lấy tay che tai lại, trợn tròn mắt nhìn hắn.

Cảnh Thiếu Trạch liếm liếm môi, lại lấy ngón tay vuốt vuốt, bộ dạng tà mị như vậy làm Diệp Tích nhìn đến ngơ ngẩn.

Ninh Thư đứng ngoài cửa phòng bếp nghe hai người họ nói chuyện, trong lòng đã hiểu đúng là do mẹ Cảnh Thiếu Trạch giở trò.

Từ khi tìm được người mang thai hộ là Diệp Tích này thì bà ta đã có ý nghĩ không muốn dùng trứng của Nghê Tịnh rồi.

Nghê Tịnh có bệnh tim, còn là bệnh tim bẩm sinh, có lẽ bà ta sợ sẽ sinh ra một đứa bé không khỏe mạnh.

Cho nên Diệp Tích là người bà ta tìm cho con trai mình, còn lấy thân phận là người mang thai hộ nữa, đợi đến khi sinh xong thì nguyên chủ vẫn tưởng rằng đây là con của cô ấy.

Trong lòng Ninh Thư cười lạnh một tiếng, nhìn hai người ở trong phòng lời qua tiếng lại ve vãn nhau.

Tất cả những sự việc này đều bắt nguồn từ việc Nghê Tịnh không thể sinh con.

Cảnh Thiếu Trạch ngoài miệng thì nói yêu Nghê Tịnh, nhưng lại mê luyến cảm giác khi ở chung với Diệp Tích.

Thật sự là lâu “ngày” sinh tình mà.

Ninh Thư xoay người trở lại phòng khách, ngồi trên sofa xem tivi.

Không lâu sau Cảnh Thiếu Trạch bưng một ly nước hoa quả ra, đặt vào tay cô nói: “Anh vừa ép xong đó.”

Không phải anh vừa đi tán gái à, còn có thời gian mà ép hoa quả ư, đừng có mà nói linh tinh.

Ninh Thư uống một ngụm, sắc mặt Cảnh Thiếu Trạch dịu dàng nói: “Lát nữa anh phải đến công ty, em ở nhà phải ngoan đấy.”

Ninh Thư khéo léo ừ một tiếng.

Hắn cầm túi đi, trước khi đi còn cúi người hôn nhẹ vào trán Ninh Thư, nhẹ nhàng như lông vũ, chỉ khẽ chạm một cái.

Cảnh Thiếu Trạch còn quay đầu nhìn Diệp Tích đứng gần đó, hơi nhếch miệng, xoay người rời đi.

Trong lòng Ninh Thư đã có kế hoạch của mình.

Cô xoay người nhìn Diệp Tích đang ngây ngốc, cô ta vội cúi đầu tránh ánh mắt Ninh Thư.

Ninh Thư không nói gì đi lên lầu, rút tài liệu cổ phần trong ngăn kéo ra, 1% cổ phần này là sính lễ lúc trước nhà họ Nghê cho cô.

Cha mẹ Nghê Tịnh đem số cổ phần này chuyển cho Nghê Tịnh, chỉ cần 1% cổ phần này cũng đủ để Nghê Tịnh sống sung sướng rồi.

Ninh Thư cũng không muốn lấy 1% này, chí ít sẽ không để nó rơi vào tay nhà họ Cảnh.

Ninh Thư thay quần áo, bỏ thuốc trợ tim vào trong túi, xách túi đi ra ngoài, liên lạc với cổ đông lớn nhất công ty nhà họ Cảnh.

Mỗi công ty đều có người nắm giữ rất nhiều cổ phần trong tay để áp đảo những cổ đông khác.

Ninh Thư định đem bán 1% cổ phần này cho người cổ đông này.

Người cổ đông kia biết Ninh Thư muốn bán cổ phần cho mình thì hơi ngạc nhiên, cổ phần trong tay hắn đã bằng nhà họ Cảnh, nếu như có thêm 1% này nữa thì thế cân bằng sẽ dần dần nghiêng về phía hắn rồi.

Sau khi bán cổ phần, Ninh Thư lại có một khoản tiền rất lớn, nhưng từ giờ cũng không còn được chia hoa hồng của công ty nữa rồi.

Ninh Thư lại đi mua cho mình một bộ kim châm, còn mua cả máy quay nhỏ nữa.

Trở về biệt thự, Ninh Thư thấy Diệp Tích đang chạy bộ trên máy chạy bộ, dáng người cô ta thon thả, cơ thể cũng rất tốt, nhìn vô cùng khỏe mạnh.

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch chọn phụ nữ cho con trai mình đúng là đã tốn rất nhiều tâm tư rồi.

Diệp Tích nhìn thấy Ninh Thư, đi xuống từ máy chạy bộ, hồi lâu mới nói: “Cô về rồi à.” Nói xong lại thấy không đúng, câu đó cũng không đến lượt cô ta nói mà.

Lúc cô ta đối mặt với Ninh Thư, có vẻ rất sợ cô, nhưng không hẳn là sợ, mà là chột dạ, cũng có thể là áy náy.

Có lẽ là áy náy rồi, cho nên sinh con xong thì biến mất, hơn nữa khi đó cô ta còn bị Cảnh Thiếu Trạch tổn thương rất sâu mới lựa chọn rời đi như thế.

Nhưng sự ra đi của cô ta cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn làm cho tình cảm vợ chồng giữa Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh hoàn toàn tan vỡ, Nghê Tịnh cũng vì thế mà chết.

Nghê Tịnh chết rồi thì không có ai ở giữa ngăn cản hai người họ nữa, cuối cùng bọn họ lại hạnh phúc mà ở bên nhau.

Ninh Thư suy nghĩ một chút, nói với Diệp Tích: “Tôi quên mua một thứ rồi, cô có thể đi mua giúp tôi được không?”

Diệp Tích không ngờ Ninh Thư sẽ nhờ cô ta giúp, hỏi: “Cái gì vậy?”

“Tôi quên mua áo lót rồi, tôi lại chỉ mặc áo lót của hãng đó thôi, cô mua giúp tôi, người giúp việc trong nhà chắc không đi được.”

Diệp Tích gật đầu, cầm lấy tiền Ninh Thư đưa, xoay người vào phòng thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK