Ninh Thư vốn nghĩ xin ông Ôn ít tiền đầu tư, để một lần nữa quy hoạch sửa sang lại siêu thị Tân Hoa một chút. Thế nhưng Ôn Nhị Muội bên cạnh cứ liên tục nói chặn miệng ông Ôn.
“Chị à..”
“Em im một chút không được à?”, Ninh Thư dứt khoát quay sang chặn luôn không cho Ôn Nhị Muội nói nữa rồi tiếp: “Bố à, con cảm thấy siêu thị Tân Hoa vẫn có thể cứu được” rồi quay lại nói tiếp với ông Ôn.
Ông Ôn hờ hững nói : “Sáu tháng nữa, tức là cuối năm Siêu thị Tân Hoa sẽ tuyên bố phá sản, vì thế công ty sẽ không cấp vốn cho nữa. Làm ăn cần phải có lợi nhuận. còn lỗ chổng vó lên thì phải dừng lại là tốt nhất”.
Ninh Thư có chút thất vọng.
“Chú ý chăm sóc con rể Đường ấy, mấy việc này con để ý làm gì cho mệt”. Bà Ôn cũng nhìn Ninh Thư khuyên nhủ: “Cái chỗ đó lỗ nặng như vậy, con đến là lãi được hay sao?”
“Con hiểu rồi ạ” Ninh Thư cũng đáp qua loa.
“Chị à, chị cần bao nhiêu tiền? em cho chị mượn “ Ôn Nhị Muội vừa tủm tỉm vừa nói.
Ninh Thư: →_→
“Em mà tốt như vậy” Ninh Thư không tin Ôn Nhị Muội có thể cho mình vay tiền.
Ôn Nhị Muội nhún nhún vai : “Nằm mơ.”
“Em im mồm vào. Em nói chuyện khiến người ta chán ghét!”. Ninh Thư buông đũa xuống quay về phòng mình.
Ninh Thư kiểm tra tài khoản ngân hàng của nguyên chủ, số dư cũng không nhiều. Chắc chắn không nhiều bằng Ôn Nhị Muội, Bởi vì cô em này quản lý Siêu thị cấp cao, nên lời lãi cũng nhiều hơn.
Nguyên chủ gần như vô sản.
Mỗi tháng được phát một chút tiền tiêu vặt.
Nhà họ Ôn coi trọng người tài, đứa nào làm giỏi thì có tiền nhiều. Đây cũng là lẽ đương nhiên.
Mục tiêu phấn đấu cả đời của nguyên chủ là Đường Dục. Con mọe nó, vốn đã ít tiền thì chớ, mà kế hoạch thì làm gì cũng cần có tiền, để tiêu vặt thì cũng đủ, nhưng nhiều thì bó tay.
Ninh Thư tính toán một hồi, được tầm hai ba mươi vạn, không phải ít. Nhưng để quy hoạch siêu thị Tân Hoa thì chút tiền ấy chẳng thấm vào đâu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Thư lặng lẽ đến gõ cửa phòng mẹ, bà Ôn đang nằm trên giường đắp mặt nạ dưỡng da, thấy Ninh Thư liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Ninh Thư đến bên cạnh ‘mẹ’, vươn tay bóp bóp vai.
Bà Ôn lườm Ninh Thư một cái : “Nói đi, tìm mẹ có chuyện gì?”
“Mẹ có tiền không? Cho con mượn một ít” Ninh Thư hỏi .
“Không có” Bà Ôn trả lời gần như ngay lập tức.
Ninh Thư:….
“Đừng như vậy mà mẹ!!!”
“Vừa nãy Nhị muội tới tìm mẹ, nói con nhật định sẽ đến vay tiền, bảo mẹ đừng có cho con vay”, đoạn bà Ôn lại bồi thêm : “Mẹ cũng không biết từ bao giờ hai chị em con quan hệ lại trở nên không tốt như vậy nữa”.
“Vẫn thế mà mẹ, tại mẹ không để ý thôi”. Ninh Thư nói qua loa, cảm giác được sự đấu tranh trong mối quan hệ cùng Ôn Nhị Muội.
Cũng không biết nguyên chủ đã làm gì mà bị cô ta ghét như vậy.
“Con nói cái gì cơ?” Bà Ôn nhìn Ninh Thư, Ninh Thư vội vàng lắc đầu: “Dạ không mẹ, con đùa đấy, từ giờ con sẽ cùng Nhị Muội thương yêu hòa thuận.”
“Mẹ, giúp con đi mà..” Ninh Thư giả vờ nhõng nhẽo.
Tài khoản bà Ôn cũng không ít.
“Mẹ không có tiền, một người phụ nữ ở nhà thì lấy đâu ra tiền, con không tập trung mà bồi dưỡng tốt quan hệ với con rể Đường, lại đi làm mấy cái việc vớ vẩn này cho mệt người ra.” Bà Ôn dứt khoát từ chối.
“Mẹ, mẹ cho con mượn, nếu thất bại con sẽ dừng không làm nữa được chưa?” Ninh Thư giơ tay lên trời giả vờ thề thốt.
Bà Ôn thở dài, Lấy thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho Ninh Thư “Khó quá thì bỏ qua, ở nhà nhàn nhã như mẹ không tốt hơn à?”
Không phải ai cũng có số sướng như mẹ, con được sinh ra trong gia đình làm ăn lại đông con, những 6 đứa liền. Muốn có một chỗ đứng trong nhà đâu thể ăn không ngồi rồi. Ôn Hàm Lôi bị bỏ rơi trong đúng ngày cưới, như lời ông Ôn nói là ‘mất hết mặt mũi, cà nhà họ Ôn đều bị nàng bôi tro trát trấu’.
“Cảm ơn mẹ!” Ninh Thư cầm lấy thẻ ngân hàng không quên hỏi thêm: “Mật mã là gì thế mẹ?”
Bà Ôn trừng mắt nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cười hì hì, cất thẻ rút quân. Vừa ra khỏi phòng thì gặp ngay Ôn Nhị Muội.
“Em là hồn ma à, chỗ nào trong nhà cũng thấy bóng dáng em, suốt ngày nhìn chị vậy là có ý gì?” Ninh Thư tức giận nói.
“Chậc chậc.. Em biết là chị sẽ xin tiền mẹ mà, nhìn thái độ này của chị chắc là xin không được rồi” Ôn Nhị Muội tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
“Liên quan nồi gì em?” Ninh Thư vào phòng mình, đóng cửa lại, kệ Ôn Nhị Muội bên ngoài không quan tâm đến. Cô đã biết, Ôn Nhị Muội vốn dĩ ngứa mắt cô nên suốt ngày lấy việc chọc tức cô làm niềm vui.
Vấn đề trước mắt coi như giải quyết xong, Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường, với tay ra máy tính đặt trên đầu giường để xem xét tình huống bên nhà Đường Dục.
Bạch Phi Phi bỏ nhà đi, không biết bây giờ đã tìm được hay chưa nữa.
Xuất hiện trên màn hình máy tính là hình ảnh Bạch phi Phi đang ngồi trên sô pha, Đường Dục ngồi đối diện, nhìn hai người mấp máy môi nên chắc là đang nói chuyện gì đó, Bởi vì cameras để khá xa nên không nghe rõ hai người nói gì.
Đường Dục nói gì đó rồi đứng lên, có vẻ là muốn đi ra ngoài. Bạch Phi Phi cũng lập tức đứng lên, từ phía sau ôm lấy Đường Dục.
Ninh Thư nhìn thấy một màn như vậy liền chụp lại, sau đó lưu video.
Đường Dục hất tay Bạch Phi Phi ra, Bạch Phi Phi khóc nức nở.
Từ góc độ của Ninh Thư quan sát thì, trên mặt của Đường Dục đầy vẻ bất đắc dĩ cùng với một chút yêu chiều.
Bạch Phi Phi lập tức nín khóc mỉm cười, sau đó hai người đi ăn cơm..
Một lúc sau thì hình ảnh nâng cấp đến full HD rồi… Bạch Phi Phi khoác hờ hững áo ngủ, trên eo buộc qua loa cái đai đi vào phòng Đường Dục.
Bởi vì không gian hẹp nên lần này Ninh Thư có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện.
“Chú, hôm nay dự báo thời tiết sẽ có mưa to, con sợ sét đánh, con muốn ngủ cùng chú.”
“Về phòng của cháu ngay!”
“Không, chú, con phải ngủ cùng chú, con sợ sét đánh”. Bạch Phi Phi vừa nói vừa nhào lên giường, cuốn chăn xung quanh người.
Đường Dục xoa xoa thái dương: “Cháu về phòng đi, chú nhắc lại lần cuối, lập tức về phòng mình”.
“Chú, con cầu xin chú, chú để con ở lại đây, chú yên tâm, cháu không nghịch phá gì, con có thể ngủ nền nhà cũng được!”
Sàn nhà trong phòng có rải thảm, ngủ trên nền cũng không vấn đề gì.
Bạch Phi Phi cuốn thành con sâu, lăn bịch một cái xuống giường rồi “ai ui” một tiếng, Đường Dục lập tức chạy lại.
“Sao rồi?” Đường Dục ngồi xổm xuống hướng Bạch Phi Phi hỏi.
Bạch Phi Phi đột nhiên vươn tay ra ôm vòng lấy cổ Đường Dục kéo lại, hai người cơ hồ muốn dán mặt vào nhau, chóp mũi đụng nhẹ một cái vô cùng thân mật.
Đường Dục vội vàng lùi lại, nhưng bởi vì tay của Bạch Phi Phi vẫn vòng trên cổ nên hai người cùng ngã ra, Bạch Phi Phi nằm đè trên người Đường Dục.
Bạch Phi Phi nhìn Đường Dục đang bị đè bên dưới, lập tức hơi mỉm cười rồi bất ngờ cúi đầu hôn lên mặt Đường Dục, Tuy nhiên nhìn rất vụng về, ngượng ngùng.
Đường Dục ngây người một chút, vội vàng đẩy Bạch Phi Phi ra.
Ninh Thư:…
Ồ thả thính nha, Ninh Thư tấm tắc, Kỹ năng thả thính thuần thục không phân biệt tuổi tác.
“Cháu làm gì vậy?” Đường Dục trầm mặt lại nhìn Bạch Phi Phi.
Bạch Phi Phi hơi hơi mỉm cười :” Chú, thân mật chút thôi mà”.
“Không biết xấu hổ, đi ra ngoài” Đường Dục kéo Bạch Phi Phi ra khỏi phòng ngủ.