Ninh Thư vẫn biết Sở Tiêu Nhiên là một người lòng dạ độc ác, lúc trước đắc tội với hắn, xảy ra chuyện như vậy rất bình thường.
Chỉ là Hạ Hiểu Mạn còn chạy tới cầu xin cô, muốn cô không đấu với Sở Tiêu Nhiên nữa, Ninh Thư đã cảm thấy không thể nói được gì, cô và Sở Tiêu Nhiên đã đánh nhau như nước với lửa, thứ Sở Tiêu Nhiên muốn là mạng của cô.
Hạ Hiểu Mạn cái gì cũng không biết lại chạy tới cầu xin cô, vì sao Hạ Hiểu Mạn không chạy tới cầu xin Sở Tiêu Nhiên đi?
Bởi vì cô ta biết Sở Tiêu Nhiên sẽ không nghe lời cô ta, nhưng lại nghi ngờ Từ Văn Lãng vẫn còn tình cảm với cô ta, Hạ Hiểu Mạn không thể làm gì trước mặt Sở Tiêu Nhiên, nhưng ở trước mặt Từ Văn Lãng lại có đầy đủ vốn liếng, chạy tới cầu xin Từ Văn Lãng.
Nam nhân bị bắt làm sao cũng không chịu nhận tội, chỉ nói mình đang tản bộ thì bị người bắt lại, cảnh sát cũng không được bắt loạn người.
Ninh Thư ở bên cạnh làm biên bản, nghe nói như vậy, cười lạnh một tiếng, sắp hai giờ sáng rồi còn đi tản bộ.
Thẩm vấn là việc của cảnh sát, cảnh sát trực tiếp lột sạch quần áo của người đàn ông này, chỉ để lại duy nhất một cái quần sịp, ném vào trong kho lạnh.
Lúc trước người đàn ông này còn rất kiên cường, nhưng một lúc sau cũng bị lạnh đến run rẩy, ở trong kho lạnh không ngừng nhảy lên nhảy xuống làm ấm người, cuối cùng vẫn không thể chịu được, nói mình nguyện ý cung khai.
Lúc người đàn ông đi ra, cảnh sát đưa cho hắn một cái chăn mỏng, thân thể người đàn ông này run lên, nước mũi chảy xuống, răng va vào nhau bắt đầu khai ra.
Nói vì anh trai của mình bị Ninh Thư nhốt vào trong tù rồi, anh trai của hắn chính là một trong những tên côn đồ tới văn phòng luật sư của Ninh Thư gây sự, bởi vì ghi hận Ninh Thư nên mới bày ra sự cố này.
Ninh Thư nhìn những lời khai này, nhíu mày một cái, những thứ này chỉ là lời khai bề ngoài, vẫn chưa nói ra người đứng sau một màn này.
Ninh Thư đoán người đàn ông này sẽ không khai ra tên Sở Tiêu Nhiên, nếu đã làm thì phải trả giá rất lớn, cả đời này chỉ có thể ngồi trong tù, cho dù không ngồi được, Ninh Thư cũng sẽ khiến người này ở trong nhà giam hết phần đời còn lại.
Nếu như không phải phản ứng của cô nhanh, thi thể cô cũng sẽ biến dạng giống chiếc xe, nhiệm vụ của cô cũng thất bại.
Lúc đi ra khỏi đồn cảnh sát, sắc trời đã sáng, Ninh Thư đón xe về lại văn phòng luật sư, ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha một chút, tâm tình thật sự rất uể oải.
So với Sở Tiêu Nhiên, Ninh Thư biết thực lực của mình không sâu được bằng Sở Tiêu Nhiên, nhưng cô có một ưu thế, chính là người đứng sau cô mạnh hơn Sở Tiêu Nhiên, nhưng nếu mình vô dụng chết đi, lãnh đạo sẽ vứt bỏ cô.
Ninh Thư đi một chuyến tới gặp chính quyền thành phố, kêu họ đi điều tra Sở Tiêu Nhiên, mà lý do của Ninh Thư là Sở Tiêu Nhiên bị nghi ngờ dính dáng đến xã hội đen, mà điều Ninh Thư muốn làm là quăng mồi ra trước.
Nếu như có thể tra ra được chuyện dính dáng đến xã hội đen, đối với lãnh đạo mà nói, nếu như có thể đánh vào thế lực ngầm đằng sau, sẽ có một huân chương cho người có công.
Sau đó, Ninh Thư lại đem văn kiện đến công ty của Sở Tiên Nhiên, lần này Ninh Thư muốn phạt tiền.
Khi Sở Tiêu Nhiên nhìn thấy Ninh Thư, vẻ mặt có hơi khiếp sợ, lập tức thu lại, nhìn cảm xúc lúc nhìn Ninh Thư rất mỉa mai: “Luật sư Từ thật là yêu nghề, nghe nói xảy ra tai nạn xe cộ, không ở bệnh viện nghỉ ngơi, lại tới đây để thu tiền.”
Ninh Thư nắm tay thành quả đấm, lập tức buông lỏng ra, trấn định nói: “Tổng giám đốc Sở thật đúng là rất quan tâm tới tôi, đêm qua vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, sáng sớm anh đã biết rồi.”
Sở Tiêu Nhiên bật cười một tiếng “Tôi đương nhiên là quan tâm tới anh rồi, may mắn anh không gặp phải việc gì, nếu không thật là tiếc nuối.” Là bởi vì cô không gặp chuyện nên mới cảm thấy tiếc nuối đi.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Tuy xảy ra một chút chuyện nhỏ, nhưng công việc vẫn quan trọng hơn, thu tiền phạt tuy là chuyện của tòa án, nhưng khi lãnh đạo đã chuyển công việc này cho tôi toàn quyền xử lý, tôi đương nhiên không thể phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo, Tổng giám đốc Sở, 1,4 tỷ tiền phạt bao giờ có thể nộp?”
Sở Tiêu Nhiên nghe được con số 1,4 tỷ, da mặt co rút hai cái, sắc mặt tối sầm lại, 1,4 tỷ chứ không phải 14 tệ, nói lấy ra được là lấy ra được luôn chắc, gần đây tình huống của Sở Tiêu Nhiên vô cùng không tốt, rất nhiều cổ đông vì đảm bảo lợi ích của mình mà trực tiếp rút vốn rồi, 1,4 tỷ tiền phạt này những cổ đông kia sẽ không giúp đỡ, chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Bây giờ công ty thực sự không còn bao nhiêu tiền.
Có một ít sản phẩm bị treo để kiểm tra xuất xứ, không thể bán ra, như vậy không thể giữ lại những công nhân này, nhưng tiền bồi thường cho những công nhân này cũng khiến Sở Tiêu Nhiên đau gan.
Trước đây luôn tự hào rằng công xưởng của mình lớn nhất thành phố, số công nhân tính bằng đơn vị hàng chục nghìn, nhưng bây giờ muốn bồi thường cho mấy chục nghìn công nhân này cũng khiến Sở Tiêu Nhiên hận vì sao lại có nhiều công nhân như vậy, cơ sở sản xuất lớn như vậy lại trống rỗng.
Tiền trong tài khoản chỉ chi mà không thu, công ty đã giảm bớt rất nhiều người, trước đây vẫn là một tập đoàn buôn bán lớn, đột nhiên lại sụp đổ rồi.
Sở gia bị hủy trong tay hắn, trong lòng Sở Tiêu Nhiên xuất hiện đủ loại tâm tình, có thù hận cũng có hối hận, nhiều nhất là không cam lòng.
Nghe thấy người đàn ông tên Từ Văn Lãng này muốn phạt tiền, sự oán hận đối với người đàn ông này đã tràn ngập trong tim, Sở Tiêu Nhiên gần như sắp không nhịn được sự giận dữ trong lòng, nói một cách lạnh lùng: “Bây giờ còn chưa đến thời hạn cuối cùng, luật sư Từ sao lại vội vàng như vậy.”
Ninh Thư cười: “Tôi không vội, tôi chỉ tới cảnh tỉnh anh một câu, mau chóng nộp đủ tiền phạt, nếu không công ty lớn này của Tổng giám đốc Sở sẽ bị niêm phong.”
Ninh Thư không cử động ngồi yên ở trên sô pha, bưng lên ly cà phê uống một ngụm.
Sở Tiêu Nhiên không muốn nhìn Ninh Thư, nhìn cô nhẹ nhàng thoải mái vậy, lạnh lùng nói: “Tại sao anh vẫn chưa đi?”
Ninh Thư “ồ” lên một tiếng, đứng lên đi tới cửa, xoay người lại nói với Sở Tiêu Nhiên rằng: “Được rồi, còn chưa chúc mừng tổng giám đốc Sở đã có quý tử đâu, chúc mừng chúc mừng.”
Sở Tiêu Nhiên nhíu mày một cái, chuyện Hạ Hiểu Mạn mang thai, hắn cũng không công khai, bởi vì công ty còn rất nhiều chuyện, chuyện Hạ Hiểu Mạn mang thai cũng chỉ khiến hắn bị uy hiếp nhiều hơn, nhưng người đàn ông này làm sao lại biết chuyện Hạ Hiểu Mạn mang thai?
Trong đầu Sở Tiêu Nhiên hiện lên đủ loại ý niệm, nét mặt vẫn thờ ơ, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn, nhưng tôi thấy ấn đường luật sư Từ biến thành màu đen rồi, sợ rằng sẽ có họa sát thân, Từ luật sư vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Trong lòng Ninh Thư cảnh giác, nét mặt lạnh nhạt nói: “Cảm ơn sự quan tâm của tổng giám đốc Sở, tôi nhất định sẽ cẩn thận.”
Da mặt Sở Tiêu Nhiên run lên một cái, khiến cả người hắn nhìn trông rất âm hiểm, hiển nhiên sai lầm lần này đã khiến Sở Tiêu Nhiên bị đả kích rất lớn, khiến một Sở Tiêu Nhiên làm gì cũng thuận buồm xuôi gió rất chán chường.
Không còn vẻ phóng khoáng lúc trước, bây giờ giữa hai đầu lông mày đều là lo lắng, cái vẻ không ai sánh bằng trên người, khí thế đế vương gì đó đều tiêu tán đi ít nhiều.
Có rất nhiều người giúp đỡ người khác khi gặp nạn, lại có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng, Sở Tiêu Nhiên cũng đắc tội không ít người, nhất là khi đường làm quan rộng mở, chỉ cần một câu nói đã có thể làm chủ được sinh mệnh và tiền đồ của người khác.
Sở Tiêu Nhiên là vua của những người bình thường, tự nhiên sẽ không có lấy một người bạn tri kỷ, hắn cũng không cần, hắn muốn là sự kính nể của người khác, đi tới đâu cũng đều có thể sai bảo người khác.
Có lẽ cũng có không ít người mang phiền phức tới cho Sở Tiêu Nhiên, nhất là loại người luôn tự cho mình là nhất này, cái loại vui vẻ và thỏa mãn này không cần phải nói gì thêm nữa.