Mục lục
[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Thư bắt buộc phải dừng tu luyện, đẩy ra lá cây thì nhìn thấy đèn trong phòng Hiên Hồng Vũ vẫn còn sáng, bên trong có tiếng Thượng Quan Tình Nhu thét chói tai.

Ninh Thư nghi ngờ Hiên Hồng Vũ làm gì đó với Thượng Quan Tình Nhu.

Nhảy từ trên cây xuống, Ninh Thư chạy tới bên cửa sổ, nhìn thoáng qua bên trong phòng, nhìn thấy Thượng Quan Tình Nhu bị trói trên ghế, tay chân đều bị trói trên trụ ghế, Thượng Quan Tình Nhu bị trói không thể cử động được.

Mà Hiên Hồng Vũ ngồi trên ghế cách đó không xa, cứ như vậy nhìn Thượng Quan Tình Nhu, khiến người ta sợ hãi.

“Nàng tỉnh rồi.” Hiên Hồng Vũ rót một chén nước đi tới bên cạnh, nhìn Thượng Quan Tình Nhu nói: “Khát nước rồi à, có muốn uống chút nước hay không?”

Thượng Quan Tình Nhu đang cố gắng giãy khỏi những sợi dây này, nghe thấy lời nói của Hiên Hồng Vũ, tức giận hô: “Ta không muốn uống nước, Hiên Hồng Vũ ngươi thả ta ra, ta khó chịu.”

Ninh Thư ở bên ngoài nhìn thấy, cảm thấy Hiên Hồng Vũ là đang tìm đường chết, một nữ tử yếu đuối như Thượng Quan Tình Nhu, mặc dù có sức sống, nhưng với thân thủ của Hiên Hồng Vũ, một tay là có thể khống chế được nàng, nàng sao có thể chạy thoát?

Nhìn gương mặt Thượng Quan Tình Nhu sợ tới mức trắng bệch, thần kinh bị dọa sợ, nhìn Hiên Hồng Vũ như người bị tâm thần.

“Hiên Hồng Vũ, ngươi có thể thả ta ra trước không?” Thượng Quan Tình Nhu nhìn Hiên Hồng Vũ khẩn cầu nói.

Hiên Hồng Vũ lắc đầu, để chén trà xuống, ôm lấy Thượng Quan Tình Nhu bị trói trên ghế, khiến Thượng Quan Tình Nhu sợ đến mức toàn thân run run.

Hiên Hồng Vũ vuốt tóc Thượng Quan Tình Nhu, trấn an nàng: “Đừng sợ.”

Thân thể Thượng Quan Tình Nhu lại càng run.

Hiên Hồng Vũ thở dài một hơi, thanh âm dịu dàng nói: “Tình Nhu, trong tim ta có nàng, vì sao trong tim nàng không có ta?”

Thượng Quan Tình Nhu ậm ừ hai tiếng, không biết phải nói gì.

Hiên Hồng Vũ nằm xuống bên cạnh Thượng Quan Tình Nhu, tay chống đầu nhìn Thượng Quan Tình Nhu, một vẻ lười biếng, một đầu tóc đen xõa xuống, thật sự là rất đẹp.

Hiên Hồng Vũ hình như nghĩ tới gì đó, trên mặt lộ ra một nụ cười hân hoan, vẻ mặt như tranh vẽ, tuyệt thế vô song “Tình Nhu, chúng ta hợp thành một thể đi.”

Ninh Thư: Phụt...

Kế tiếp...

Cô có nên rời khỏi đây hay không?

Thượng Quan Tình Nhu hoảng sợ mở to hai mắt, thất thố hô: “Không muốn, ta không muốn.”

“Nàng sẽ thích.” Hiên Hồng Vũ nói xong liền cúi xuống.

Ninh Thư: Bẩn thỉu tới cỡ nào cơ chứ.

Ngồi xổm đã lâu, chân tê rần không thể đứng lên, Ninh Thư nện một cái vào chân mình, tiếp tục nhìn tình hình trong phòng.

Hiên Hồng Vũ phất tay một cái, một vệt sáng lóe ra, thổi tắt ngọn nến trên bàn.

Môi Thượng Quan Tình Nhu run rẩy: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

Nhìn thấy hành động của Hiên Hồng Vũ, trong lòng buồn bực, hợp làm một thể sẽ không phải là làm chuyện đó chứ?

Là làm cái gì hả?

Hiên Hồng Vũ nâng tay, ôn hòa nhìn Thượng Quan Tình Nhu nói, một bộ quý công tử: “Đừng sợ.”

Trước kia thì không nói Thượng Quan Tình Nhu có cảm giác gì với người này, bây giờ đến Ninh Thư nhìn thấy tóc gáy đều dựng cả lên rồi.

Một nam nhân như vậy thì ai mà chịu nổi.

Đầu tiên Hiên Hồng Vũ cúi hôn lên cổ Thượng Quan Tình Nhu, mặt đối mặt với Thượng Quan Tình Nhu.

Thượng Quan Tình Nhu thét lên, trong âm thanh ẩn chứa đau khổ, cả gương mặt đều vặn vẹo vì đau đớn.

Ninh Thư híp mắt nhìn, nơi Hiên Hồng Vũ hôn là vết thương ở trên cổ của Thượng Quan Tình Nhu.

Một lúc sau, Hiên Hồng Vũ mới ngẩng đầu lên, trên môi đều là máu đỏ, hòa cùng với vẻ đẹp vô song của hắn, đẹp đến không có gì tả được, thậm chí hắn còn lè lưỡi liếm vết máu trên môi.

Hiên Hồng Vũ dịu dàng nhìn Thượng Quan Tình Nhu bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, nhìn biểu tình đờ đẫn của Thượng Quan Tình Nhu nói rằng: “Bây giờ trong thân thể của ta có máu của nàng.”

“Bây giờ nàng nên uống máu của ta, như vậy chúng ta có thể hòa vào làm một thể.” Hiên Hồng Vũ không chút do dự rạch một đường trên cổ tay của mình, máu từ vết thương rơi lã chã xuống đất.

“Ngươi, ngươi…” Thượng Quan Tình Nhu không thể tưởng tượng nổi nhìn Hiên Hồng Vũ “Ngươi.. Người rốt cuộc muốn làm gì?”

Thượng Quan Tình Nhu một bộ khóc không ra nước mắt, dáng vẻ mờ mịt lại sợ hãi.

“Chúng ta hợp làm một thể đi, như vậy sẽ không có người nào có thể tách chúng ta ra.” Hiên Hồng Vũ nắm lấy cằm của Thượng Quan Tình Nhu, để cổ tay trước mặt nàng, khiến cho máu rơi vào trong miệng Thượng Quan Tình Nhu.

Biểu tình của Thượng Quan Tình Nhu đau khổ mà dữ tợn, nghiêng đầu không cho máu nhỏ vào mặt mình, máu liền rơi xuống mặt nàng.

“Ngoan, nghe lời.” Hiên Hồng Vũ giữ lấy đầu Thượng Quan Tình Nhu, giữ chặt cằm nàng, để máu ở cổ tay chảy vào trong miệng Thượng Quan Tình Nhu.

Mùi máu rất nồng khiến Thượng Quan Tình Nhu buồn nôn, nôn khan từng đợt, Thượng Quan Tình Nhu nhổ máu ra, Hiên Hồng Vũ lại bắt nàng nuốt vào: “Nuốt vào.”

Giằng co một lúc, Hiên Hồng Vũ rốt cuộc cũng dừng lại, dùng vải băng bó vết thương của mình lại, nhìn về phía Thượng Quan Tình Nhu trông như một con rối đáng yêu, nói: “Từ nay về sau chúng ta đã là một thể rồi.”

Trong miệng Thượng Quan Tình Nhu phát ra một tiếng sợ hãi, mặt dại ra, hiển nhiên là đã bị Hiên Hồng Vũ dọa sợ.

Hiên Hồng Vũ ôm lấy Thượng Quan Tình Nhu trên chiếc ghế dài, nhìn vẻ mặt máu me của Thượng Quan Tình Nhu nói rằng: “Ta rất vui.”

Ninh Thư sờ một đám mồ hôi lạnh trên trán, chân cũng đã hết tê, một phát leo lên cây.

Một mình ngươi bị bệnh là được rồi, không có học thức thật là đáng sợ, uống máu xong thì sao, trải qua tiêu hóa, trở thành chất thải thải ra ngoài, tại sao phải mất máu như thế?

Thượng Quan Tình Nhu sợ đến điên luôn rồi.

Uống chút máu của nhau chính là hợp thành một thể? Ninh Thư còn tưởng rằng sẽ làm chuyện gì đó tiếp xúc một chút chứ?

Trời gần sáng, Hiên Tiêu Thiên tới phủ Tam hoàng tử, chắc là qua đây đòi người.

Sắc mặt Hiên Tiêu Thiên rất khó coi, quạt trong tay phẩy phẩy, hiển nhiên là trong lòng rất lo lắng.

Thượng Quan Tình Nhu cả đêm đều ở đây, nhất là Hiên Hồng Vũ lại còn rất yêu Thượng Quan Tình Nhu, Hiên Tiêu Thiên cố gắng để mình không nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra đêm hôm qua.

Lúc Hiên Hồng Vũ đi ra thì vô cùng đắc ý, trên mặt đều mang vẻ hài lòng, Hiên Tiêu Thiên nhìn thấy Hiên Hồng Vũ như vậy, gương mặt càng khó coi, nắm tay rắc rắc vang lên.

“Tam ca, ta tới đón Thượng Quan Tình Nhu trở về, trời sắp sáng rồi, nếu người của phủ Thượng thư phát hiện ra nàng không có trong phòng, đối với thanh danh của nàng rất không tốt.” Hiên Tiêu Thiên chịu đựng phẫn nộ trong lòng, gằn giọng nói với Hiên Hồng Vũ.

Nữ tử nửa đêm không trở về, thanh danh của nữ tử sẽ bị tổn hại rất lớn.

Hiên Tiêu Thiên còn muốn cùng Thượng Quan Tình Nhu có một tương lai tốt đẹp, không thể để cho Thượng Quan Tình Nhu bị mất danh tiết được.

Khác với vẻ lo lắng của Hiên Tiêu Thiên, Hiên Hồng Vũ rất bình tĩnh.

“Tam ca, Thượng Quan Tình Nhu ở đâu, ta muốn đưa nàng về.” Hiên Tiêu Thiên còn muốn nói gì đó.

“Không cần người phải quan tâm, ta sẽ đưa nàng trở về.” Hiên Hồng Vũ lạnh nhạt nói.

“Ta muốn nhìn thấy Thượng Quan Tình Nhu.” Hiên Tiêu Thiên tay nắm chặt cây quạt, giữa hai đầu lông mày mang theo sát khí và giận dữ.

Hiên Hồng Vũ ừ một tiếng: “Nhìn xong người phải lập tức rời đi.”

“Được.” Hiên Tiêu Thiên cắn răng nói, hắn muốn nhìn xem Thượng Quan Tình Nhu hiện tại thế nào rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK