Da thịt Lăng Tuyết khi dễ hạt sương ức hiếp bông tuyết, có lồi có lõm, đôi chân thon dài thẳng tắp, thần sắc vũ mị, Diệc Phi cùng Phi Dương lập tức kích động, biểu tượng nam tính cũng đã dựng đứng.
Ninh Thư: cho nên hiện tại giữa ban ngày nữ chính cùng người lăn sao?
3p, 3. p a, Lăng Tuyết như thế nào lại dữ dội như vậy.
Ninh Thư nhìn xem cuộc sống Đông cung, đây đã là lần thứ hai cô chứng kiến Lăng Tuyết cùng người lăn giường rồi, bên trong ba thân thể quấn lấy nhau, truyền đến thanh âm kiều diễm mất hồn.
Ninh Thư nhìn thẳng vào tình huống bên trong, cảnh tượng khẩu vị nặng như này quả thực rất ít gặp đấy.
Ánh mắt Lăng Tuyết vũ mị mê ly, hai nam nhân như cúng bái sờ lộng thân thể của cô ta, Lăng Tuyết cao cao tại thượng, Phi Dương cùng Lăng Tuyết sao có thể thành cái dạng này.
Ninh Thư nhớ rõ bên trong cốt truyện Lăng Tuyết chỉ có một người nam nhân là Mặc Lãnh Hiên, bây giờ sao có thể chơi kiểu khẩu vị nặng như thế.
Ninh Thư nháy nháy con ngươi, cảm giác hô hấp của người phía sau lưng càng lúc càng dồn dập, quay đầu lại nhìn Lãnh Ngạo, thân thể của hắn nổi lên phản ứng, nhưng mà ánh mắt lại tràn đầy phẫn nộ, trên mặt hồng hồng xanh xanh, bảy sắc cầu vòng hiện lên.
Nhưng với hình ảnh kích tình như vậy, thân thể Lãnh Ngạo không thể khống chế nổi lên hưng phấn, khó mà chịu nổi, hưng phấn, thất vọng, các loại cảm xúc đan xen khiến cho trái tim Lãnh Ngạo như muốn nổ tung.
Ninh Thư đột nhiên thấy được hi vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, muốn cứu vớt cái tên Lãnh vương tử này, không cho hắn bị Lăng Tuyết đùa bỡn lừa gạt.
Hiện tại Lãnh Ngạo chứng kiến cái dạng này của Lăng Tuyết, còn không phải cùng một người nam nhân, chắc có thể để cho hắn hết hi vọng a.
Thấy Lãnh Ngạo giống như núi lửa sắp phun trào, không được, này nha không thể chịu nổi kích thích nữa rồi.
Ninh Thư lôi kéo cổ Lãnh Ngạo muốn tránh đi, nhưng Lãnh Ngạo lại giống như cái đinh bị đóng chặt xuống sàn nhà, chết cũng không rời nửa bước, nhìn quang cảnh bên trong phòng để đồ, bên tai đều là thanh âm triền miên.
Nếu như tình huống bây giờ cho phép, Ninh Thư rất muốn cho hắn hai cái đại tát tai làm hắn thanh tỉnh một chút, Ninh Thư phải dùng hết đại khí lực mới có thể đem Lãnh Ngạo kéo đi.
Đến bãi cỏ trong hoa viên, Ninh Thư mới thả Lãnh Ngạo ra, mặt Lãnh Ngạo như tảng băng trôi, trắng bệch.
Lãnh Ngạo quay người lại muốn đi đến phòng để đồ, Ninh Thư ngăn cản ở trước mặt hắn, “Anh trở về thì làm được gì.”
“Tôi muốn biết, tại sao cô ấy lại phản bội tôi, vì cái gì, vì cái gì…” Lãnh Ngạo thấp giọng quát, một bộ dạng vừa điên cuồng vừa thống khổ, dường như toàn bộ thế giới đều ruồng bỏ hắn khiến hắn cô đơn cùng oán hận.
Ninh Thư co rút khóe miệng, ngươi nha ảo tưởng xong chưa, Lăng Tuyết người ta cùng hắn quan hệ gì cũng không có, hết thảy đều là hắn tự tưởng tượng đấy.
Cũng vì Lăng Tuyết nói chuyện như thật như giả, mới làm cho Lãnh Ngạo sinh ra ảo giác như thế.
Lãnh Ngạo cảm thấy cả thế giới như sụp đổ vậy, quá sức nhục nhã cùng phẫn nộ, oán hận lại điên cuồng, ngay cả ánh mắt nhìn Ninh Thư cũng mang theo căm giận.
Thế nhưng mà sự thật bày ra trước mắt, cho dù hắn biện bạch cho Lăng Tuyết như thế nào, cũng không thay đổi được chuyện vừa mới xảy ra.
“Anh trước bình tĩnh một chút.” Ninh Thư cảm thấy nhiệm vụ của mình có triển vọng, nên thái độ đối đãi với Lãnh Ngạo cũng khá hơn một chút chút, đương nhiên chỉ là một chút chút, vẫn không thể thay đổi được sự chán ghét của Ninh Thư đối với Lãnh Ngạo.
Nhìn bộ dạng này của Lãnh Ngạo, trong lòng Ninh Thư vô cùng mà… hả hê khi thấy người gặp họa, ngươi nha đáng đời, cho 32 cái khen.
Ninh Thư nhịn xuống tâm tình muốn cười ầm lên, an ủi Lãnh Ngạo: “Hiện tại biết rõ là tốt rồi, anh là Lãnh vương tử, gia thế cao quý, lớn lên còn đẹp trai như vậy, đừng vì một nữ nhân mà trở nên ngu… Thống khổ như thế.”
Trong lòng Ninh Thư chính là sảng khoái, nhìn Lãnh Ngạo như nổi điên quỳ trên mặt đất, dùng nắm đấm đấm vào bãi cỏ.
Ninh Thư bĩu môi, nện bãi cỏ thì tính cái gì, có bản lĩnh thì đấm nền xi-măng đi.Lãnh Ngạo phát tiết một hồi, liền nằm trên bãi cỏ, Ninh Thư ngồi ở bên cạnh hắn, không nói gì.
Ninh Thư trông thấy đôi mắt Lãnh Ngạo mang theo giọt nước, đoán chừng là thật sự thương tâm rồi, Lăng Tuyết đúng là có phúc không biết hưởng, có một thằng nhóc thối ưu tú tâm tâm niệm niệm yêu mình như vậy, lại một chút cũng không để vào trong lòng, tùy ý chà đạp tấm lòng hắn.
“Nữ nhân chết tiệt, cô nhìn cái gì.” Lãnh Ngạo từ trên mặt đất bò dậy, trên cao nhìn xuống, dùng cằm xem Ninh Thư, nhìn rắm thối vô cùng.
Ninh Thư quả thực bó tay rồi, liền mặc kệ hắn, ôm sách đi tìm Giáo Y.
Phỏng chừng do bộ mặt thảm hại nhất của mình bị nữ nhân này thấy được, nên thần sắc của Lãnh Ngạo cực kỳ mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Ninh Thư mang theo một tia hung ác, có vẻ là muốn giết người diệt khẩu.
“Này, cô kia, cô muốn đi đâu?” Lãnh Ngạo đi theo đằng sau Ninh Thư, thấy cô căn bản không có phản ứng gì với mình, trong lòng vô cùng khó chịu, một mặt là bởi vì bộ dáng thảm bại của mình, một mặt là chính mình xảy ra chuyện như vậy, nữ nhân này cũng không có nghĩ tới an ủi hắn một chút.
Tâm nữ nhân này quá lãnh khốc rồi.
“Này, nữ nhân, tôi đang nói chuyện với cô đây này.” Lãnh Ngạo âm trầm nói.
Ninh Thư: nữ nhân… loại xưng hô khốc huyễn này là thế nào?
“Anh có thể hay không đừng đi theo tôi?” Ninh Thư bực bội xoay đầu lại nhìn hắn, “Anh đi tìm Lăng Tuyết của anh đi a.”
“Cô… Cô đây là đang châm chọc tôi sao?” Lãnh Ngạo vươn nắm đấm, trong mắt đều là tơ máu.
“Được rồi, tôi không đánh con gái.” Lãnh Ngạo buông xuống nắm đấm.
Không đánh con gái? Ninh Thư cười lạnh, là ai mỗi ngày đến tìm cô đánh nhau vậy.
Ninh Thư tiến vào phòng Giáo Y, chứng kiến Giáo Y đang ở một tư thế xinh đẹp giũa giũa móng tay của mình, Ninh Thư giật giật khóe miệng.
Lãnh Ngạo theo sau nhìn thấy Giáo Y, trong lòng sinh ra địch ý mãnh liệt, chất vấn Ninh Thư: “Tên này là ai vậy?”
“Anh thần kinh à, không thấy hắn mặc áo blouse trắng sao, là Giáo Y trường học.” Ninh Thư không chút khách khí châm chọt.
“Tôi là đang hỏi cô, cô cùng hắn có quan hệ gì, chậc chậc chậc, Lâm Giai Giai không có nhìn ra cô lại yêu thích loại đàn ông lớn tuổi đấy.” Lãnh Ngạo cười nhạo, từ trên cao nhìn xuống Giáo Y, càng nhìn trong lòng càng không vui, “Bất quá chỉ là một thằng đàn ông già mà thôi.”
Cắt, đàn ông già mới là xu hướng thị trường đấy, không phải Lăng Tuyết cũng chướng mắt hắn, coi trọng cái tên đàn ông già Mặc Lãnh Hiên kia sao, chướng mắt thằng oắt con như hắn.
Giáo Y buông cái giũa móng tay xuống, nâng kính mắt, nhìn Lãnh Ngạo, rồi nhìn về phía Ninh Thư hỏi: “Bạn trai cô?”
Ninh Thư còn chưa kịp phản bác, Lãnh Ngạo đã giống như dẫm phải cái đinh nhảy cẫng lên bác bỏ, “Tôi sao có thể là bạn trai của cô ta, cô ta xấu như thế, tôi chính là mắt bị mù cũng sẽ không để ý nữ nhân này.”
Giáo Y hết sức bình tĩnh nhìn Lãnh Ngạo đang dậm chân, xem đi, đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông trưởng thành và thằng nhóc ngây thơ.
Chậc chậc, Giáo Y nhìn thoáng qua Lãnh Ngạo, lại nhìn về phía Ninh Thư nói: “Tới tìm tôi lại có chuyện gì, nói cho cô biết, gần đây tâm tình tôi không tốt, đừng tới làm phiền tôi.”
“Cháu nói cho chú biết một việc quan trọng ah, chú nhất định phải chịu đựng ah.” Ninh Thư cực kỳ muốn nhìn thấy biểu tình của Giáo Y khi biết Lăng Tuyết chơi 3. p là gì đây.
“Cậu còn ở chỗ này làm gì?” Giáo Y liếc xéo Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo hừ lạnh một tiếng, “Anh cho rằng tôi muốn ở chỗ này chắc.”
Lãnh Ngạo nhìn thoáng qua Ninh Thư liền xoay người rời đi, Ninh Thư lúc này mới cười tủm tỉm nhìn Giáo Y, tiến đến bên tai của hắn, muốn nói chuyện.
Ngón tay Giáo Y đâm vào cái trán của Ninh Thư, khiến cho cô cách xa mình, “Nói chuyện liền nói, dựa vào gần như vậy làm cái gì?”