Mục lục
[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Thư hoàn toàn không ngờ tới Cảnh Thiếu Trạch vẫn còn hứng thú đến vậy, vẫn còn hứng thú làm chuyện đó, lẽ nào hắn chỉ đang trút nỗi giận hờn thôi sao.

Nhìn những hình ảnh hiện lên trong máy tính, Ninh Thư dụi dụi mắt, vừa mới tỉnh ngủ cách đây không lâu, bị ánh sáng của máy tính chiếu vào làm cô có chút đau mắt.

Đã lưu hình ảnh vào trong máy tính, Ninh Thư tắt máy.

Vẫn còn chưa kịp ngủ lại, Cảnh Thiếu Trạch đã lại quay về phòng cô rồi, tay chân nhẹ nhàng bước lên cầu thang.

Ninh Thư có thể ngửi thấy mùi thuốc và mùi rượu, chuyển mình nhìn về phía cầu thang nhìn thấy một chấm đỏ, Cảnh Thiếu Trạch đang hút thuốc ở đó.

Cảnh Thiếu Trạch vốn là người không hút thuốc không uống rượu, là một quý công tử ngoan ngoãn nho nhã, có khí chất.

Bây giờ lại biến thành một kẻ chán chường cùng cực, vừa mới từ trên giường Diệp Tích ra, thức đêm không ngủ được, lại ra đây hút thuốc uống rượu.

Ninh Thư không thèm để ý đến hắn, nằm yên trên giường, nhắm mắt ngủ tiếp, hắn muốn làm gì thì làm.

Cả đêm Cảnh Thiếu Trạch ngủ ở ngoài ban công, lúc Ninh Thư tỉnh dậy nhìn ra ban công, thấy có chai rượu và gạt tàn đầy mẩu thuốc lá, ban công trông rất hỗn loạn.

Sắc mặt của Cảnh Thiếu Trạch rất xấu, đầu tóc ướt sũng, chắc là bị ngấm sương rồi.

Ninh Thư đẩy Cảnh Thiếu Trạch: “Anh tỉnh dậy đi.”

Cảnh Thiếu Trạch mở mắt, đôi mắt đỏ hoe, nhìn rất đáng sợ.

Cảnh Thiếu Trạch muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại đang rất đau, ho lên vài tiếng, cuối cùng ho đến mức muốn nổ phổi.

Ninh Thư nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch như vậy, mới thế mà đã không chịu nổi rồi ư? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Cảnh Thiếu Trạch ho khan một hồi, cuối cùng cũng dừng lại, xoa xoa đầu, có vẻ rất khó chịu trong người, đôi mắt vẫn đỏ hoe.

Nhìn Ninh Thư, bộ dạng của hắn rất đáng thương.

“Anh đi tắm đi.” Ninh Thư nói với gương mặt dịu dàng và nụ cười hiền hòa.

Cảnh Thiếu Trạch đứng lên, hai tay phải nắm lấy thanh chắn ban công, dựa vào người Ninh Thư đi vào phòng tắm.

Đả xảy ra chuyện như vậy nên hôm nay Cảnh Thiếu Trạch và ông Cảnh không đến công ty nữa.

Bữa sáng cũng không ai nấu, bà Cảnh nhìn thấy Ninh Thư, gương mặt lại tỏ vẻ chanh chua, phẫn uất nói: “Sao con lại lười như vậy, giờ này mới chịu dậy, đi nấu bữa sáng đi.”

“Cơ thể con không được khỏe.” Ninh Thư từ chối ngay.

“Con…” Bà Cảnh trợn trừng mắt nhìn Ninh Thư: “Con có thái độ gì thế?”

Ninh Thư mặt vẫn không chút biểu cảm, rót cốc nước rồi uống.

“Này, Nghê Tịnh, tôi đang nói chuyện với cô đấy.” Bà Cảnh hét lên với Ninh Thư.

“Để con nấu cho.” Diệp Tích vội vàng nói.

Bà Cảnh nhìn thấy Diệp Tích, gương mặt lại càng khó coi hơn, lạnh lùng nói: “Tôi đang nói chuyện với Nghê Tịnh, cô xen vào làm gì, ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện.”

Diệp Tích bị bà Cảnh mắng như vậy, không nói nên lời, cúi đầu đi sang một bên.

Bà Cảnh thấy thái độ của Diệp Tích cứ như đang uất ức lắm, dáng vẻ yếu ớt tiện nhân nên càng khiến bà tức giận hơn.

“Làm sao, cô trưng bộ mặt đó cho ai xem hả?” Bà Cảnh nhìn chằm chằm vào Diệp Tích, “Cô dùng thái độ này để quyến rũ đàn ông đúng không?”

Gương mặt Diệp Tích vừa vô tội lại vừa hoang mang, lắc đầu nói: “Không có, phu nhân, con chỉ muốn giúp mọi người chuẩn bị bữa sáng mà thôi.”

Diệp Tích đúng là vô tội, cô ta chỉ nói một câu, chỉ nói đúng bốn chữ, vậy mà bị bà Cảnh giận dữ quát mắng rất vô lý.

Diệp Tích chỉ có thể cắn chặt môi không nói thêm lời nào.

Bà Cảnh chán ghét nhìn thấy Diệp Tích, quay đầu sang nhìn Ninh Thư.

Bà Cảnh bây giờ không có chút thiện cảm nào với Diệp Tích nữa, nhưng bà còn thấy căm ghét Ninh Thư hơn, bởi vì cô đã đưa ra ý tưởng để Ninh Thư mang thai hộ con của ông bà Cảnh.

“Nghê Tịnh, đi nấu bữa sáng.” Bà Cảnh nhìn Ninh Thư, không kêu Ninh Thư đi nấu thì không chịu được.

Ninh Thư lạnh lùng nói: “Con không biết làm, con chưa từng nấu cơm bao giờ.”

Sau khi tắm xong, Cảnh Thiếu Trạch bước xuống tầng, vẻ mặt của hắn trắng bợt, hai mắt vẫn đỏ hoe, trông rất tiều tụy.

“Có chuyện gì vậy?” Tiếng Cảnh Thiếu Trạch khàn khàn, không ngừng sờ vào trán của mình.

Bà Cảnh nhìn thấy con trai như vậy, trong lòng rất thương, vội vàng nói: “Thiếu Trạch, con sao thế, sắc mặt con sao lại khó coi như vậy?”

Qua một đêm, cơ thể Cảnh Thiếu Trạch không còn toát lên vẻ cao quý nho nhã nữa, cả người không còn tự tin nữa, cứ như bị lấy đi cột sống vậy.

Một người đàn ông mà lại không có khả năng sinh sản, thì con người ấy sống còn có giá trị gì nữa.

Cảnh Thiếu Trạch bây giờ không tìm được hướng đi, không tìm được giá trị của bản thân nữa rồi.

“Anh không sao chứ.” Diệp Tích không nhịn được hỏi một câu, nghĩ tới sự việc đêm qua, hai người họ vật lộn với nhau, từng giọt mồ hôi của hắn rơi xuống mặt cô ta, rơi trên ngực cô ta.

Diệp Tích vô cùng thương xót Cảnh Thiếu Trạch, trước đây Cảnh Thiếu Trạch đối xử với cô ta rất tàn bạo, còn mỉa mai châm biếm cô ta, còn làm tổn thương cô ta, nhưng tất cả hiện tại đều đã biến mất.

Bây giờ trong đầu của Diệp Tích chỉ có hình ảnh Cảnh Thiếu Trạch với những giọt nước mắt đau khổ, một người đàn ông khóc không thành tiếng.

“Thiếu Trạch, con xem con đã cưới loại người gì về làm vợ thế này, không đẻ được, lại còn lười, không biết làm gì cả, mẹ không nói được nó nữa rồi.”

Bà Cảnh chạy lại phía con kể khổ, sau đó nhìn sang Ninh Thư với ánh mắt oán hận.

Cảnh Thiếu Trạch nghe thấy bốn chữ không thể sinh con, gương mặt lập tức tái nhợt buồn bã, tay chân run bần bật, đôi mắt đỏ hoe càng lộ rõ tia máu đỏ.

“Mẹ xin lỗi, mẹ không có cái ý đó, con trai, mẹ không có ý nói con không có khả năng sinh con, không phải, mẹ đang nói Nghê Tịnh.”

Bà Cảnh nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Cảnh Thiếu Trạch, biết là bà đã chạm vào nỗi đau khổ của con, vội vàng giải thích, nhưng càng giải thích thì lại càng khiến cho gương mặt Cảnh Thiếu Trạch khó coi hơn.

“Tôi đã bảo bà đừng có làm loạn, bà coi những lời tôi nói như gió thổi ngoài tai ư?” Ông Cảnh bước từ trong phòng ra, hướng về phía bà Cảnh mà quát mắng.

“Tôi, tôi chỉ muốn Nghê Tịnh đi nấu bữa sáng, nó không nghe lời tôi.” Bà Cảnh có vẻ cảm thấy oan ức, nhìn gương mặt khủng bố của ông Cảnh, suýt chút nữa là bật khóc.

Ông Cảnh lớn tiếng nói: “Bà biết cơ thể con bé không được khỏe, còn cứ bắt con bé đi nấu cơm, bà nấu không được à, sao bà cũng lười vậy chứ, nấu cơm thì đã làm sao.”

Bà Cảnh bị ông Cảnh quát lớn gương mặt đỏ bừng tức giận, trong người rất phẫn nộ, bà là người phụ nữ gia đình quyền quý chưa đụng tay vào việc nhà bao giờ, uống ngụm nước cũng phải có người hầu dâng tận miệng bà, bây giờ lại bị bắt đi nấu cơm.

“Cô theo tôi đi nấu cơm.” Bà Cảnh quay sang nói với Diệp Tích bằng cái giọng the thé.

“Vâng.” Diệp Tích đi cùng bà vào bếp.

Ông Cảnh quay sang nói với Ninh Thư: “Con dâu, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện như thế này, cha mong con và Cảnh Thiếu Trạch có thể sống thật tốt, Cảnh Thiếu Trạch hiện giờ đang không chấp nhận nổi sự thật này, nên cần một khoảng thời gian.”

Ninh Thư không tỏ thái độ gì chỉ vâng một tiếng.

Ông Cảnh còn nói thêm: “Hai đứa con đều không có khả năng sinh con, có thể tìm con nuôi, đứa trẻ có thể đăng ký vào hộ khẩu của Cảnh gia.”

Ninh Thư nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Ý của cha là tìm nuôi một đứa trẻ nào đó rồi để thằng bé làm người thừa kế ư?”

Ông Cảnh trầm ngâm suy nghĩ, rõ ràng ông không muốn đem số gia sản lớn như vậy của Cảnh gia rơi vào tay một đứa trẻ xa lạ không cùng huyết thống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK