Võ Đại và Võ Nhị buông cần câu trong tay nhìn lại đây nói:“Đừng khẩn trương, rốt cuộc sao lại thế này”.
“Tựa như có hai con cá đang tranh đoạt mồi câu, dây câu rung động rất mạnh”. Trương Hiểu Vũ gắt gao nhìn chằm chằm xuống phía dưới nói.
Võ Nhị hưng phấn nói:“Đợi chốc lát nữa, chờ lúc dây câu rung mạnh nhất, bình thường đều sẽ bắt được Hoàng Bối ngư”.
Ba đại nam nhân khẩn trương nhìn chằm chằm vào một sợi dây câu, tuy rằng có chút buồn cười nhưng cả ba đều cảm thấy rất khoái nhạc, vô ưu vô lự.
“Tốt lắm, hẳn là có thể thu được rồi”. Trương Hiểu Vũ bắt đầu khẽ nâng cần câu lên.
Rầm lạp, một con cá lớn trên lưng như có một cái vỏ sò to nhảy ra khỏi mặt nước mà liều mạng giãy dụa.
“Là Hoàng Bối ngư, Hiểu Vũ, ngươi thật giỏi!” Bất tri bất giác, cách xưng hô của Võ Nhị đối với Trương Hiểu Vũ bắt đầu thay đổi.
Kiếp trước Trương Hiểu Vũ cũng nhiều lần đi câu cá thư giãn nên đối với việc này khá hiểu, hắn thuần thục từng chút thu dây câu lại rồi sau đó lại thả ra, chậm rãi mà tiêu hao khí lực của Hoàng Bối ngư.
Một lát công phu sau, thấy thời cơ không sai biệt lắm, Trương Hiểu Vũ mới lập tức đem Hoàng Bối ngư quăng lên.
Bị ném lên bong, Hoàng Bối ngư vẫn giãy giụa nhảy lên không thôi, vảy cá bóng loáng dưới ánh mặt trời nhu hòa lấp lóe quang mang.
“Hắc hắc, sáng nay có lộc ăn rồi, vẫn là Hiểu Vũ có vận khí tốt, về sau nhiệm vụ câu cá liền giao cho ngươi”. Võ Đại vỗ vai Trương Hiểu Vũ nói.
Trương Hiểu Vũ cười khổ một tiếng, vận khí tốt có đôi khi cũng không phải là một chuyện tốt, nhất là lần này, gánh nặng câu cá liền bị ném lên vai hắn.
Một lúc sau mùi canh cá thơm ngon đã bay đi khắp thuyền, Vân Linh Nhi từ trong khoang thuyền đi ra nói:“Thơm quá! Là Hoàng Bối ngư hả”.
Võ Nhị nói:“Biểu muội thực tham lam, bình thường ngươi còn đang ngủ mà”.
Vân Linh Nhi nói sạo :“Ai nói vậy, ta đang luyện công”.
Sau khi chén một bữa sáng ngon lanh, mọi người lau miệng rồi bắt đầu làm chuyện mình thích.
Võ gia huynh đệ thì tiếp tục đùa nghịch hỏa pháo, cũng không biết là thiết đạn trên thuyền có đủ cho bọn họ xài hay không, về vấn đề này Trương Hiểu Vũ sau khi nhìn thấy kho đạn trong khoang thuyền thì liền quên đi.
Cái khó được hôm nay là Cổ quản gia bắt đầu lên bong hóng gió, trên tay hắn cầm một cây đoản đao, lấy nhãn giới của Trương Hiểu Vũ tự nhiên liền nhìn ra cây đao này không tầm thường, tất nhiên lại là một kiện Nguyên khí.
Cổ quản gia tay cầm đoản đao tùy ý vung lên một chút. Nhất thời một đạo bích sắc đao khí phóng lên cao, uy lực làm cho Trương Hiểu Vũ cũng hoảng sợ.
“Bích thủy đao này là nguyên khí, ngươi có biết phẩm giai nó như thế nào không”. Cổ quản gia nói.
Trương Hiểu Vũ nói:“Vừa rồi ta thấy đao khí cô đọng như thực chất, hơn nữa sau khi bắn ra hơn một ngàn thước vẫn vững vàng như cũ, hẳn là trung phẩm Nguyên khí đi!”.
Cổ quản gia lắc đầu:“Kiến thức của ngươi đối với nguyên khí vẫn còn quá ít, ta nói cho ngươi biết, thanh đao này là hạ phẩm nguyên khí”.
Trương Hiểu Vũ nói:“Nhưng vì sao uy lực so với hạ phẩm nguyên khí lại mạnh hơn nhiều thế”.
“Nguyên khí và vũ khí bình thường không giống nhau, nó cần có nguyên lực của chủ nhân để uẩn dưỡng, sau khi sự ăn ý phù hợp đạt tới mức độ nào đó thì mới xem như chân chính có được nó”.
“Hiện nay nguyên khí bởi vì quá mức thưa thớt nên rất nhiều người không biết đến chuyện này, tất cả đều nghĩ rằng chỉ cần có được nguyên khí nơi tay là xong rồi”.
“Uẩn dưỡng nguyên khí!” Trương Hiểu Vũ không biết rõ lắm chuyện này.
Cổ quản gia giải thích nói:“Bên trong Nguyên khí có điêu khắc trận pháp mà trận pháp thì cần có nguyên lực để thôi động nhưng mà trận pháp này lúc mới đầu cũng không phải sử dụng nguyên lực của ngươi để thôi động mà sử dụng nguyên lực được người thiết trí trận pháp quán chú bên trong. Lợi dụng nguyên lực của người khác để thôi động trận pháp rất là phức tạp, hơn nữa còn sinh ra sự tiêu hao không cần thiết. Muốn giải quyết vấn đề này thì nhất định phải đem nguyên lực của ngươi dần thay thế nguyên lực bên trong nguyên khí, đây là một quá trình dài lâu, Bích thủy đao này ta mất gần một năm mới thành công”.
“Sau khi uẩn dưỡng thành công thì nguyên khí sẽ có hiệu quả tăng phúc hay không”. Trương Hiểu Vũ hỏi.
Cổ quản gia nói:“Sẽ không nhưng mà có thể làm cho công kích của ngươi càng thêm cô đọng, như ta vừa rồi sử dụng đao khí vậy, hiệu quả tăng phúc hay là so với khi không được uẩn dưỡng cũng như nhau, uy lực gia tăng rất nhiều”.
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, cái này nghe ra rất đơn giản nhưng mà lại rất có đạo lý.
“Ngươi đã nghe nói qua về Thánh khí chưa”. Cổ quản gia đột nhiên nói.
“Thánh khí!” Trương Hiểu Vũ lắc đầu, hắn đối với thế giới này hiểu biết còn quá ít, huống chi Thánh khí tựa như so với nguyên khí thì càng thêm khó lường, không phải người bình thường có thể biết tới.
“Thánh khí chỉ có Võ thánh mới có thể rèn ra bởi vì trận pháp thôi động trong đó cũng chỉ Võ thánh sử dụng Thánh nguyên lực quán chú vào. Hơn nữa, Sơ kì Thánh khí đều là hạ phẩm nhưng mà thông qua Thánh nguyên lực uẩn dưỡng lâu dài lại có thể gia tăng phẩm giai, ví dụ như Thánh khí vốn là hạ phẩm trải qua hơn mười năm uẩn dưỡng sẽ biến thành Trung phẩm thánh khí, trải qua thời gian uẩn dưỡng càng dài nữa thì sẽ trưởng thành thành Thượng phẩm thánh khí, thậm chí là đạt tới Thánh khí cực hạn là Cực phẩm thánh khí”.
“Như vậy nếu có một người đem một kiện Thánh khí uẩn dưỡng đến Trung phẩm sau đó ta lấy được thì uy lực so với Hạ phẩm Thánh khí còn yếu hơn”.
“Đúng, bất quá muốn làm cho uy lực của nó tăng lên một bậc thì còn phải dần đem nguyên lực của ngươi thay thế, cái này ta đã nói qua rồi”.
“Thánh khí cùng nguyên khí có cái gì khác nhau”. Nếu có thể hỏi thì nên hỏi nhiều thêm một chút, về sau đụng tới chuyện này cũng tốt.
Cổ quản gia nói:“Thánh khí ngoại trừ uy lực lớn hơn nguyên khí ra thì đặc điểm nổi bật nhất là có thể lấy máu nhận chủ”.
“Lấy máu nhận chủ, cái này có liên hệ gì sao?”.
“Đương nhiên là có, bởi vì Thánh khí tương đương với một sinh mệnh tối nguyên thủy, bên trong có tinh huyết tồn tại, nếu không lấy máu nhận chủ ngươi và nó không thể câu thông với nhau nên tự nhiên cũng không thể phát huy được uy lực của nó”.
Trương Hiểu Vũ kinh ngạc nói:“Bên trong Thánh khí có tinh huyết, là máu huyết của người sao?”.
“Điều này cũng không nhất định, có thể là máu người mà cũng có thể là hoang thú, cái hi hữu nhất là tinh huyết của tự nhiên, đương nhiên loại tinh huyết này không thể xem nhẹ bởi vì nó quá mức hãn hữu, nếu ngươi có được một giọt tinh huyết này thì tiềm lực so với các Thánh khí khác lớn hơn nhiều, hơn nữa nó cũng rất có hi vọng trở thành Cực phẩm thánh khí”.
“Tự nhiên tinh huyết, đó là cái gì!”.
“Ta cũng không biết, có người nói đó là Thần huyết, cũng có người nói đó là nguyên khí hình thành sinh mệnh sở lưu lại tinh huyết, nhưng mà không hề nghi ngờ gì, sự hi hữu của nó không thua gì tỷ lệ xuất hiện Võ thánh hoặc là Thần trên thế giới này”.
Nói đến Thần, Trương Hiểu Vũ đột nhiên hỏi:“Thế giới này có Thần sao?”.
“Hẳn là có! Bất quá đó là chuyện thực xa xôi, không ai nói rõ được”.
“Như vậy sao có thể phán đoán xem có Thánh khí hay không !”.
Cổ quản gia cười nói:“Lấy máu nhận chủ! Sau khi nhỏ máu vào Thánh khí sẽ có phản ứng, nếu không phải là Thánh khí thì không có”.
“Một Võ tông tay cầm Thánh khí liệu có thể đả bại Võ tôn hay không”.
Cổ quản gia nói:“Không nhất định, ngươi phải biết rằng muốn hoàn toàn phát huy uy lực của Thánh khí thì bản thân phải là Võ thánh, sau đó dùng Thánh nguyên lực thúc dục nó, nếu là một Võ tông thì chỉ có thể thi triển ra được rất ít, rất ít uy lực, bất quá cái đó cũng đã đủ làm cho lực công kích của ngươi đạt tới mức làm cho người ta sợ hãi rồi. Mà Võ tôn đã có lĩnh ngộ rồi, bọn họ có thể thông qua lý giải đối với Đạo, lấy nhất thành uy lực chém ra ngũ thành thậm chí là cao hơn lực phá hoại. Muốn biết ai lợi hại trừ phi chân chính đánh một hồi, nếu không không thể biết được”.
“Tốt lắm, Thánh khí cách chúng ta còn quá xa, nói một chút cho vui thôi, nói không chừng ngày nào đó thật sự có được thì tốt”. Cổ quản gia thực sự tin tưởng vào vận khí này nọ, nó tựa như một sợi dây vô ảnh hưởng đến nhân sinh của mỗi người.
Trương Hiểu Vũ thì hiện tại muốn đi làm một việc khác, đó là lấy từ nguyên giới ra một thành đại kiếm màu đen.
Từng sau khi biết về nguyên khí Trương Hiểu Vũ đã cẩn thận nghiên thanh đại kiếm này bất quá kết quả làm cho hắn rất là thất vọng, trừ bỏ nguyên lực ra thì cũng không có cái gì đặc thù khác, nhiều nhất cũng không phải là Cực phẩm vũ khí, cách Hạ phẩm nguyên khí còn xa lắm.
Hiện tại vừa nghe Cổ quản gia nói như vậy, Trương Hiểu Vũ đối với thanh đại kiếm này lại có hứng thú, cái này thuần túy trực giác thôi, hắn tin tưởng thanh đại kiếm này không đơn giản như vậy, có khi quan sát thêm sẽ hiểu thêm uy lực của nó.
Có lẽ sau khi đến Đông vực nên nghiên cứu thêm về thanh đại kiếm này, ở trên thuyền không tiện lắm, dù sao nếu là Thánh khí thì sẽ khiến cho sự chấn động quá lớn.
Đến nay con bài chưa lật của Trương Hiểu Vũ càng ngày càng nhiều, trừ bỏ chuyện hắn còn cách Khuy đạo cảnh giới kém một bước ra thì lại có công pháp Thần ma cửu biến là loại nghịch thiên công pháp, hiện tại có thêm một cây đại kiếm thần bí nữa. Có thể nói, thực lực của hắn đã sánh với Yêu Dạ được rồi, còn đám Đầu Đà lão tổ và Dạ Chi Hoàng, qua một đoạn thời gian nữa hắn hoàn toàn có thể sánh với bọn họ, trở thành Võ tông tồn tại.
Mới có ba năm thời gian mà Trương Hiểu Vũ đã sắp đứng ở đỉnh phong đại lục, cái này đối với thường nhân mà nói là chuyện không thể lý giải được.
Nhàn rỗi không có việc gì, hay là trở về tu luyện Huyết nguyên lực thôi!
Trương Hiểu Vũ cùng Cổ quản gia hàn huyên thêm vài câu rồi quay về phòng ngủ dốc lòng tu luyện Huyết nguyên lực, hy vọng sớm có ngày đạt tới yêu cầu của Thần ma cửu biến.
Chạy vào trong biển sâu hơn mười ngày, trong thời gian này bọn họ có gặp qua bão táp cuồng bạo, trời đầy mây đen gần như sà xuống bong thuyền, phía trên thì đầy lôi điện, thỉnh thoảng có một tia sét đánh xuống mặt biển mà nổi lên khói trắng. Trừ bỏ lôi điện, còn có gió xoáy khủng bố ở trên mặt biển cuốn lên vô số cột nước lớn, lớn nhất chu vi đến vài trăm thước, nhỏ nhất cũng đến mười thước. Loại khí tức khủng bố giống như thiên địa đang tức giận, thế giới sắp sửa bị hủy diệt vậy, người thường nếu chính mắt nhìn thấy thế nào cũng bị hù chết.
Bất quá người trên Dực Hổ hào đều không phải tầm thường, không nói Trương Hiểu Vũ và Cổ quản gia đều là nhân vật đứng đầu đại lục, tuy đối mặt với thiên uy vẫn chưa thể cứng rắn đối kháng nhưng muốn tránh đi thì bất quá chỉ là một ý niệm trong đầu mà thôi. Võ gia huynh đệ đã là Võ hùng cấp bậc, muốn rời đi cũng không khó khăn lắm; Vân Linh Nhi thực lực đã là tứ cấp Võ vương, tuy rằng hơi khó khăn một chút nhưng rời đi hẳn là cũng không thành vấn đề.
Những người khác thực lực kém hơn không ít nhưng Vân gia đệ tử dũng mãnh, có cái gì mà chưa gặp chứ, đối mặt với tràng cảnh này cũng chỉ nhăn mày nhăn mặt mà thôi, nên làm gì thì vẫn làm cái đó, không có ai thất kinh cả.
Thuyền trưởng là một lão thủy thủ kinh nghiệm phong phú, bằng vào trực giác cùng nhiều năm kinh nghiệm Dực Hổ hào đã hữu kinh vô hiểm xuyên qua khu vực nguy hiểm này.
Tuy nhiên ngay sau đó mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh, mặt biển phía trước chợt hiện ra một mảng đen xì to lớn khiến cho mọi người không biết nói gì, cái này là chuyện gì vậy, đám động vật biển kia đặc biệt ở chỗ này chờ bọn họ đi ra sao.
Trong tầm mắt, trên mặt biển có ít nhất hơn trăm con động vật biển, số động vật biển này có lớn có nhỏ, lớn nhất thân thể to hơn cả Cánh hổ hào, nhỏ nhất cũng đến hai ba chục thước, tất cả tụ tập cùng một chỗ hình thành lên một khu vực động vật biển rộng lớn kéo dài liên miên hơn mười dặm.
Vân Linh Nhi nói:“Động vật biển đối với nhân loại khá là phản cảm, chỉ có cách xông qua thôi”.
Trương Hiểu Vũ nhìn kỹ, trong đó không có con nào có thể uy hiếp đến hắn nên nói:“Nếu không để ta dẫn dắt một bộ phận rời đi”. Động vật biển nhiều lắm, nếu cứng rắn xông qua thì Dực Hổ hào khẳng định sẽ bị tổn thương, dù sao cho dù mọi người có cường thịnh thì cũng không có khả năng đem công kích bao trùm trong phạm vi hơn mười dặm.
Võ gia huynh đệ cũng nói:“Chúng ta bên tả, Hiểu Vũ bên hữu, Cổ gia gia ở lại trên thuyền thủ hộ Dựa Hổ hào”.
Vân Linh Nhi nói:“Các ngươi nên cẩn thận một chút, không cần thể hiện đâu”. Trước mắt chỉ có phương pháp này nên Vân Linh Nhi khó mà nói được cái gì.
Cổ quản gia gật gật đầu nói:“Chờ Dực Hổ hào xông qua thì chúng ta sẽ truyền tin bằng đạn, các ngươi nhìn thấy tín hiệu thì mau chóng chạy về!”.
“Được rồi, đại ca, chúng ta đi trước”. Võ Nhị nhảy vọt lên, bay lên giữa không trung rồi lao về phía trước.
Võ Đại cầm Đại đao theo sát phía sau. Trương Hiểu Vũ cũng lóe lên rồi hóa thành một đạo ánh sáng màu lam lao về bên hữu, tốc độ so với Võ gia huynh đệ nhanh hơn không chỉ một bậc.