Chín tháng sau, mọi người đã đi tới một vùng đầy cây cối khổng lồ.
“Cây cối cản trở tầm nhìn, sợ là có chút nguy hiểm”, Vân Trung Hạc giàu kinh nghiệm mở miệng nói.
Thác Lôi nhìn nhìn các màu khôi giáp trên người mọi người cười nói:“Vân tiền bối, sợ cái gì chứ, mọi người cơ bản ai cũng có Nguyên khí ngoài trung phẩm và Nguyên giáp ngoài trung phẩm rồi”. Thác Lôi cũng có một kiện trung phẩm Nguyên giáp bất quá bởi vì nguyên lực của Cự nhân khá ít, không thể tiêu hao trong thời gian dài nên bình thường hắn cũng không hiển hiện ra.
Mọi người nghe vậy thì đều tươi cười, bất quá ánh mắt đều nhìn qua hai nàng Lạc Thi Thi mà lấp lóe và nhịn không được mà hâm mộ, hai cô này vận khí cũng quá tốt rồi.
Đến giữa tháng chín mọi người đã trải qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, thu hoạch cũng khá phong phú, so với dĩ vãng thì hơn xa.
Nguyên khí tổng cộng lấy được hai mươi lăm kiện, trong đó hai mươi tư kiện là trung phẩm nguyên khí, một kiện là thượng phẩm nguyên khí mà kiện thượng phẩm Nguyên khí này lại do Lạc Thi Thi nắm giữ, đó là một kiện phòng hộ nguyên khí có thể dung nhập vào thân thể, khả công khả thủ: Thủy trung nguyệt.
Phòng hộ Nguyên khí so với Nguyên giáp thì càng quý hiếm hơn, phỏng chừng trước mắt trên toàn bộ đại lục cũng chỉ có Lạc Thi Thi có được, luận về lực phòng ngự thì tuy so với thượng phẩm Nguyên giáp nó yếu hơn một chút, luận về lực công kích thì nó cũng yếu hơn thượng phẩm Nguyên khí một chút nhưng nó kiêm cả công lẫn thủ nên giá trị hơn xa một thượng phẩm Nguyên khí hoặc một thượng phẩm Nguyên giáp, hơn nữa phòng hộ Nguyên khí này còn có thể mặc vào với Nguyên giáp, cứ như vậy, trên người Lạc Thi Thi có đến hai tầng phòng ngự, một kiện thượng phẩm phòng hộ nguyên khí, một kiện trung phẩm Nguyên giáp, cho dù đám người Trương Hiểu Vũ muốn đả thương nàng cũng phải hao phí khí lực rất lớn. Mà nếu trên tay Lạc Thi Thi có thêm một kiện thượng phẩm nguyên khí nữa thì sức chiến đấu cơ hồ không kém gì một đỉnh phong Võ tông.
Chỉ thấy lúc này trên người Lạc Thi Thi mặc bích sắc chiến giáp, sau lưng hiện ra một vòng trăng rằm màu xanh, cả người giống như nữ chiến thần từ trong nước đi ra vậy, uy phong lẫm lẫm, anh khí bức nhân.
Nguyên giáp tổng cộng có mười một kiện, bất quá đã có hai kiện là thượng phẩm Nguyên giáp, còn lại đều là trung phẩm Nguyên giáp, về phần một kiện thượng phẩm Nguyên giáp trong đó không khéo đã bị Lý Tú lấy được. Mặc vào chiến giáp màu xanh khiến cho Lý Tú vốn đang có chút non nớt nhìn có vẻ thành thục hơn rất nhiều. Một kiện thượng phẩm Nguyên giáp khác Vũ hoàng lấy được, như vậy Vũ hoàng không chỉ hơn người về tốc độ mà lực phòng ngự nay cũng xếp vào tốp đầu.
Trương Hiểu Vũ không lấy được Nguyên giáp, bất quá trên tay cầm một đại kiếm lôi quang lấp lóe, đây là một thanh trung phẩm nguyên khí, thực phù hợp với khẩu vị của Trương Hiểu Vũ.
Những người còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều có một kiện trung phẩm Nguyên khí hoặc là Nguyên giáp, thực lực tăng lên thật lớn, cả đội giống như một đội siêu cấp chiến sĩ được võ trang hạng nặng.
“Vào đi thôi!” Pháp Thông nguyên bản còn có một kiện trung phẩm nguyên khí: Liên hoa thiền trượng bất quá không thường dùng mà thôi, lần này hắn cũng lấy được một kiện Nguyên khí và chuẩn bị trở về cấp cho Ngộ Hải.
Bước vào trong rừng cây, xung quanh bỗng tối sầm lại, chỉ có ai có Nguyên khí Nguyên giáp thì trên người tản mát ra quang mang sáng lòe.
“Các ngươi xem, nơi này có thi thể, là bọn hắn”. tam huynh đệ Cự nhân đi đàng trước bỗng nhiên lớn tiếng nói.
“Sao lại thế này”. Mọi người theo đi lên hỏi.
Trương Hiểu Vũ nhíu mày nói:“Là đám người Kỳ lân phủ đi cùng tên thanh niên mặc vân văn trường bào kia”. Thi thể tổng cộng có ba cái, trong đó có một nam tử tóc hồng, Trương Hiểu Vũ đã biết thân thể nam tử tóc hồng này rất cường đại, so với Ngân vương và Thác Lôi thì còn muốn cao hơn một chút, bất quá ngực hắn lại xuất hiện một cái đại động lớn, xem ra là bị công kích nhiều lần.
Băng tông Tất Nhàn trầm trọng nói:“Đây là một loại công kích thực đáng sợ, trừ bỏ người Kỳ lân phủ bị vài lần công kích mà chết còn hai người kia đều bị nhất kích trí mạng”.
Cái này khiến sắc mặt mọi người đều khó coi, chín tháng trước khá nhẹ nhàng, không ngờ tình thế lập tức sinh ra biến hóa, xuất hiện tồn tại có thể giết chết bọn họ.
Trương Hiểu Vũ bình tĩnh nói:“Nói không chừng là đã bị bọn họ dẫn đi rồi, chúng ta nên mau ly khai nơi này thôi”.
Mọi người nghe đều cảm thấy có đạo lý, bất quá lúc này không ai dám phát ra tạp âm, cả đám cước bộ cực nhẹ sử dụng tốc độ mau lẹ như gió lao về phía trước.
A!
Từ rất xa đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thanh âm kia rất thê lương làm cho mọi người đều nhịn không được mà sợ hãi.
“Hiểu Vũ!” Lạc Thi Thi cùng Lý Tú không tự chủ được nhích tới gần Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ vỗ đầu Lạc Thi Thi và Lý Tú nhẹ giọng nói:“Đừng sợ, cho dù có đến đây cũng không sao”. Nguyên giáp có lực phòng ngự nhất định, cho dù là Võ tông cao thủ hay Võ hùng cao thủ mặc vào thì hiệu quả đều giống nhau, trước mắt lực phòng ngự của Lạc Thi Thi không yếu, thậm chí hơn cả Trương Hiểu Vũ. Tuy cái này cần tiêu hao đại lượng nguyên lực, không thể kéo dài nhưng mà lực phòng ngự của Lý Tú cũng xếp vào hàng đầu.
Đi ước vài dặm đường nữa thì mọi người thấy một khối thi thể nữa, là thanh niên mặc vân văn trường bào, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi hẳn là do hắn phát ra bất quá lần này miệng vết thương trên người hắn không to mà thân thể bị cắn đứt thành hai đoạn, máu tươi cùng gan ruột bị lôi ra.
Oanh, phía trước chợt có âm thanh đánh nhau truyền đến, tiếng nổ kịch liệt liên miên vang lên khiến cây cối hoa cỏ bay tán loạn.
“Thừa dịp bọn họ còn đang chiến đấu, chúng ta tốt nhất là nên chọn đường khác mà đi”. Loại nguy hiểm này nếu có thể tránh được tự nhiên là nên tận lực tránh đi, nếu không thực dễ dàng xuất hiện thương vong.
Đi vòng quang một vòng rất lớn mãi đến khi không còn nghe được tiếng đánh nhau nữa mọi người mới tiếp tục đi thẳng về phía trước, bộ pháp bất tri bất giác tăng lên tới cực hạn.
“Xem, phía trước có ánh sáng truyền đến, hẳn là sắp đi ra khỏi khu vực cây cối rồi”. Vũ hoàng có tốc độ nhanh nhất, hắn luôn đi trước mọi người vài ba trượng xa, lúc này đang thong thả đi chậm lại.
Hưu!
Mọi người đều mỉm cười, chỉ cần đi ra khỏi khu vực cây cối là cơ bản được an toàn nhưng ngay sau đó, phía trước mơ hồ có thể thấy được ánh sáng tiêu thất đi. Cái này cũng không phải mọi người xuất hiện ảo giác mà là có một cái thân thể thật lớn uốn lượn mà ngăn chặn mất điểm sáng kia.
“Là hoang thú loại rắn, tốc độ thật nhanh!” Vũ hoàng nhanh như chớp lui lại đi sát vào với mọi người trầm trọng nói.
Băng tông Tất Nhàn ánh mắt híp lại, chờ sau khi thấy rõ ràng bộ dáng đối phương thì thất kinh nói:“Đây là lục giai hoang thú Quỷ ảnh xà, mọi người nên cẩn thận với sóng xung kích tử vong của nó, đây chính là năng lượng địa ngục trong truyền thuyết, nguyên lai nó thật sự tồn tại”.
“Quỷ ảnh xà!” đám người Vân Trung Hạc và Pháp Thông hiển nhiên cũng đã nghe nói qua về loại hoang thú trong truyền thuyết này, tuy rằng giai vị của nó không cao hơn bọn họ nhưng lại có được thuộc tính tử vong tối cao.
Sóng xung kích tử vong, năng lượng địa ngục ? Trương Hiểu Vũ cau mày hỏi:“Thế giới này thật sự có địa ngục sao?”
Pháp Thông nói:“Ở trong kinh thư Phật giáo có ghi lại, địa ngục có tồn tại”.
Vân Trung Hạc nói:“Địa ngục và thần giống nhau, tuy rằng hư vô mờ mịt nhưng có đôi khi có hiển lộ ra”.
Như vậy khi mình thiếu chút nữa bị Đầu đà lão tổ đánh chết, Hắc Bạch vô thường kia là thật, ý nghĩ của Trương Hiểu Vũ có điểm hỗn loạn.
Thân con Quỷ ảnh xà này chỉ dài có hơn mười thước, cái miệng rộng như bồn máu mở to, bên trong là vô số răng nanh bén nhọn, nó và rắn không quá giống nhau, có vẻ như là ác ma răng nanh.
Đột nhiên một làn sóng xung kích màu xám từ miệng nó phun ra, tốc độ cực nhanh, e rằng còn hơn cả tốc độ suy nghĩ. Ngay sau đó, hòa thượng uy mãnh bên cạnh Pháp Thông bị đánh trúng, trên ngực xuất hiện một cái lỗ lớn nhưng không có giọt máu tươi nào chảy ra.
“Ngộ Năng! Vạn phật ấn!” Pháp Thông sắc mặt bi thống, bàn tay nhanh chóng kết xuất pháp ấn của Phật môn, nhất thời vô số phật chưởng màu vàng đánh lên thân Quỷ ảnh xà.
Tuy nhiên phật chưởng đánh lên thân Quỷ ảnh lại không có chút hiệu quả nào, phật chưởng trực tiếp đi qua giống như đánh vào không khí vậy, sau đó Quỷ ảnh xà lại phát ra sóng xung kích giết chết Hợp Hoan lão tổ cùng Đao khách kia.
Băng tông Tất Nhàn lạnh lùng nói:“Đó là quỷ ảnh, để ta tới, đóng băng thế giới”. Đột nhiên hàn khí trắng xoá lấy mọi người làm trung tâm khuếch tán ra chung quanh, chung quanh nơi nơi đều bị biến thành băng thế giới cao mấy chục thước.
“Cẩn thận”. Lần này là thanh âm của Trương Hiểu Vũ bởi vì hắn phát hiện ra Quỷ ảnh xà không biết từ khi nào đã xuất hiện ở sau lưng mọi người, tuy rằng nó bị đóng băng nhưng vẫn phát ra một cỗ sóng xung kích tử vong trực tiếp khiến khối băng phía trước hóa thành hư vô rồi trong nháy mắt bắn trúng mục tiêu là Cổ tiền bối.
Đáng tiếc là sóng xung kích tử vong này có tốc độ quá nhanh, ngay lúc Trương Hiểu Vũ kêu to thì trên ngực Cổ tiền bối đã xuất hiện một cái động lớn.
Vân Trung Hạc râu tóc tán loạn, hai tay hướng về hai bên tách ra rồi ngay sau đó một cái khí màng thật lớn đem Quỷ ảnh xà bao phủ ở bên trong.
“Đó chỉ là quỷ ảnh, nó ở đây, Điện hoa thiên luân thế!” Rốt cục đã bắt được vị trí của Quỷ ảnh xà, Trương Hiểu Vũ tâm niệm vừa động, toàn thân tia chớp sôi trào, từng đạo Điện hoa luân giống như chim cá rất linh hoạt lấy các loại góc độ bất khả tư nghị đem mọi người bảo hộ ở bên trong, hơn nữa đồng thời còn có mấy trăm đạo Điện hoa luân khác trực tiếp đánh trúng Quỷ ảnh xà.
Lần này đã đánh trúng mục tiêu rồi, Điện hoa luân của Trương Hiểu Vũ có tốc độ cực nhanh, trong vòng ngàn bước cơ hồ có thể trong nháy mắt là đến, nếu không phải Quỷ ảnh xà có tốc độ quá nhanh thì Trương Hiểu Vũ đã sớm có thể đánh trúng nó rồi.