Mục lục
[Dịch]Thần Ma Cửu Biến- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh hơn nửa tháng đã trôi qua, kinh nghiệm chiến đấu của Lạc Thi Thi và Lý Tú được đề cao rất lớn, đã có thể chiến đấu mấy trăm hiệp bất phân thắng bại với cự nhân chiến sĩ bốn thước bốn, đương nhiên, muốn thắng là rất không có khả năng, hai người căn bản không có khả năng phá vỡ phòng thủ mạnh mẽ như vậy.

Mà Trương Hiểu Vũ ngoại trừ đi săn trong man hoang sơn mạch với bọn Thác Lôi, thi chạy, hoặc là xem ai lặn trong nước nhanh hơn, còn lại đều là lúc tu luyện.

Nói như vậy, cách ba ngày Trương Hiểu Vũ lại đi lên trên tầng mây một lần, mà thời gian chính giữa dùng để tu luyện băng nguyên lực và phong nguyên lực, hôm nay lôi nguyên lực của hắn đã tiến vào Võ Tông cấp sáu, băng nguyên lực cũng đạt tới Võ Tông cấp bốn, phong nguyên lực Võ Tông cấp hai.

Cảm thụ được lôi nguyên lực hùng hồn bàng bạc trong cơ thể, Trương Hiểu Vũ biết tu vi của mình rất nhanh sẽ đạt tới Võ Tông đỉnh phong, khi đó sự hùng hậu của nguyên lực không kém cỏi bất luận kẻ nào, kể cả Băng Tông Tất Nhàn, Vân Trung Hạc, Đầu Đà Lão Tổ.

Chỉ là tu vi dễ dàng tấn chức, cảnh giới lại tiến triển thong thả, phương diện này so sánh với Băng Tông Tất Nhàn và Vân Trung Hạc kém không ít, phỏng chừng tối thiểu nhất cũng phảu hơn một năm nữa mới có thể tấn cấp đến Khuy Đạo hậu kỳ, mà đằng sau Khuy Đạo hậu kỳ còn có Khuy Đạo đỉnh phong, chỉ có tiến vào đến Khuy Đạo đỉnh phong, mới có hi vọng lĩnh ngộ đại đạo, tự nhiên chi đạo, cuối cùng trở thành một tên Võ Tôn cường đại.

Một tháng thời gian trong nháy mắt trôi qua, cũng không có khó chịu như trong tưởng tượng, cái này có thể là vì cuộc sống rất vui sướng.

Thác Lôi không muốn nói: "Mặc dù bị ngươi đánh rất thảm, bất quá vẫn hi vọng lần sau ngươi lại đến, đến lúc đó chúng ta tiếp tục luận bàn, nhất định người thua không phải là ta."

"Vậy ngươi cố gắng lên, ta cũng sẽ tiến bộ." Trương Hiểu Vũ cười nói.

Ngân Vương nói: "Ta và Thác Lôi giống nhau, nhớ rõ lần sau, ta muốn báo thù."

Từ đầu đến cuối, Trương Hiểu Vũ đều không nhìn thấy Cự Nhân Hoàng, cũng không biết cái trong cấm chế này, đệ nhất cường giả dưới Võ Tôn có bộ dáng gì nữa.

Chia tay với mọi người, Lạc Thi Thi hỏi: "Hiểu Vũ, khu vực của Cự Nhân Tộc lớn như vậy, lúc nào chúng ta mới có thể đi qua."

Trương Hiểu Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta nhảy qua đi." Nói xong ôm hai nữ tử, hai chân bắn ra, người như con chim to lướt đi ra ngoài hơn một ngàn mét, sau đó rơi xuống, chợt bắn lên lướt đi lần nữa, chỉ chốc lát công phu đã nhìn không thấy thân ảnh của ba người.

Đông Hải ở phía đông Đông Vực, lãnh thổ biển rộng hoàn toàn là thiên hạ của Ngư Nhân Tộc, trong này, ngoại trừ người tới để buôn bán thì cả nhắc tới cũng không muốn nhắc.

Liên Ngư Đảo là một đảo nhỏ buôn bán, cũng là một chỗ để tiếp xúc với nhau của Đông Vực và Đông Hải, trong này, ngươi có thể chứng kiến người cá tướng mạo kỳ lạ cùng với nhân loại đi trên phố lớn ngõ nhỏ, thậm chí có thể chứng kiến tiểu nhân ngư và con nít nhân loại đang đùa giỡn chơi đùa với nhau. Bất quá nhìn thấy nhiều nhất vẫn là nhân ngư trời sinh thể trạng cường đại, áp đảo nhân loại. Dù sao nơi này cũng là phạm vi thế lực của Đông Lợi một trong Thất Vũ Hải, nếu như không có thực lực áp đảo, không người nào nguyện ý đụng đến nhân ngư, đối với sự ức hiếp của bọn họ cũng chỉ là cười trừ. Sự nhu nhược đọng lại đã lâu, người ở đây đã triệt để đánh mất tôn nghiêm, ngẫu nhiên có mấy nhân loại bên ngoài tới, huyết khí phương cương, cũng bị ngư nhân nhanh chóng chạy đến trấn áp, sau đó treo cổ ở trên pháp trường Liên Ngư Đảo.

Bất quá cũng không phải tất cả mọi nhân loại đều bị ức hiếp, ít nhất những nhân loại đã hình thành bang phái thế lực miễn cưỡng có quan hệ ngang hàng với nhân ngư, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không cần được đi gây chuyện với ngư nhân, nếu không dù là đại bang phái cũng sẽ lập tức bị thế lực ngư nhân phụ cận nghiền nát.

Tửu lâu xa hoa trong trung tâm Liên Ngư Đảo, ba người trẻ tuổi hai nữ một nam đi lên lầu hai, tìm một gian gần cửa sổ ngồi xuống.

"Tiểu nhị, đem những món ăn đặc sắc của các ngươi lên đi." Nữ tử xinh đẹp chừng hai mươi mấy tuổi nói.

"Được rồi, lập tức tới ngay." Ngư nhân đối với việc nấu ăn đã kém trời sinh, cho nên trên Liên Ngư Đảo này đã số đều làm tửu lâu do nhân loại mở ra.

Một thiếu nữ nhỏ bé khác nói: "Sư phụ, người cá với nhân loại có thể cùng tồn tại sao?"

Nam tử trẻ tuổi nói: "Tất cả mọi người cần ăn uống, tự nhiên có thể cùng tồn tại, bất quá nếu không phải sinh tồn ngang hàng." Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn mấy tên ngừoi cá thân thể khoẻ mạnh đang đánh một nhân loại, sau khi đánh xong, nhe răng trợn mắt với những người chung quanh, lập tức một ít tiểu hài tử bị dọa đến khóc lên.

Nữ tử trẻ tuổi mới gọi món ăn vừa rồi tức giận nói: "Người ở đây đều chết lặng sao, không có một người nào, không có một cái nào nguyện ý đi hỗ trợ."

Nam tử trẻ tuổi cười nói: "Không phải bọn hắn không muốn hỗ trợ, mà là không dám hỗ trợ, ngươi không nhìn thấy những người cá tuần tra kia nhìn chằm chằm chằm chằm vào sao."

"Những ngư nhân này thật đáng ghét, nguyên một đám hình thù kỳ quái."

"Ai bảo nơi này là phạm vi thế lực của ngư nhân tộc." Nam tử trẻ tuổi cũng không thèm để ý.

Món ăn được đem lên đây, có Hồng Thiêu Liên Ngư, Thủy Chử Đại Hà. Mấy món này ở trên đại lục cũng có, mùi hương cũng khá thơm, không biết mùi vị thế nào, ba người cầm lấy đũa nhâm nhi thưởng thức.

"Mùi vị không tệ." Ba người bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm.

Nam tử trẻ tuổi đột nhiên ngừng lại, lớn tiếng nói: "Tiểu nhị, đem đến một bình rượu."

Tiểu nhị lưu loát đi tới, hỏi: "Khách quan, ngươi có chứng nhận uống rượu không?"

Nam tử trẻ tuổi nghi ngờ nói: "Cái gì chứng nhận uống rượu!"

"Trong này, ngoại trừ ngư nhân, nhân loại uống rượu thì phải có chứng nhận, nếu không chẳng những phạt bạc chúng ta, mà còn muốn tìm ngươi phiền toái, nếu như không có thì ta khuyên ngươi nên đi làm một tấm." Tiểu nhị giải thích nói.

Nữ tử trẻ tuổi tức giận nói: "Từ bao giờ uống rượu cũng phải có chứng nhận, những ngư nhân này muốn làm vậy để lừa gạt tiền sao?"

Tiểu nhị hoảng sợ liếc nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Vài vị khách quan, các ngươi nhỏ giọng một chút, bị bọn họ nghe được các ngươi có phiền toái."

"Ta có chứng nhận uống rượu, đi lấy một bình rượu ngon lại đây." Nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên nói.

Tiểu nhị chần chờ nói: "Có thể cho ta xem một chút không?"

"Đừng nói nhảm, không có chứng nhận uống rượu ta sẽ tìm ngươi mua rượu sao?" Nam tử trẻ tuổi không kiên nhẫn nói.

Tiểu nhị gãi gãi đầu, chỉ đành bất đắc dĩ chạy xuống dứoi lầu lấy rượu cho nam tử trẻ tuổi, trong lòng của hắn cũng yên tâm, những người này có vẻ không phải người ngu ngốc gì, có lẽ sẽ không gây chuyện.

Sau khi cơm nước no nê, tiểu nhị tới thu tiền: "Tổng cộng năm nghìn hai trăm lượng bạc."

Ba người động tác trì trệ, tuổi trẻ nữ tử trách mắng: "Cũng chỉ có mấy món ăn bình thường mà hết năm nghìn hai trăm lượng bạc, nơi này của ngươi là hắc điếm à."

"Ở đâu cũng đều là giá tiền này, hơn nữa rượu và tôm cá đều đắt gấp mười lần bình thường, đây là do ngư nhân quy định."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK