Mục lục
[Dịch]Thần Ma Cửu Biến- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối ngày hôm sau, Trương Hiểu Vũ mang theo một bộ phận cao tầng cùng với hai ngàn đệ tử tinh nhuệ toàn bộ lặng lẽ chạy tới Man Hoang Sơn Mạch số tám, cùng đi còn có ba nghìn thợ mỏ, tiền công của mỗi người là năm lượng bạc một ngày, so với thợ mỏ bình thường cao hơn gấp đôi, hơn nữa thời gian di chuyển cũng được tính tiền công.

Huyền Âm Môn đệ tử cưỡi chiến mã, thợ mỏ thì cứ hai mươi người ngồi trên một xe ngựa khổng lồ, đội ngũ hơn năm ngàn người chạy về phía tầm nhìn ngoài ngàn dặm.

Man Hoang Sơn Mạch số tám ở khu vực biên giới phía Tây Thiên La Quốc, chỉ vẹn vẹn có một bộ phận nằm trong Thiên La Quốc, còn lại là lãnh thổ một nước khác, bởi vì diện tích của nó vô cùng lớn, hoang thú lại đông đúc, nên có rất ít người đi vào.

Đội ngũ năm ngàn người chậm rãi đi chuuyển tạo ra âm thanh rất vang dội, điều này cũng không tránh được, may mà sau khi Trương Hiểu Vũ phóng ra khí thế khủng bố, đại bộ phận hoang thú đều vô cùng biết điều nhượng bộ nhường đường cho họ, chỉ có một số nhỏ Phách Vương Hoang Thú cấp năm tự nhận là thực lực cường đại, hơn nữa lại thấy Trương Hiểu Vũ xâm nhập địa bàn của chúng, lên tiếng gầm gừ cảnh cáo mọi người.

"Muốn chết." Trương Hiểu Vũ biết lúc này cần phải giết gà dọa khỉ, liền không chút lưu tình đóng băng một con Phách Vương Hoang Thú cấp năm: Đại Địa Kim Ngưu.

Lạc Thi Thi lần đầu tiên nhìn thấy Trương Hiểu Vũ thi triển băng nguyên lực, nhìn thấy Đại Địa Kim Ngưu lúc trước còn kiêu ngạo không ai bì nổi biến thành tượng băng lấp lánh, trong miệng xuýt xoa ca ngợi: “Đẹp quá.”

Đệ tử Huyền Âm Môn đi theo thì nguyên một đám lộ ra ánh mắt kính nể, một chiêu đóng băng Phách Vương Hoang Thú cấp năm, loại thủ đoạn này đã nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ, vốn tâm tình có chút khẩn trương lập tức trầm tĩnh lại, đối với tương lai Huyền Âm Môn vô cùng tin tưởng.

Ngoại đường Đường chủ Quách Phong tâm tình rất tốt, chỉ vào một tòa núi nhỏ không cao không thấp phía trước, nói: "Nơi đó chính là nguyên thạch mạch khoáng cỡ lớn, nếu như khai thác được toàn bộ thì trong mười năm tới, Huyền Âm Môn sẽ có một lượng nguyên thạch vô cùng sung túc.”

Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói: "Những thứ này còn xa xa không đủ, trong năm nay, đệ tử Huyền Âm Môn ít nhất phải tăng đến hai vạn.”

Quách Phong cả kinh nói: "Hai vạn." Trước mắt Huyền Âm Môn có tổng cộng bảy ngàn đệ tử, ở trong số môn phái nhất lưu của Thiên La Quốc trong đã là rất nhiều, nếu gia tăng đến hai vạn, vậy là đã bước vào hàng ngũ nhất lưu thế lực Nam Vực.

"Không nên giật mình, mục tiêu của ta là làm cho Huyền Âm Môn trở thành đại phái đệ nhất Thiên La Quốc, đương nhiên, cái này chỉ là bắt đầu." Nếu như không phải cao thủ quá ít, Trương Hiểu Vũ có lòng tin có thể làm cho Huyền Âm Môn trở thành môn phái có thể sánh vai cùng Bạch Đà Sơn, Hắc Thiên Tông

Quách Phong biết Trương Hiểu Vũ thực lực thâm bất khả trắc, cũng không dám phỏng đoán cái gì.

Phàm là chỗ có nguyên thạch mạch khoáng đều có hoang thú cường đại tu luyện, mà đại hình nguyên thạch mạch khoáng hoang thú tu luyện ít nhất cũng là cấp sáu, hoặc là Phách Vương Hoang Thú cấp sáu khủng bố.

Vận khí của bọn người Trương Hiểu Vũ cũng không tệ, gặp được một đầu Tử Kim Viên cấp sáu, nó và hoang thú Kim Cương Viên cấp năm có quan hệ họ hàng gần, chẳng những thân thể cứng rắn có thể so với huyền thiết, mà hơn nữa động tác còn vô cùng linh hoạt, thuộc về hoang thú hệ cận chiến.

Nhìn qua Tử Kim Cự Viên trước mắt cao đến mấy chục thước, tuyệt đại bộ phận mọi người đều nhịn không được hít một hơi khí lạnh, quá hung hãn, không nói thân thể khổng lồ kia, vẻn vẹn là lông trên người Tử Kim Vượn đã to cỡ cánh tay, dài một mét, bên ngoài trần đầy màu tử kim sáng bóng, giống như là một cây tử kim quý giá khảm lên vậy.

Xem ra Hàn Băng Chỉ bình thường không cách nào đóng băng nó, Trương Hiểu Vũ biết rõ lúc nào nên dùng cái chiêu nào, trước mắt băng nguyên lực của hắn mặc dù chỉ là Võ Hùng cấp ba, nhưng có cảnh giới Khuy Đạo ủng hộ, đã không kém hơn uy lực của Võ Tông cao thủ, nếu thi triển Nhất Tuyến Băng Thiên thì uy lực còn tăng lên mấy lần. Tử Kim Vượn này là kim thuộc tính, toàn thân cứng rắn như sắt, hiệu quả của băng nguyên lực chắc chắn sẽ giảm bớt đi nhiều.

Mắt thấy Tử kim Viên cuồng nộ nhảy về phía trước một cái đánh úp mọi người, Trương Hiểu Vũ không lùi không tránh, trên ngón giữa tay phải bạch sắc lãnh mang lập loè, không ngừng ngưng tụ áp súc, đợi Tử Kim Viên cách mọi người chỉ có mười trượng, một đạo khí lạnh chí hàn rất nhỏ chuẩn xác đánh trúng bộ ngực Tử Kim Viên.

Tạp sát, một đóa hoa băng cực lớn vô tình tách ra ở trên người Tử Kim Viên, trong thời gian nháy con mắt đã bao trùm toàn thân nó, hơn nữa nó ẩn chứa hàn khí khủng bố theo lỗ chân lông điên cuồng xuyên thấu vào bên trong, đưa vào ngũ tạng lục phủ và huyết mạch trong cơ thể.

Phanh một tiếng vang lên.

Tử Kim Viên đang ở giữa không trung hóa thành một bức tượng băng ngã xuống mặt đất, sau một khắc liền chia năm xẻ bảy, thi thể không được đầy đủ.

Không nhìn ánh mắt sùng bái sợ hãi của mọi người, Trương Hiểu Vũ cao giọng nói: "Hiện tại các thợ đào mỏ đều khởi công đi, tất cả đệ tử Huyền Âm Môn đi bảo vệ họ, lưu lại năm trăm người dựng trướng bồng và chuẩn bị cơm trưa." Người phụ trách nấu cơm sẽ đến vào đợt sau, hiện tại chỉ có thể để đệ tử nấu cơm trước.

Đợi mọi người loay hoay khí thế ngất trời, bọn người Trương Hiểu Vũ cũng không nhàn rỗi, đem phụ cận mười dặm triệt để dò xét một lần, nhìn xem có cái hoang thú nguy hiểm gì tồn tại không, dù sao những thợ mỏ này cũng chỉ là người thường.

"Nguyên khí ở đây so với Huyền Âm Môn phải mạnh hơn gấp mười lần, quá nồng đậm." Lạc Thi Thi hít một hơi thật sâu, nói.

Trương Hiểu Vũ nói: "Chờ mạch khoáng bị đả thông, nguyên khí trong thiên địa hẳn là càng thêm nồng đậm, không biết có thể khai thác được bao nhiêu trung phẩm và thượng phẩm nguyên thạch.”

"Cái này thì phải xem vận khí, bên trong mỗi nguyên thạch mạch khoáng đều không giống nhau, vận khí tốt có thể tìm được mấy ngàn khối trung phẩm nguyên thạch và trên trăm khối thượng phẩm nguyên thạch, nếu vận khí kém, phỏng chừng ít hơn một nửa số đó.”

Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, chứng kiến những thợ đào mỏ đang dùng một chất lỏng màu trắng đổ lên núi đá, đến gần hỏi: "Đây là cái gì, giội lên có thể làm được gì?”

Thợ mỏ cười nói: "Đây là giấm trắng, có thể làm mềm núi đá, như vậy khi khai thác sẽ dễ dàng hơn một chút.”

Là như thế này! Trương Hiểu Vũ tựa như từng nghe nói qua, bất quá ở thế giới kia, hắn trên cơ bản mỗi ngày viết chữ, những vật này cũng không quá để ý.

Quả nhiên, chờ giấm trắng thẩm thấu vào núi thạch bên trong sau khi, ngón tay nhẹ nhàng sờ, núi đá liền nát bấy xuống, cảm giác như là biến thành so với cứng rắn miếng đất.

"Các ngươi lùi ra một chút, ta mở đường cho các ngươi." Bên ngoài nguyên thạch mạch khoáng toàn bộ là vách núi dày đặc, để cho những thợ đào mỏ này tầng tầng đào xuống cũng lãng phí không ít thời gian, Trương Hiểu Vũ liền muốn tự mình động thủ, mở ra một lỗ hổng lớn trước.

Đợi tất cả thợ mỏ lui ra phía sau hơn trăm thước, Trương Hiểu Vũ lấy đại kiếm màu đen từ trong nguyên giới ra, một kiếm nặng nề chém tới.

Tạp sát, một cái vết rách dài năm mươi mét, rộng mấy mét xuất hiện, khí lãng kinh người cuốn những hòn đá quăng lên cao, bay tứ tung.

Chương 191: Đại kiếm màu đen kỳ quái (2)

Nhìn một chút, hiệu quả cũng không tệ, Trương Hiểu Vũ lại mở ra hơn mười vết nứt lớn ở mấy chỗ khác, như vậy những thợ đào mỏ này có thể giảm bớt công đoạn đục núi ban đầu.

Bất quá Trương Hiểu Vũ không biết từ góc độ của những thợ đào mỏ này mà nói, đào ở đây một ngày được đến những năm lượng bạc, hắn không phải đang kiếm miếng ăn của họ sao, phải biết mấy vết rách kia là một tháng tiền công của họ, cũng được hơn trăm lượng bạc.

Nhìn biểu lộ buồn bực của mọi người, Trương Hiểu Vũ nhịn không được cười lên, nói: "Yên tâm, chấm dứt càng nhanh, thì tiền thưởng cho các ngươi càng nhiều.”

Nghe vậy, những thợ đào mỏ này vô cùng cao hứng, trong nội tâm thầm than Trương Hiểu Vũ hào phóng.

Nhìn mọi người khí thế ngất trời bắt đầu đào bới, Trương Hiểu Vũ trong nội tâm cảm khái người với người chênh lệch đến tột cùng lớn cỡ nào, loại tồn tại như bọn họ, vài trăm vạn lượng bạc cũng không để vào mắt, mà mấy thợ mỏ này mỗi tháng có thể kiếm được năm mười lượng bạc đã cám ơn trời đất, dù sao khai thác mạch khoáng không phải lúc nào cũng có, lúc bình thường chỉ có thể ở nhà làm chút việc vặt.

Vuốt ve đại kiếm màu đen, Trương Hiểu Vũ đột nhiên phát hiện mình rất dễ quên. Vốn nghĩ tới Đông Vực sẽ nhỏ máu xem đại kiếm màu đen này có phải là thánh khí không, nào biết đâu rằng triệt để quên đi mất, hung hăng vỗ vỗ đầu, Trương Hiểu Vũ đi đến một chỗ bí mật phụ cận.

Đầu ngón tay trích ra một giọt máu đỏ tươi nhỏ lên trên đại kiếm màu đen, Trương Hiểu Vũ nhìn không chớp mắt, nhưng không có biến hóa gì xảy ra.

Nửa ngày trôi qua, đại kiếm màu đen một chút phản ứng cũng không có, so với lúc trước hoàn toàn khác nhau.

Không có phản ứng, vậy chắc không phải là thánh khí, Trương Hiểu Vũ có chút thất vọng, kỳ thật đại kiếm màu đen này là hạ phẩm nguyên khí cũng tốt, ít nhất có thể bỏ vào bảo khố, hiện tại hoàn toàn là gân gà, ăn vào vô vị, bỏ thì lại tiếc.

Nắm đại kiếm màu đen, Trương Hiểu Vũ chuẩn bị đem nó ném vào nguyên giới.

Nhưng hắn đột nhiên ngừng lại, cái này, hình như có một liên lạc vi diệu khác với lúc trước, hơn nữa bây giờ hắn nắm nó trên tay lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Giống như thanh kiếm này trời sinh chế tạo cho hắn vậy.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Trương Hiểu Vũ hiện lên một cái thắc mắc trong đầu, hồn lực hùng hậu lập tức tràn ra, chậm rãi tiến vào bên trong đại kiếm màu đen.

Trong đại kiếm màu đen coi như là một thế giới khác, bất quá là cái thế giới hoang vu tịch mịch, một mảnh đen tối, không ánh sáng không thời gian, cũng không có bất kỳ vật gì tồn tại.

Trương Hiểu Vũ thúc dục hồn lực tiếp tục xâm nhập, rốt cục phát hiện ra một điểm màu đỏ ở phía trước, giấu trong sương mù dày đặc.

Đẩy sương mù ra, xuất hiện ở trước mắt là một khối chất lỏng đỏ thẫm lớn cỡ mười mét, đang đang không ngừng xoay tròn, ẩn ẩn làm cho người ta có cảm giác huyền diệu.

Đây không phải là máu tươi của ta sao?

Mỗi người đều có một loại liên lạc kì diệu với máu huyết của mình, chỉ là rất nhiều người đều không thể phát giác, Trương Hiểu Vũ hồn lực kinh người, mà lại tu luyện qua huyết nguyên lực, đối với máu huyết của mình vô cùng quen thuộc, hắn có thể xác định chất lỏng màu hồng cực lớn này chính là máu tươi của mình, chỉ có điều bị phóng đại vô số lần.

Bất quá nghĩ đến cũng quá kì quái, đã không phải thánh khí, vì sao đại kiếm màu đen lại hấp thu máu, chẳng lẽ thanh kiếm này có diệu dụng khác.

Không nghĩ ra cũng không muốn lãng phí thời gian, Trương Hiểu Vũ đem đại kiếm màu đen bỏ vào trong nguyên giới, từ chỗ bí mật đi ra.

Chỉ mới bốn năm ngày, ba nghìn thợ mỏ không ngại cực khổ rốt cục đã đào được nguyên thạch mạch khoáng, một khắc này, thiên địa nguyên khí kinh người phảng phất như sóng biển mãnh liệt phun ra.

Một số thợ mỏ lúc gần đó lúc nào gặp được thiên địa nguyên khí nồng đậm như thế, nguyên một đám toàn thân thư sướng, phảng phất như bốn vạn tám ngàn lỗ chân lông trên người đều bị mở ra.

"Thiên địa nguyên khí thật kinh người." Ánh mắt Trương Hiểu Vũ sáng ngời.

Lý Tú ở một bên nói: "Ta đã thấy nguyên thạch mạch khoáng cỡ trung, tòa nguyên thạch mạch khoáng này tích súc thiên địa nguyên khí ít nhất là gấp trăm lần nó.”

Lạc Thi Thi nói: "Những thợ đào mỏ này được thiên địa nguyên khí nồng đậm tẩy rửa, tinh thần chắc chắn sẽ càng tốt hơn, hơn nữa không dễ dàng sinh bệnh, như thế giảm đi rất nhiều chuyện.”

Có một cái mở đầu tốt, tất cả mọi chuyện kế tiếp đều phi thường thuận lợi, bất kể là thợ đào mỏ hay là đệ tử Huyền Âm Môn, cả đám đều hào hứng tràn đầy, người phía trước là chờ mong tiền thưởng xa xỉ sau khi đào quáng kết thúc, người sau thì hi vọng vào tương lai chói lọi của Huyền Âm Môn.

Hơn nửa tháng đi qua, nhóm người thứ hai cũng đã tới, theo thứ tự là năm nghìn thợ mỏ cùng với ba trăm công nhân nấu cơm, nhân số kịch liệt tăng nhiều khiến cho phạm vi xung quanh triệt để thành một cái đại bản doanh.

"Ta nghĩ thế lực ở Thương Dương Quận Thành hẳn là đã phát giác, dù sao cả thị trường thoáng cái thiếu đi tám ngàn thợ mỏ." Trương Hiểu Vũ nhìn qua vô số thợ mỏ chảy mồ hôi làm việc.

Lạc Thi Thi nói: "Đây là tất nhiên, đến lúc đó chúng ta nên làm như thế nào.”

Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "Thuộc về chúng ta tự nhiên là của chúng ta, nếu những người kia không có mắt thì, ta sẽ không ngại giết chết một số người.”

Theo như lời Trương Hiểu Vũ nói, trên thị trường Thương Dương Quận Thành biến mất tám ngàn thợ mỏ đã khiến cho rất nhiều môn phái chú ý, trong đó kể cả Tử Hà Kiếm Phái thực lực thua kém Huyền Âm Môn.

Đông Lai Sơn, trong đại sảnh Tử Hà Kiếm Phái.

Trên ghế chưởng môn cao cao, Tôn Tùng liếc về hơn mười người phía dưới, mở miệng nói: "Đã xác định tám ngàn thợ mỏ biến mất đã đi Huyền Âm Môn, các vị có ý kiến gì không.”

"Chưởng môn, trên Đồ Vân Sơn cho dù có mạch khoáng gì, thì cũng không cần đến tám ngàn người, chỉ sợ những thợ mỏ này có công dụng khác." Người nói chuyện là một trong tứ đại trưởng lão của Tử Hà Kiếm Phái Vân Dật Xà, từng xuất hiện ở trên đấu giá hội Kim Quang Quận Thành.

Tôn Tùng gật gật đầu, tu vi Vân Dật Xà ở trong tứ đại trường lão thấp nhất, thậm chí còn kém một số vãn bối, nhưng nếu luận mưu trí thì tuyệt đối hơn người. Huống chi trải qua vài năm tu luyện, hôm nay đã niên là Võ Hùng cấp một, xem như tiến vào hàng ngũ cường giả.

"Vân trưởng lão nói không sai, ta nghĩ có khả năng Huyền Âm Môn phát hiện ra một cái mạch khoáng trọng yếu, mà tám ngàn thợ mỏ này chắc chắn đi khai thác mạch khoáng cho bọn hắn." Cùng là một trong tứ đại trưởng lão Phương Viễn nói.

"Vậy các ngươi nghĩ đó là mạch khoáng gì.”

Vân Dật Xà nhíu mày: "Ta nghĩ hẳn là nguyên thạch mạch khoáng.”

Tôn Tùng nói: "Vì sao là nguyên thạch mạch khoáng, nói không chừng là mạch khoáng kim loại quý, như Hoàng Kim Tử Kim mạch khoáng giá trị xa xỉ.”

Vân Dật Xà nói: "Tiền tài đối với một môn phái mặc dù vô cùng trọng yếu, nhưng cũng có thể thông qua cách khác đạt được, nguyên thạch thì không giống, căn bản không cách nào lấy được từ chỗ khác, những môn phái nhỏ hoặc là gia tộc đều tìm được nguyên thạch mạch khoáng thì không có khả năng khai thác, mà đại môn phái càng thêm cần nguyên thạch, tự nhiên cũng sẽ không bán. Cách duy nhất là thông qua khai thác. Huyền Âm Môn làm chuyện này cực kì bí mật, hiển nhiên vô cùng coi trọng, ngoại trừ nguyên thạch mạch khoáng ta không nghĩ ra đáp án nào khác.”

"Chưởng môn, ta cũng nghĩ như Vân trưởng lão, Huyền Âm Môn này chắc chắn là tìm được một nguyên thạch mạch khoáng, muốn một mình độc chiếm." Tân Khí Nhược trong tứ đại trường lão lớn tiếng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK