Lúc xế chiều ngày thứ ba, hai người tới Dực Nhân Tộc.
"Vụ Phượng thánh giả đã trở lại! Còn có thánh giả Trương Hiểu Vũ nữa!"
"Mọi người nhanh đi Thánh sơn thứ sáu!"
Vụ Phượng và Trương Hiểu Vũ trở về, khiến cho tuyệt đại bộ phận Dực Nhân đều sôi trào lên, ào ào tiến đến Thánh sơn thứ sáu, nhất thời trên bầu trời tràn đầy Dực Nhân phi hành, tràng diện vô cùng đồ sộ.
Thì ra là Thánh sơn thứ sáu thuộc về Trương Hiểu Vũ, lúc này đã có hơn mười vạn người, mà ở trên bầu trời chung quanh Thánh sơn, không dưới mấy trăm vạn Dực Nhân đem Thánh sơn vây chật như nêm cối, hơn nữa theo thời gian trôi qua, nhân số chỉ tăng không giảm.
Từ trong thông đạo giữa đám người đi thẳng qua, Trương Hiểu Vũ thấy được một tòa cung điện, một tòa cung điện hùng vĩ hoa lệ, chiếm diện tích ngàn mẫu, chỉnh thể giống như chế tạo từ đồng thau, thần thánh uy nghiêm, muôn hình vạn trạng.
Ở trước thánh điện là một quảng trường cực lớn, lúc này trên quảng trường đã có các vị đại nhân vật của Dực Nhân Tộc, như Vũ Hoàng, mười hai vị tiên tri cùng với một vị Dực Nhân thân hình cao ngất phóng khoáng như núi, trên thân người tán ra khí thế hơn cả Vụ Phượng.
"Hai vị thánh giả, các ngươi đã tới." Vũ Hoàng bọn người đón tới.
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Vũ Hoàng, đã lâu không gặp."
Phóng khoáng Dực Nhân nhìn Trương Hiểu Vũ nói: "Ngươi chính là thánh giả mới của Dực Nhân Tộc chúng ta, rất tốt, đã bước vào cảnh giới Chiến Tôn, Dực Nhân chúng ta ở phương diện tu luyện nguyên lực tương đối lỗ lã, tu luyện thân thể mới là vương đạo."
Lời đối phương nói Trương Hiểu Vũ cũng đồng ý, nguyên lực thiếu thốn là vấn đề lớn nhất của Dực Nhân, không thể giải quyết nó thì không cách nào tiếp tục chiến đấu. Cho dù là tốc độ có nhanh hơn nữa cũng không dùng được, huống chi đạt đến Võ Tôn, nhân loại đã dần dần kéo gần khoảng cách với các chủng tộc khác. Không còn là chủng tộc kế cuối nữa. Sự khác biệt chỉ được lập lại khi Dực Nhân như trở thành Chiến Tôn, lúc đó ưu thế tốc độ mới có thể càng triệt để bày ra.
Vụ Phượng giới thiệu nói: "Đây thánh giả thứ tư của Dực Nhân Tộc - Chiến Sơn, còn kém một bước có thể đạt tới Thể Chi Đạo trọng thứ hai."
Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Rất vui được gặp mặt ngươi."
"Ta cũng vậy, chờ chuyện này xong rồi, mọi người luận bàn một chút." Chiến Sơn ha ha cười nói.
Hai người này sao giống nhau như vậy, chẳng lẽ Chiến Giả đều hiếu chiến giống nhau sao, Trương Hiểu Vũ nhàm chán nghĩ.
Lúc này, Vũ Hoàng nói: "Dựa theo quy củ, thánh giả nhất định phải đánh chết một đầu Phách Vương Hoang Thú cấp sáu mới có tư cách tiến vào Thánh Điện, lần trước đã quên nói cho thánh giả biết." .
Trương Hiểu Vũ nói: "Cái này thì đơn giản..."
...
Hơn mấy trăm ngàn vạn Dực Nhân tận mắt chứng kiến Trương Hiểu Vũ đánh chết một đầu Phách Vương Hoang Thú cấp sáu, từ nay về sau, tòa thánh sơn và Thánh Điện này đã thuộc về Trương Hiểu Vũ, hắn cũng chính thức trở thành vị thánh giả thứ sáu của Dực Nhân Tộc, lưu danh sử sách Dực Nhân Tộc.
Ngày thứ hai, Chiến Sơn và Vụ Phượng đúng hẹn mà đến, muốn luận bàn với Trương Hiểu Vũ ở bình nguyên cạnh khu vực Dực Nhân Tộc.
Tòa bình nguyên ở giữa lãnh thổ của Cự Nhân Tộc và Dực Nhân Tộc, rộng lớn vô cùng, đứng ở bên trên bình nguyên hướng phương xa nhìn ra, trời đất hợp thành một đường.
Vụ Phượng bước tới trước, nói: "Ta lên trước, Trương Hiểu Vũ, ngươi phải cẩn thận."
"Yên tâm, ngươi cũng phải cận thận!" Hai chân Trương Hiểu Vũ có chút giang rộng ra, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải hư đưa lên trước nói.
Vụ Phượng nhẹ gật đầu, thân thể cao gầy thon dài vẻn vẹn thoáng nghiêng về phía trước một chút, thân hình liền xuất hiện ở trước mặt Trương Hiểu Vũ, tay phải thành đao chém về phía đầu Trương Hiểu Vũ.
Tay trái đánh tới phần tay của Vụ Phượng, tay phải Trương Hiểu Vũ nắm lại, trực tiếp đảo về phía ngực nàng, lực đạo cương mãnh hoàn toàn hội tụ ở quyền tâm, không tán ra ngoài chút nào.
Đối mặt một quyền trông có vẻ bình thường này, Vụ Phượng không dám chủ quan chút nào, tay trái ngăn đón phong bế một quyền của Trương Hiểu Vũ, đầu gối trái bỗng nhiên đánh ra.
Trương Hiểu Vũ tự nhiên cũng không chút yếu thế, đầu gối phải đồng dạng đánh lên.
Ầm ầm, hai người giao thủ với tốc độ nhanh như ánh sáng, nếu người bên ngoài ở một bên quan sát, chỉ có thể chứng kiến hai người tiếp xúc một chút, sau đó mặt đất rạn nứt trong nháy mắt, khí lưu nổ mạnh cuốn về bốn phương tám hướng.
Sừng sững không chút sứt mẻ ở trong khí kình cuồng bạo, Chiến Sơn vui vẻ cười nói: "Tốt, chỉ là nhìn ngươi chiến đấu đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào."
Luận tốc độ Trương Hiểu Vũ không bì kịp Vụ Phượng, nếu đối phương thúc dục chân lực để gia tăng tốc độ, Trương Hiểu Vũ chỉ biết ngửi khói. Bất quá lực lượng của Trương Hiểu Vũ lại là chỗ đối phương không sánh bằng, không biết có phải do Thần Ma Cửu Biến hay không, tố chất thân thể Trương Hiểu Vũ cơ hồ gấp đôi Vụ Phượng, hoàn toàn áp đảo nàng, giống như quyết đấu cùng Từ trưởng lão lúc trước.
Tận lực bảo trì cân đối, Vụ Phượng có chút chật vật bắn ra ngoài, tay trái đỡ một quyền của Trương Hiểu Vũ chết lặng một hồi, bủn rủn vô lực rủ xuống ở bên cạnh eo.
Trương Hiểu Vũ so với đối phương thì khá hơn, nhưng cũng bị chấn động không nhẹ, dù sao công kích tốc độ càng nhanh có thể sinh ra lực đạo càng lớn, giống như sóng xung kích do một ngôi sao chổi lớn cỡ chậu rửa mặt lớn có thể tạo thành.
Chân trái hung hăng đạp trên mặt đất, lực lượng cực lớn lập tức khiến cho thân thể Vụ Phượng dừng lại, nàng quơ quơ tay trái đã khôi phục, hai mắt hiện ra màu xanh ngọc, nói: "Kế tiếp ta sẽ ra tay thật sự." Lực lượng thân thể của đối phương chắc chắn đã ở trên nàng, dù sao thể chất nam nhân trời sinh mạnh hơn nữ nhân, nhưng mà vừa rồi hai người cũng không dùng chân lực, chỉ là làm nóng người mà thôi.
Hai cánh tay vòng lên vươn ra sau lưng, bàn tay bhiện lên ánh sáng màu xanh, hai cánh, Vụ Phượng mở ra, khoảng cách xa vài trăm thước cơ hồ là không tồn tại, xẹt qua một đạo vòng cung kinh diễm chém về phía Trương Hiểu Vũ.
Xuy xuy xích, căn bản không cách nào hình dung Vụ Phượng vận dụng chân lực có tốc độ công kích nhanh như thế nào, chỉ thấy ở quanh thân Trương Hiểu Vũ đã không nhìn thấy bàn tay của Vụ Phượng, chỉ có những đường vòng cung màu xanh vô cùng nguy hiểm, đan vào nhau chằng chịt.
Chân trái đang đặt ở phía trước rút lại, tay phải Trương Hiểu Vũ nắm vào, ẩn chứa Thần Ma Chân Lực bá đạo đánh đi.
Bá!
Vụ Phượng khẽ nhích qua một ly, Thần Ma Chân Lực mất đi mục tiêu thẳng tắp xông lên mây xanh, phá vỡ tầng mây dày đặc.
Phốc phốc, phốc phốc... Ngực Trương Hiểu Vũ lúc này chợt tách ra ba bốn vết rách, giao thoa tung hoành, ở rìa vết rách này bóng loáng, giống như bị đao chém qua vậy.
Trương Hiểu Vũ bội phục cười cười, mấy mươi lần trảm kích của đối phương vừa rồi vậy, hắn căn bản không cách nào ngăn cản toàn bộ, có thể ngăn được hơn chín thành đã xem như không tệ.
Miệng vết thương khôi phục rất nhanh, ánh mắt Trương Hiểu Vũ chợt biến đổi, ánh sáng màu đỏ thẫm từ trong đó phun ra, y như một chùm tia laser, dài chừng hơn một thước.
Trong tầm mắt, quần áo Vụ Phượng tựa như biến thành không khí, trần truồng hiện ra ở trước mặt Trương Hiểu Vũ, làm cho Trương Hiểu Vũ lần đầu tiên vận dụng Thần Ma Nhãn chiến đấu có chút chuẩn bị không kịp, thần sắc cứng đờ.
Sự mẫn cảm trời sinh của nữ nhân khiến cho Vụ Phượng cảm giác con mắt của Trương Hiểu Vũ rất quỷ dị, giống như cả người hoàn toàn bạo lộ ở trước ánh mắt của hắn, nhất là theo ánh mắt của hắn di động, trên làn da cũng sẽ có sự cảm ứng, hiện lên từng mảnh màu hồng phấn.
Loại cảm giác này suýt nữa làm cho Vụ Phượng hỏng mất, nàng hét lớn một tiếng, ánh sáng màu xanh lập tức từ trong cơ thể tràn ra, hình thành một vòng hộ thể chân lực thô ráp.
Màu trắng bỗng nhiên biến mất, chuyển thành màn hào quang màu xanh,Trương Hiểu Vũ trong nội tâm vừa động, Vụ Phượng lại có thể lộ ra chân lực khắp toàn thân, so với hắn rõ ràng cao hơn không ít, trước mắt hắn chỉ có thể làm cho tứ chi bắn ra Thần Ma Chân Lực mà thôi.
"Sất!" Mặt đật dưới chân bị rạn nứt, tốc độ của Vụ Phượng cao đến cực hạn, trong không khí tạo ra một cái đường vòng cung hoàn mỹ màu xanh, từ một góc độ quỷ dị đánh úp về phía Trương Hiểu Vũ.
Dưới tác dụng của Thần Ma Nhãn, tốc độ của đối phương chừng bị thả chậm chừng hai thành, khiến cho Trương Hiểu Vũ vốn có chút cố hết sức lập tức nắm giữ của quỹ tích đối phương, mặc dù chỉ là lướt qua.
"Hồi Toàn Thích!" Ngay tại lúc Vụ Phượng ra tay, thân thể Trương Hiểu Vũ đột nhiên uốn éo, chân phải hiện ra màu đỏ thẫm đá ngược từ phải sang trái, mang theo lực đạo kinh hồn quét ra ngoài.
Ồ, Vụ Phượng có chút kinh ngạc, với tốc độ của nàng phối hợp thêm kỹ xảo công kích, người bình thường rất khó làm ra hoàn mỹ chống cự, không thể tưởng được Trương Hiểu Vũ lại làm được, hơn nữa chiêu Hồi Toàn Thích này nắm giữ thời cơ vô cùng chuẩn xác, làm cho nàng muốn tránh cũng không thể tránh được.
Oanh, phần eo bị hung hăng đánh trúng, cả người Vụ Phượng bay ngược ra ngoài, nếu như một cước này không phải Trương Hiểu Vũ lưu tình, thì có thể đơn giản đá gãy vòng eo Vụ Phượng. Đương nhiên, đối với Chiến Giả Thể Chi Đạo đệ nhất trọng mà nói, vòng eo đứt rời cũng chỉ là việc nhỏ, chỉ là muốn khôi phục sẽ chậm một chút, hơn nữa nhìn vào sẽ thấy rất ghê mà thôi.