Mục lục
[Dịch]Thần Ma Cửu Biến- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ Đại thiếu kiên nhẫn vội châm hỏa, nhất thời một đoàn lửa nóng cháy phóng lên cao hướng về phi hành hoang thú vọt tới.

Phanh!

Đáng tiếc là còn kém một chút, thiết đạn bay vọt qua vị trí cách phi hành hoang thú hơn mười thước rồi nổ tung, dư ba làm cho nó lắc lư hai cái.

Oanh, đệ tử Vân gia cũng nã pháo nhưng cũng không trúng.

“Xem ta đây”. Võ Nhị thoáng điều chỉnh phương hướng một chút rồi lại nã thêm một pháo nữa.

Lần này chuẩn hơn rất nhiều nhưng mà vẫn cách phi hành hoang thú khoảng tám thước tuy nhiên sóng xung kích mãnh liệt cũng thiếu chút nữa làm cho nó rớt xuống, chỉ thấy nó rít lên một tiếng rồi ra sức vẫy cánh muốn rời xa khu vực nguy hiểm này.

Phía sau Trương Hiểu Vũ cũng nã pháo, ánh lửa giống như lưu tinh đánh vào trên người phi hành hoang thú.

“Đánh trúng !” Trương Hiểu Vũ hắc hắc cười nói.

Bị ánh lửa bao vây lấy, phi hành hoang thú rít lên vài tiếng rồi bắt đầu rơi xuống, bịch một tiếng rơi lên mặt thuyền cứng rắn.

Võ Nhị chậc chậc nói:“Xuống đến nơi đã được nướng chín, Trương huynh đệ thật đúng là lợi hại!”.

“Vận khí tốt thôi”. Trương Hiểu Vũ khiêm tốn nói.

......

Oanh, oanh!

Phía trước chợt mơ hồ truyền đến tiếng nổ lớn cùng ánh lửa tận trời.

“Nơi đó đang có hải chiến”. Võ Đại trải qua không ít lần hải chiến nên mới nghe thanh âm đã hưng phấn nói.

Võ Nhị xoa tay nói:“Vừa lúc đang thiếu bia ngắm để huấn luyện độ chuẩn xác, chúng ta tới đi, mọi người mau trở lại vị trí khống chế hỏa pháo”.

“Dạ!” Mọi người ý chí chiến đấu sục sôi nói.

Con thuyền lao tới, một lát sau đã có thể nhìn thấy cuộc hải chiến rồi.

“Hắc hắc, là đội tàu của Kiến Nghiệp thành giao chiến với hải tặc”. Võ Nhị cười nói.

Trương Hiểu Vũ cũng đã nhìn ra, đội tàu của Kiến Nghiệp thành dùng biểu tương là mèo xanh còn hải tặc dùng biểu tượng khô lâu đầu nên liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

“Kiến Nghiệp thành là cùng phe với chúng ta, đồng loạt nã pháo vào thuyền hải tặc”. Võ Nhị cao giọng nói.

Đội tàu Kiến Nghiệp thành có bảy cái chiến thuyền, thuyền hải tặc mặc dù kém về độ hoàn mỹ so với Kiến Nghiệp thành nhưng mà lại hơn về số lượng, chúng có chừng mười ba cái chiến thuyền lớn, mỗi chiến thuyền thượng đều có rất nhiều hỏa pháo cùng đại lượng thổ pháo.

“Đội săn hải tặc, giết qua đi”. Một con thuyền hải tặc và thuyền của Kiến Nghiệp thành va chạm với nhau, lúc này lập tức có hơn mười nhân ảnh nhảy sang thuyền hải tặc, bọn họ đều thợ săn hải tặc để lĩnh tiền thưởng, đều là nhân vật phi thường nổi tiếng tại khu vực ven biển này.

“Đây là của ta, đừng có cướp của ta”. Đám thợ săn hải tặc này thực lực trên cơ bản đều là Đại võ sư, lúc này giống như hổ nhập đàn dê, mỗi một lần ra tay đều có thể lấy được tánh mạng một tên hải tặc.

“Ha ha, hắn là hải tặc Huyết đồ tể, giá trị một ngàn lượng hoàng kim”. Gã thợ săn xông vào trước nhất đánh chết được một tên hải tặc rồi lập tức cắt lấy hắn hưng phấn hô lên.

Lúc này từ trong khoang thuyền chợt lao ra hơn mười tên hải tặc, nhìn thấy đông đảo thợ săn hải tặc thì một bộ phận trong đó rút từ sau lưng ra một cây súng dài chừng một thước, hai tay cầm súng nhắm rồi bóp cò.

Phanh một tiếng, một tia lửa to cỡ ngón tay cái xuyên qua bả vai một gã thợ săn hải tặc, dư thế chưa tan còn bắn lên bong thuyền để lại một cái lỗ sâu hoắm, phía trên khói xanh lượn lờ bay lên.

“Là súng đó, mọi người cẩn thận một chút”. Đám Thợ săn hải tặc vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, đụng tới hải tặc không đáng sợ, đáng sợ là đám hải tặc được trang bị tốt, ví dụ như súng này có uy lực tương đương với một kích toàn lực của Đại võ sư, tuyệt đối là lợi khí giết người.

Đứng ở trên một cái thùng cao, một tay thợ săn hải tặc lấy từ trong nguyên giới ra một cây đại cung nhưng không có lắp tên mà trực tiếp nhắm vào đám hải tặc.

“Mẹ nó, các ngươi có súng, ta có nguyên khí Hỏa ưng cung phỏng chế, xem ai lợi hại hơn”.

Nói xong, trên dây cung mơ hồ dần hiện ra hào quang, năm mũi tên hoàn toàn từ Hỏa nguyên lực hình thành ra tạo thành hình dải quạt bao phủ phạm vi hơn mười tên hải tặc.

Đùng đùng đùng, hỏa diễm nổ mạnh, thanh âm không thua gì súng liên thanh.

“Là Hoa tiễn Dương Phàm”. Có người nhận ra thân phận người này vội hô lên.

Dương Phàm làm thợ săn hải tặc không phải vì kiếm tiền mà là vì thích sự kích thích, nếu ai biết hắn thì đều rõ ràng, Dương gia tại Thiết Dương quận thành là một đại gia tộc, phỏng chế nguyên khí Hỏa ưng cung trên tay hắn có làm thợ săn hải tặc cả đời cũng không mua nổi.

“Không cần cảm tạ, bản nhân đến đây góp vui thôi”. Dương Phàm phất tay nói.

Đám thợ săn hải tặc nhất tề nổi giận nói:“Ai cảm tạ ngươi, hải tặc đều bị nướng chín rồi, làm sao đi lĩnh thưởng đây”.

Dương Phàm mỉm cười nói:“Cám ơn đã khích lệ”.

“.....”.

“Phóng”. Theo lệnh, năm mươi hỏa pháo bên trái Dực Hổ hào nhất tề hướng về đội tàu hải tặc bắn tới.

Oành đùng đùng.

Hỏa diễm nổ mạnh, gỗ vụn bay tứ tung, không ít hải tặc trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, uy lực thật lớn khiến cho vô số thuyền hải tặc bắt đầu chậm rãi chìm xuống.

“Phóng tiếp”.

Sau mấy lần luân phiên đả kích, hải tặc đoàn vốn chiếm thượng phong lập tức bị áp chế xuống.

Trên một con thuyền hải tặc lớn nhất, trên bong có một gã trung niên nhân thân hình cao gầy, mặt đầy sẹo ngồi đó, hai bên có hai hàng hải tặc khí chất hung hãn đứng nghiêm, rõ ràng là tinh anh trong tinh anh.

“Thật sự là không biết sống chết, chờ ta đem bọn họ tiêu diệt hết, số hỏa pháo này vừa lúc dùng để võ trang cho chúng ta”. Trung niên nhân kia nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón giữa tay phải âm trầm nói.

Một tên hải tặc hoang mang chạy tới nói:“Báo cáo, phía đông có một con chiến thuyền lớn đang công kích chúng ta”.

Trung niên nhân lạnh nhạt nói:“Sao lại thế !”.

“Ta cũng không biết, bọn họ vừa tới gần đã sử dụng hỏa pháo tập kích luôn, đã có hai chiến thuyền bị bắn chìm rồi, hỏa pháo của bọn chúng rất nhiều”.

“Khốn kiếp, đem Hỏa Thần đại pháo ra đây”. Trung niên nhân đứng lên, sắc mặt xanh mét.

Trên Cánh hổ hào.

Vân Linh Nhi nói:“Đó là Tiệp Khắc bang hải tặc, đội trưởng kêu là Đao thủ Tiệp Khắc, ở phụ cận Kiến Nghiệp thành được cho là đệ nhất hải tặc đoàn, phi thường kiêu ngạo”.

Võ Nhị nạp đạn vào hỏa pháo rồi nhìn Võ Đại nói:“Đại ca, để cho bọn chúng kiến thức một chút về uy lực của hỏa pháo của chúng ta đi”.

Võ Đại gật gật đầu:“Vậy lấy cái chiến thuyền lớn nhất kia làm mục tiêu”.

Âm thanh di chuyển nặng nề vang lên rồi một khẩu đại pháo so với hỏa pháo bình thường to gấp mấy lần xuất hiện ở trước mặt đám hải tặc.

“Hỏa Thần đại pháo này có phạm vi sát thương đạt tới một trăm thước, ta muốn đem cái thuyền kia đập nát”. Tiệp Khắc tươi cười như thấy máu đổ nói.

Lấy từ trong rương ra một quả đạn pháo to gần một thước thả vào nòng, Tiệp Khắc điều chỉnh độ cao cùng phương hướng, ánh mắt gắt gao nhìn vào Dực Hổ hào cách đó hai ngàn thước.

“Chết đi cho ta !” Hỏa tín lập tức lóe lên.

Tiếng sấm nổ chợt vang lên, mấy tên hải tặc tu vi kém nhịn không được đặt mông ngồi bệt xuống bong thuyền mà ở bong thuyền phía dưới Hỏa Thần đại pháo cũng bị lực phản chấn làm vỡ ra một khe rất nhỏ.

Một đám lửa chu vi gần một thước gặp gió lập tức bành trướng lên, trên đường đi biến hóa thành một khỏa hỏa diễm lưu tinh cực đại mang theo cái đuôi lửa dài đến hơn mười thước lao về hướng cánh hổ hào.

“Không tốt, đó là Hỏa Thần đại pháo, bọn chúng lại có thứ này a”. Vân Linh Nhi biến sắc cả kinh nói.

“Không cần lo lắng, để cho ta”. Cổ quản gia không biết khi nào đã xuất hiện trên bong, hai tay chậm rãi hướng tới phía trên chống đỡ đi.

Chỉ thấy phía trái Dực Hổ hào nước biển đột nhiên dâng lên hóa thành một bức tường nước cao mấy chục thước, dày mười thước bằng mắt thường còn có thể thấy được bên trong có mấy con hải ngư lớn bơi bên trong.

Oanh, đại pháo đánh lên thủy bích mà tuôn ra hỏa lãng mãnh liệt, bất quá cái bức tường nước này nhìn như yếu ớt nhưng thật ra trong đó bao hàm hùng hồn thủy nguyên lực của Cổ quản gia ở trong đó, năng lực phòng ngự so với trong tưởng tượng còn mạnh hơn rất nhiều.

Ánh lửa rất nhanh tắt đi, hơi nước màu trắng bốc lên cuồn cuộn che mất tầm mắt mọi người.

“Bạch kình”. Cổ quản gia đẩy mạnh song chưởng về phía trước.

Nước biển mãnh liệt cuốn đi hình thành một con thủy ngư thật lớn dập tắt hơi nước rồi du động thân thể lao về hướng chiếc hải tặc thuyền gần nhất.

Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, một con thuyền đầy hải tặc bị đánh vỡ thành làm hai đoạn, vô số hải tặc từ phía trên rơi xuống nước, như trời mưa vậy.

Tiệp Khắc nhìn thấy đội tàu của mình lại tổn thất đi một con thuyền nữa thì thần sắc giận dữ, hắn lại sử dụng Hỏa Thần đại tập kích lần nữa, hỏa pháo phụt ra đoàn ánh lửa mãnh liệt.

“Thiên lôi ấn!” Trương Hiểu Vũ tay phải kết ấn, nhìn đạn pháo còn cách đó hơn một ngàn thước đánh ra.

Một tia lam quang giống như một tia laser ra sắc bén chuẩn xác đánh trúng vào thiết đạn. Thiết đạn lập tức nổ tung, hỏa lãng thổi quét ra xung quanh mấy chục thước, thanh thế kinh người.

Tiệp Khắc có chút hổn hển nói:“Đáng chết, sao lại có nhiều cao thủ như vậy chứ, mau lui thôi”.

“Lui lại!”.

“Muốn lui lại sao, không có cửa đâu!” Võ Đại cầm một cây Hỏa diễm Đại đao rồi quán chú Hỏa nguyên lực vào, trên thân đao hỏa diễm hôi hổi, nhiệt độ cực cao.

Võ Nhị trên tay cũng cầm một cây đại đao màu xanh, phía trên có phong kình sắc bén lượn lờ mà phát ra tiếng rít ô ô.

“Đại hỏa diễm Phi long trảm!”.

“Thần Phong trảm: Phá thiên!”.

Lưỡng đạo đao khí thật lớn ngang trời mà ra, sau khi bay ra ngoài vài trăm thước thì hợp thành một thể, lúc này Phong trợ Hỏa thế, Hỏa thêm Phong uy, đao khí vốn dài một trăm mét lúc này bành trướng đến gần hai trăm thước một đường lao vọt về phía thuyền của đầu lĩnh hải tặc.

“Đó là cái gì!”.

“Chạy mau”.

Đám hải tặc vội vàng nhảy xuống nước tránh sang một bên.

Roạt, một cái thuyền dài chừng bảy tám mươi thước bị trực tiếp chém thành hai nửa, hỏa diễm kịch liệt bị phong kình kình thích mà vụt bốc cháy, chỉ chốc lát công phu sau đám cháy đã bao vây cả chiến thuyền.

Trong nước biển, Tiệp Khắc cùng vài tên tâm phúc sợ hãi nhìn con thuyền đã bị thiêu cháy mà tự hỏi không biết mình đã chọc vào đám này khi nào chứ.

Có Dực Hổ hào hỗ trợ, đội tàu Kiến Nghiệp thành chiếm được thượng phong, chỉ chốc lát công phu sau đã hủy diệt được thêm ba bốn chiến thuyền hải tặc nữa, số còn lại đã không đủ làm bọn họ sợ hãi.

“Không sai biệt lắm rồi, còn lại để cho bọn họ tự xử lý đi!” Vân Linh Nhi nói.

Trên đội tàu Kiến Nghiệp thành.

“Tướng quân, những người đó là người nào mà sao lợi hại vậy, chỉ bằng vào vũ kỹ đã có thể phá hủy thuyền hải tặc rồi”. Một gã quan chức hải quân cao cấp hít sâu một hơi khí lạnh dò hỏi.

Viên tướng quân trên ngực có một ngôi sao màu vàng nói:“Chiến thuyền kia thuộc loại động vật biển cấp hơn nữa tựa như là chiến thuyền kiểu mới của Thiên Công tộc, nó thuộc về một thế lực lớn, chúng ta đừng quản tới bọn họ”. Chiến thuyền cấp Hải thú không phải là thứ mà người thường có thể mua được, cho dù có mua được mà không có cao thủ tọa trấn thì cũng không xong.

Dực Hổ hào theo gió vượt sóng, rất nhanh đã rời khỏi khu vực này, chạy sâu vào phía trong hải dương.

Ban đêm, trên bong thuyền ánh lửa bập bùng, bởi vì là ở trên thuyền nên phía dưới mỗi lò nướng đều có một cái chậu than thật to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK