Mục lục
[Dịch]Thần Ma Cửu Biến- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dát chi, Quỷ ảnh xà kêu lên một tiếng thảm thiết, lực phòng ngự của nó cũng không phải rất mạnh nên khi bị Trương Hiểu Vũ đánh trúng thì trên người lập tức xuất hiện mấy trăm vết thương sâu hoắm, máu tươi văng tung tóe.

“Băng liệt thần quyền!”

“Kim phật ấn!”

“Độc long toản!”

......

“Áp suất không khí!”

Thừa dịp Quỷ ảnh xà bị trọng thương, tất cả mọi người đều xuất ra chiêu tối cường của mình, cuối cùng Vân Trung Hạc đem năng lượng mọi người phát ra và Quỷ ảnh xà vây trong khí màng.

Chờ đến khi áp suất không khí khiến Quỷ ảnh xà bị áp súc thành một viên máu thì mọi người mới thở phào một hơi rồi lại đột nhiên lại cảm thấy, Quỷ ảnh xà này chỉ có tốc độ thập phần khủng bố mà thôi, nhất kích kia của Trương Hiểu Vũ kỳ thật đã giết chết nó, đương nhiên lúc gặp nguy hiểm bất luận kẻ nào đều có chút thất thố, điều này cũng có thể hiểu được.

“Cổ minh”, “Cổ gia gia!”, “Ngộ Năng!” Lúc này bi thống nhất phải kể tới Vân Trung Hạc, thanh niên bên cạnh Vân Trung Hạc cùng với Pháp Thông, ba người nhìn thi thể Cổ tiền bối cùng với hòa thượng uy mãnh mà mắt đầy lệ.

Trương Hiểu Vũ cũng rất đau lòng, Cổ tiền bối giống như là một ông lão hiền lành, đối với hắn rất tốt, giờ phút này ông chết đi làm cho Trương Hiểu Vũ giống như quay trở lại thế giới kia, cảm giác như khi ông mình chết đi.

Người chết đã xong, người sống sót thì tiếp tục chạy đi, mọi người đều tâm tình trầm trọng mà hướng về phía ngôi sao trên bầu trời kia đi đến.

Còn kém ba ngày nữa là tròn một năm, mọi người rốt cục đã đến được chỗ truyền tống trận, bên trong chỗ một tòa cổ điện.

Cổ điện này so với đại điện của Cự nhân tộc thì cũng không lớn hơn nhiều lắm, nó rộng chừng hơn một ngàn thước nhưng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi mà bề ngoài hoang phế, một mình đứng sừng sững giữa nơi hoang vắng này. Vừa tiến vào đại điện, mọi người đã thấy bên trong có hai ba chục người trong đó, xem ra đều là từ cái truyền tống trận ở bắc vực tới đây.

“Ha ha, các ngươi cũng đến được đây hả, ta còn nghĩ là đều chết hết rồi chứ?”. Người nói chuyện là một trung niên mặc huyết sắc trường bào, từ trên người hắn phát ra Huyết nguyên lực dao động nên Trương Hiểu Vũ đoán người này hẳn là Đường chủ Tây hải Huyết đường Huyết đạo nhân, đương nhiên đây cũng là một cái phân đường của Thượng cổ môn phái Thiên Huyết môn.

Thác Lôi hừ lạnh nói:“Cho dù các ngươi đều chết thì bọn ta đều sẽ không”.

Điều kỳ quái là những người này nghe Cự nhân Thác Lôi nói không khách khí như vậy thì cũng không tỏ vẻ phẫn nộ, Cự nhân tộc là chủng tộc không nên chọc vào, mặc kệ là ở trong hay ngoài cấm chế.

Vân Trung Hạc nhìn Trương Hiểu Vũ nhẹ giọng giải thích nói:“Người này chính là một trong Thất võ hải Huyết đạo nhân, là môn nhân của Thượng cổ môn phái Thiên Huyết môn, ba người bên cạnh hắn là cao thủ Thiên Huyết môn phái đi theo trợ quyền. Mà bên cạnh bọn họ, phụ nhân xinh đẹp kia là một trong Thất võ hải Cực Lạc phu nhân, là người của Thượng cổ môn phái Cực Lạc tông”.

Trương Hiểu Vũ đưa mắt nhìn qua, cách Huyết đạo nhân chừng mười thước là một phụ nữ mặc lụa mỏng để lộ ra hơn phân nửa bầu vú cùng cặp đùi tròn lẳn, tuổi tác ước chừng ba mươi, thấy Trương Hiểu Vũ nhìn sang thì nhất thời lộ ra vẻ yêu diễm tươi cười, người thường bị nàng làm mê man làm sao còn phân biệt được phương hướng.

“Hồ ly tinh!” Lạc Thi Thi thầm mắng.

“Người mặc đạo bào màu đen là một trong Thất võ hải chi nhất Bắc Hải nhân, là môn nhân của Thượng cổ môn phái Bắc Minh. Bắc Hải đạo nhân chừng hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt đen gầy, mặt vô biểu tình, phía sau hắn có ba người mặc đạo bào màu đen hiển nhiên là người của Bắc Minh môn phái đi theo rồi. Cô gái thân hình cao gầy kia là Thất võ hải chi nhất Nạp Lan Tô, là nữ tộc trưởng Nam Hải đấu tộc, bên ngoài cấm chế cũng có Đấu tộc tồn tại, được xưng đệ nhất chủng tộc ngoài Cự nhân tộc, thế lực thập phần cường đại. Đấu tộc tuy rằng cũng thuộc về nhân tộc nhưng bản thân Đấu tộc lại không thừa nhận điều này, nếu từ bề ngoài thượng mà xem thì xác thực Đấu tộc so với nhân tộc lớn hơn, thân hình cao gầy kiện mỹ, cơ thể cân xứng có sức bật cường đại.

“Hai ngư nhân kia, kẻ có râu vàng là hoàng đế Ngư nhân đế quốc Bảo Tây Tạp, kẻ râu bạc là đệ nhất chiến sĩ của Ngư nhân đế quốc Đông Lợi, bọn họ đều thuộc về Thượng cổ môn phái Hải thần thiên cung; Cuối cùng là lão nhân nhỏ gầy mặc áo xám kia là Thất võ hải chi nhất Khoái kiếm lão nhân, thuộc về Thượng cổ môn phái Kiếm các”. Vân Trung Hạc khẽ nói.

Trương Hiểu Vũ nhíu nhíu mày đầu, không ngờ Thất võ hải đều là người của các phân đường của các Thượng cổ môn phái ở ngoài cấm chế, như vậy xem ra các thế lực trên Đằng Vân đại lục hoàn toàn yếu thế rồi, đương nhiên, cái này ngoại trừ Cự nhân tộc.

“Ngươi chính là Trương Hiểu Vũ hả, là ngươi giết Ba Nạp huynh đệ cùng Thiết Chiến hả”. Đông Lợi gầm lên một tiếng nói.

Trương Hiểu Vũ lạnh nhạt nói:“Là ta giết đó, ngươi muốn như thế nào!”

“Như thế nào hả? Ha ha”. Đông Lợi cuồng tiếu một tiếng, đưa mắt nhìn Lạc Thi Thi và Lý Tú nói:“Nếu ngươi cho hai nữ tử kia làm nô cho ngư nhân tộc ta thì ta tha cho ngươi một mạng”.

Ba, Trương Hiểu Vũ đột nhiên tiến lên trước một bước, sát khí trào ra lạnh lùng nói:“Hôm nay ngươi hẳn phải chết rồi”.

“Muốn giết người Hải thần Thiên cung còn phải hỏi chúng ta đã”. Từ sau lưng Đông Lợi đột nhiên có sáu ngư nhân đi ra, sáu ngư nhân này khí cơ cũng không yếu hơn Đông Lợi, hiển nhiên là cao thủ Hải thần Thiên cung.

Những người khác đều là một bộ xem náo nhiệt, Hải thần Thiên cung cũng không phải là dễ chọc vào, dù sao đây chính là đại diện cho toàn bộ ngư nhân tộc, nếu luận về thực lực tổng hợp thì Hải thần Thiên cung là thế lực cường đại nhất trong các Thượng cổ môn phái, Cự nhân tộc và Đấu tộc tuy cường đại nhưng dù sao số lượng lại không bằng ngư nhân tộc.

“Vậy cả các ngươi cũng đi tìm chết đi!” Chẳng sợ về sau kết oán với Hải thần Thiên cung, Trương Hiểu Vũ hôm nay cũng muốn giết mấy ngư nhân này.

“Chúng ta sẽ giúp ngươi”. Người nói chuyện là Thác Lôi, xem tình huống thì đại bộ phận mọi người bên Trương Hiểu Vũ muốn động thủ, nhất là Vũ hoàng đã lấy ra trường thương, đối với hắn mà nói, Trương Hiểu Vũ có thể là thánh giả của cánh nhân tộc.

Huyết đạo nhân lạnh lùng nói:“Nếu các ngươi muốn khai chiến thì cứ động thủ đi, đây là chuyện của bọn họ, các ngươi không có quan hệ gì”.

Cực Lạc phu nhân ôn nhu nói:“Bên các ngươi ít người như vậy, một khi khai chiến chẳng những không giúp được gì cho hắn mà ngược lại sẽ làm hai tiểu nha đầu kia gặp nguy hiểm”.

Vũ hoàng nhíu nhíu mày đầu, Cực Lạc phu nhân nói cũng đúng, Lạc Thi Thi và Lý Tú tuy lực phòng ngự không kém nhưng Nguyên giáp lại cần có nguyên lực để duy trì, một khi nguyên lực tiêu hao thì rất nguy hiểm.

“Các ngươi không cần động thủ, ta có thể tự giải quyết được ”. Trương Hiểu Vũ nhìn mọi người phía sau nói.

Đông Lợi ha ha cười nói:“Chờ chúng ta giết ngươi xong, đoạt lấy hai nữ tử kia còn không phải là dễ như trở bàn tay sao, đúng rồi, Bảo Tây Tạp, ngươi cũng đến đây cùng nhau vây giết hắn đi, không còn hận ta chứ !”

Bảo Tây Tạp khinh thường nói:“Ta không có hứng thú!”

Đông Lợi đồng tử co rụt lại nói:“Chúng ta đều là người của Hải thần Thiên cung, ta làm vậy cũng chỉ là muốn tưởng nếm thử tư vị lão đại mà thôi, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ”.

Sáu ngư nhân kia cũng nói:“Bảo Tây Tạp, Đông Lợi nói đúng đó, đánh đi đánh lại thì mọi người đều là người Hải thần Thiên cung, chờ sau khi chúng ta giết tiểu tử kia, đem hai nhân loại nữ tử kia hảo hảo hưởng thụ một chút không phải là rất sao”. Sự ngạo mạn cùng cuồng vọng của Ngư nhân thể hiện rất rõ trên những người này.

“Các ngươi là đủ rồi, ta sẽ không tham gia vào”. Bảo Tây Tạp vốn khinh thường Đông Lợi bất quá những người này đều do Hải thần Thiên cung phái tới, thân phận địa vị cũng không dưới hắn nên khi nói chuyện cùng khách khí hơn nhiều.

Đông Lợi há mồm lộ ra răng nanh sắc bén hắc hắc cười nói:“Chúng ta có bảy người, vậy là đủ rồi, tiểu tử, chờ chết đi!”

Đứng ở trung ương đại điện, Trương Hiểu Vũ không nhìn bất luận kẻ nào khác, ánh mắt chỉ tập trung vào một mình Đông Lợi, bộ dáng giống như đang nhìn một người chết vậy

“Muốn chết!” Đông Lợi bị Trương Hiểu Vũ nhìn như vậy thì giơ trung phẩm nguyên khí Trong quang mâu hung hăng đâm lại.

Một đạo năng lượng thật lớn từ mâu ảnh cách không giết tới, tuy nhiên Trương Hiểu Vũ không thèm liếc tới, hắn nhẹ nhàng huy động trung phẩm Nguyên khí cuồng lôi đại kiếm trong tay, đạo năng lượng kia trong nháy mắt đã bị chém thành hai đoạn.

“Lên cho ta, giết hắn đi”. Đông Lợi nhất chiêu đã nhận ra thực lực của Trương Hiểu Vũ còn cao hơn hắn nên quay sang sáu ngư nhân kia nói.

“Được rồi, huyết nhục hắn nhất định là rất ngon”. Ngư nhân trước mắt vẫn còn giữ thói quen ăn thịt sống, trong mắt bọn hắn, huyết nhục Trương Hiểu Vũ nhất định là rất ngon, dinh dưỡng sung túc.

Sáu cái ngư nhân từ sáu phương hướng áp sát vào Trương Hiểu Vũ phát ra thủy nguyên lực đem cả gian đại điện biến thành thủy thế giới.

Hưu, trong nháy mắt đã thoát khỏi sự trói buộc của thủy nguyên lực, sau đó Trương Hiểu Vũ lập tức lao về phía Đông Lợi, tốc độ cực nhanh, thân ảnh thật giống như lập tức xuất hiện ở tại trước người Đông Lợi, đại kiếm trong tay quét ngang qua.

Ở trên đất bằng tốc độ của ngư nhân rõ ràng là chậm hơn rất nhiều, chỉ thấy cả người Đông Lợi bị chém thành hai đoạn bất quá xem ra có điểm không đúng bởi vì trên người hắn cũng không có máu chảy ra mà chợt biến thành một bãi nước.

“Ha ha, thiên phú kỹ năng của ta là thủy phân thân, muốn giết ta sao, không có cửa đâu”. Xuất hiện ở sau lưng Trương Hiểu Vũ, Đông Lợi cuồng tiếu một tiếng rồi Trọng quang mâu trong tay hung hăng đâm trúng lưng Trương Hiểu Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK