Ít nhất hơn trên trăm con Hỏa Diễm Quái chết ở dưới một chiêu này phía, nhưng mà Dạ Trường Phong cũng không tốt lắm, cưỡng ép vận chuyển đại lượng nguyên lực làm cho sắc mặt hắn rất yếu ớt, thân hình có chút lảo đảo đứng vững trên mặt đất.
Phạm vi công kích có tác dụng rất lớn, đáng tiếc là Thiên Vũ Ấn của Trương Hiểu Vũ chỉ có thể tạo thương tổn cho Đại Võ Sư, cho dù thi triển ra cũng chỉ làm cho Hỏa Diễm Quái bị thương, ngược lại chỉ lãng phí Nguyên lực.
"Hoàng Cực Phách Thế Quyền áo nghĩa: Kim Sắc Thì Đại." Đã đến thời khắc liều mạng, Tiêu Linh cũng không quan tâm bộc lộ tuyệt chiêu của ình, dùng Hoàng Cực Phách Thế Quyền áo nghĩa làm cho Dạ Trường Phong cũng phải ghé mắt.
Quyền kình màu vàng hội tụ cùng một chỗ, như một cuồng long mang tất cả phá hủy, đến mức mặt đất sụp đổ nứt toác. Thân thể Hỏa Diễm Quái cũng bị kéo thành phấn vụn, cuối cùng đánh lên một đầu Hỏa Diễm Quái cực lớn.
Hai con Hỏa Diễm Quái cực lớn chết ở dưới cuồng long oanh kích màu vàng, con bên cạnh cũng bị trọng thương, một kích này của Tiêu Linh cường đại ra ngoài ý định.
La Nguyên Phách, Vạn Trác Minh, Tiêu Liệt và Lý Dục bọn người ào ào thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất.
"Hổ gầm Đại Minh Quyền", "Phá Diệt Tử Cầu - Đốt"
"Đại Tiên Vương Ấn"
"Hoàng Kim Quyền áo nghĩa: Đại Diệt Không"
"Di Sơn Chưởng - Thiên Băng" .
Hỏa Diễm Quái lớn đều là hoang thú cấp bốn, nhưng mà dưới công kích mạnh nhất của mọi người bị thương vong thảm trọng, vẻn vẹn còn lại bốn năm con cũng bị đánh bay ra ngoài.
"Lao ra."
Mười người lấy Tôn Hổ là mũi tên, liền nhanh chóng xông ra ngoài.
Oành đùng đùng, bên này đã xuống, bên kia lại lên, từ trong hồ nước màu đỏ không xa đột nhiên xuất hiện một con quái vật đầu thú thân rắn khổng lồ, toàn thân ngọn lửa đằng đằng, ngọn lửa màu đỏ hóa thành mây đỏ hội tụ ở quanh người nó.
"Cấp năm hoang thú: Hỏa Mãng Thú!" Tiêu Linh run giọng nói.
Tôn Hổ ánh mắt sắc bén, quát lên một tiếng lớn, "Phá Thiên Kính!"
Kình đạo so với Thao Thiên Kính càng cường đại hơn cô đọng thành một mũi tên, vù một tiếng xuất hiện tại vị trí ngực bụng của Hỏa Mãng Thú.
Phập, máu tươi màu đỏ sậm phun tung toé ra, Hỏa Mãng Thú ngửa mặt lên trời ra thét dài một tiếng, sóng âm khủng bố lấy nó làm trung tâm khuếch tán mọi nơi, trong chốc lát mặt đất văng tung tóe, núi đá nát bấy, cũng nhanh chóng lan đến gần hộ thể nguyên lực của mọi người.
Âm Ba công kích thật mạnh, hộ thể nguyên lực quanh thân Trương Hiểu Vũ chấn động một hồi, bị đè ép thay đổi hình dạng, điện mang chi chi không ngừng tan rã ra. hít một hơi thật sâu Trương Hiểu Vũ lập tức vận dụng nguyên lực toàn thân hội tụ đến trên song chưởng, nhẹ nhàng xoay tròn, một đạo sóng xung kích lam sắc hình tròn thẳng tắp, như thiểm điện đụng vào phần miệng Hỏa Mãng Thú.
Âm Ba im bặt mà, trong ánh mắt Hỏa Mãng Thú hiện lên vẻ ngốc trệ, lại bị sóng xung kích màu xanh da trời đánh lật người, trong bồn máu miệng rộng một mảng huyết nhục mơ hồ.
Chín người kinh dị nhìn Trương Hiểu Vũ, mới ba tháng hắn lại học thêm một chiêu tuyệt, uy lực thậm chí không thua Phá Thiên Kính của Tôn Hổ vừa rồi.
Trong mắt Tiêu Linh chớp động quang mang khó hiểu, nhìn Trương Hiểu Vũ nhiều hơn vài lần.
Chẳng lẽ ngươi mới là địch thủ mạnh mẽ nhất của, trong đầu Dạ Trường Phong hiện lên một cái ý niệm, chợt nhiệt huyết sôi trào, tốt chờ mong chiến một trận với ngươi, hy vọng ngươi càng cường đại hơn.
Hoang thú cấp năm không phải hoang thú cấp bốn có khả năng bằng được, bị hai người đánh một kích mạnh nhất chỉ bị thương không nặng, chờ thần trí khôi phục, nó lập tức nổi giận phụt ra một quang cầu màu đỏ lớn mười mét.
"Cúi xuống!" Tôn Hổ sợ hãi gào thét.
Hồng quang chói mắt và kình đạo khủng bố làm cho mảnh không gian này giống như địa ngục hỏa diễm, khắp nơi đều là hỏa diễm và phong nhận gào thét, mặt đất chẳng những sụp xuống dưới sâu hơn mười mét, hình thành một cái hố cực lớn, một đạo hỏa diễm phong nhận kết hợp cùng một chỗ, đem mặt đất phá vỡ ra một cái khe hở thâm bất khả trắc, mơ hồ có lửa khói nham thạch nóng chảy từ trong đó bay lên.
Thật là khủng khiếp, có thể trốn được không? Lúc này không khỏi có người nghĩ như vậy.
Một âm thanh hét thảm hầm truyền đến, mọi người ghé mắt nhìn lại, một người bị cắt ngang thành hai đoạn, chỗ bị cắt máu tươi phun ra như suối.
Đó là cao thủ Thương Dương Quận Thành, thực lực đạt đến Võ Vương cấp năm, tu luyện công pháp thổ thuộc tính, luận phòng ngự còn trên cả Lý Dục, nhưng dưới công kích cuồng nộ của Hỏa Mãng Thú vẫn không tránh khỏi tử vong.
"Tiểu Lý!" Tôn Hổ thảm thiết quát lên, đối phương và hắn là bạn rất tốt, cứ trơ mắt nhìn hắn chết ở trước mặt như vậy, mà lại không cứu được.
Phía sau là Hỏa Diễm Quái giống như thủy triều, phía trước là hoang thú cấp năm, tình thế nguy cấp vạn phần, Trương Hiểu Vũ xoay chuyển ánh mắt, chú ý tới một điểm trắng lớn cỡ đầu người ở bụng Hỏa Mãng Thú.
Chẳng lẽ nơi đó là nhược điểm của nó...rất có thể.
"Các ngươi yểm hộ ta, ta tìm được nhược điểm của nó." Trương Hiểu Vũ cách Hỏa Mãng Thú gần nhất, hướng về phía sau lớn tiếng nói.
Dạ Trường Phong nghe vậy, xung phong nhận việc, "Ta tới yểm hộ ngươi."
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, Hắc Ám Chi Quang của Dạ Trường Phong có thể che đậy thị lực đối phương, đối với mình có trợ giúp rất lớn, trong đám người yểm hộ phải hắn.
"Ta dùng công kích hấp dẫn hắn." Tôn Hổ hung ác nhìn chằm chằm vào Hỏa Mãng Thú, kiên định nói.
Tiêu Linh nói: "Tôn đại ca, ngàn vạn lần không được hành động theo cảm tính." Tôn Hổ là người mạnh nhất trong bọn hắn, nếu như xuất hiện cái gì bất trắc, không thể nghi ngờ làm cho thực lực chỉnh thể suy yếu không ít.
"Yên tâm, ta có chừng mực."
Hai người đã đủ, đi nhiều hơn ngược lại không thể giúp được cái gì, công kích diện tích lớn của Hỏa Mãng Thú vừa rồi tất cả mọi người đều được chứng kiến, tuyệt đối không phải quần ẩu có thể giải quyết, phải tìm được nhược điểm, một kích trí mạng.
"Ta đếm ba hai một, cùng nhau hành động." Trương Hiểu Vũ nói với Dạ Trường Phong và Tôn Hổ.
Hai người gật gật đầu, lúc này chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể sống sót.
"Ba"
"Hai"
"Một, hành động."
Thân hình hóa thành điện mang màu xanh da trời, Trương Hiểu Vũ lấy tốc độ như thiểm điện nhanh chóng phóng tới dưới bụng Hỏa Mãng Thú, sau lưng một trái một phải là Dạ Trường Phong và Tôn Hổ.
Hỏa Mãng Thú chú ý tới ba người khiêu khích hắn, không chút khách khí nhổ ra từng hỏa cầu lớn cỡ đầu người, phô thiên cái địa bao phủ mà đến.
"Hắc Ám Chi Quang." Dạ Trường Phong xem đúng thời cơ, bàn tay bóp nát hắc sắc quang cầu.
Phạm vi hơn trăm thước trong nháy mắt biến thành thế giới màu đen, cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng mà không có nghĩa là Hỏa Mãng Thú nhìn không thấy, mắt nó phún ra lửa như nham thạch nóng chảy, giống như hai đèn lồng cực lớn, chiếu rọi thế giới màu đen.
Tôn Hổ gần như ở đồng thời, đánh một kích mạnh nhất của mình.
"Phá Thiên Kính."
Mũi tên kình đạo xuyên thấu không khí, ở trên ngực Hỏa Mãng Thú bộ lưu lại vết máu. Hỏa Mãng Thú mặc dù có thể nhìn ban đêm, nhưng dù sao cũng không bằng thị lực ban ngày, huống chi hắn lực chú ý của nó bị Dạ Trường Phong và Tôn Hổ hấp dẫn, không chú ý tới một đạo thân ảnh nhàn nhạt giống như quỷ mị tiếp cận bụng hắn.