Mục lục
[Dịch]Thần Ma Cửu Biến- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất động như núi, Trương Hiểu Vũ lạnh nhạt nhìn Lục Phong rồi như trước một Phong Lôi chưởng lại bổ ra ngoài, lôi quang lóe ra rồi cự chưởng thẳng tắp lao lại, chấn động thập phương.

Trước người hồ quang dao động phiêu đãng, hai chân Lục Phong khẽ dậm lên mặt đất cứng rắn, lực đạo cường đại làm cho hắn không thể không dựa vào lực ma sát với mặt đất để chống lại, trong nháy mắt trên mặt đất đã xuất hiện một cái khe thật sâu.

Tam chưởng đánh ra, mỗi chưởng ra sau uy lực đều cao hơn chưởng trước, giờ phút này đã không còn ai cho rằng Trương Hiểu Vũ dựa vào vận khí cùng sự trùng hợp mới đánh lui Lục Phong mà là thật sự đánh lùi hắn.

Phốc, phun ra một ngụm máu tươi, Lục Phong Thần tình uể oải quỳ rạp xuống đất.

“Xú tiểu tử, hai đánh một thật đáng xấu hổ”. Một tên đồng bọn của Lục Phong lấy từ trong nguyên giới ra một cây trường thương xoay tròn rồi đâm lại đây.

Không khí trong nháy mắt rít lên, đầu thương nhọn hoắt xoay tròn phát ra hàn mang sắc bén, một tầng thổ hoàng sắc lốc xoáy bỗng hình thành mà bám vào trường thương, nếu bị một thương này đánh trúng, thiết giáp cũng sẽ bị xuyên thủng.

“Vô sỉ!” Mọi người không thể ngờ được người này vừa nói động thủ là liền động thủ ngay không hề cố kỵ, muốn đi chặn lại thì đã muộn.

Vươn tay túm lấy đầu thương sắc bén, trong mắt Trương Hiểu Vũ lãnh mang lấp lóe, bàn tay vô cùng cứng rắn túm lấy đầu thương rồi trong nháy mắt vặn cong đi, chợt có âm thanh như cắt sắt vang lên, âm thanh chát chúa vang động cả Huyền Vũ phố.

Gã vừa động thủ hổ khẩu bị xé rách, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

“Lăn đi”. Trường thương đổi chủ, Trương Hiểu Vũ hất mạnh ra ngoài, chuôi thương đánh trúng ngực đối phương. Phốc, gã kia lộn ra sau, mồm phun máu tươi.

Ngạo nghễ đứng trên phố, Trương Hiểu Vũ giơ cao trường thương đã bị bẻ cong nói:“Còn ai dám chiến một trận không, Kim Quang quận thành chúng ta không thiếu cao thủ”.

Lục Phong gian nan đứng lên tâm phục khẩu phục nói:“Chúng ta thua rồi, bất quá không phải thua trên tay bọn họ mà là trên tay ngươi, xin hỏi ngươi tên là gì, Lục Phong ta chỉ phục ngươi thôi”.

“Trương Hiểu Vũ”.

Lục Phong miệng lưỡi có vẻ độc địa nhưng mà thua chính là thua, không có gì đáng xấu hổ cả, nếu không thừa nhận mới là sự sỉ nhục đối với võ giả, về điểm này Trương Hiểu Vũ thật ra khá bội phục hắn, không biết thiên hạ võ giả đều như hắn hay không. Tuy nhiên điểm này rất nhanh bị phủ nhận vì Trương Hiểu Vũ nhớ lại Hách Liên Hồng ở Đôn Hoàng sa mạc, nữ nhân điêu ngoa không phân rõ phải trái kia có thể so với Hắc Quả Phụ kịch độc vô cùng.

“Trương Hiểu Vũ, hy vọng ba tháng sau trong thanh niên cao thủ đại tái ta có thể lại gặp được ngươi, lấy thực lực của ngươi thì tuyệt đối có hi vọng tiến vào Top mười”. Khi chuẩn bị cùng đồng bọn rời đi, Lục Phong còn quay đầu nói.

Trương Hiểu Vũ nghe vậy thì cười nói:“Sẽ có cơ hội, vấn đề mấu chốt ở chỗ ta chưa nghĩ có tham gia hay không”.

Quả nhiên là rất tự tin, ánh mắt Lục Phong lộ ra vẻ bội phục đồng thời phất phất tay rời đi.

Hoa Tuấn Kiệt đi tới ôm quyền đầu nói:“Hiểu Vũ huynh quả là thâm tàng bất lộ! Bất quá còn may là có ngươi nếu không Kim Quang quận thành mất hết mặt mũi rồi”.

“Không cần cảm tạ ta, ta hiện tại cũng là người Kim Quang quận thành, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục”.

Lục Phong là thanh niên cao thủ đứng trong Top 20, qua một trận chiến này Trương Hiểu Vũ ở Kim Quang quận thành coi như là đã có chút danh tiếng, nếu không phải người quan chiến lần này rất nhiều và đều truyền đi thì cũng không ai dám tin tưởng danh khí của Trương Hiểu Vũ bây giờ chỉ dưới Lý Dục.

Nơi hoang dã phía ngoài cửa Bắc thành mấy trăm dặm. Một hán tử chừng ba mươi tuổi đang rảo bước đi về hướng Kim Quang quận thành, khuôn mặt gầy gò vô biểu tình, hai mắt lạnh nhạt tập trung nhìn về phía trước.

Một năm, trong một năm này hắn đã khổ luyện Thiết giáp chân thân, rốt cuộc mấy tháng trước đã luyện đến tầng thứ năm, cũng là người thứ hai bên trong gia tộc có thể tu luyện Thiết giáp chân thân đến tầng thứ năm.

Tầng thứ năm so với tầng thứ tư thì không chỉ có nguyên lực tinh thuần hơn mấy lần mà lực phòng ngự cũng gia tăng hơn nhiều. Võ vương cao thủ bình thường cho dù toàn lực công kích hắn cũng vô pháp đả thương được hắn, mà lực công kích của hắn thì lại đạt tới cảnh giới khủng bố, cho dù là sắt thép cứng rắn như tuyết ngân thiết cũng không chịu nổi nhất kích.

Một con tam giai hoang thú, Thiết Giáp thú nhìn thấy có kẻ dám xâm nhập địa bàn của nó thì phẫn nộ rít lên, là vương giả trong đám tam giai hoang thú, trong phạm vi hơn mười dặm quanh đây nó là thủ lãnh. Mấy ngày trước cũng có một người mang theo hoang thú xâm nhập vào lãnh địa của nó liền bị nó đánh thành phấn toái.

Hán tử kia có vẻ như chưa phát hiện ra Thiết Giáp thú cách đó không xa như hổ rình mồi mà vẫn thản nhiên bước đi, bởi vì tu luyện công pháp thổ thuộc tính nên hắn khinh thường việc bay trên bầu trời, chỉ có luôn tu luyện cảm nhận được đại địa mới làm cho hắn có một loại cảm giác an toàn.

Rống, Thiết Giáp thú tứ chi dùng lực, thân hình dài chừng bốn năm thước mang theo thanh thế khủng bố lao về phía hán tử, móng vuốt sắc bén chà lên mặt đất tạo ra một cái khe thật sâu.

Khi tới cách hán tử hơn mười thước thì Thiết Giáp thú nhảy vọt lên, hai chân trước vươn ra chụp xuống.

Nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Thiết Giáp thú, hán tử mở miệng cuồng ngạo nói:“Ta là Thiết Nhân vương, ngươi dám động thủ với ta, súc sinh quả nhiên là súc sinh, không biết chứ chết viết như thế nào sao”. Nói xong tay trái hắn nhẹ nhàng bâng quơ vươn ra đập vào móng vuốt của Thiết Giáp thú, hữu quyền thì nắm chặt rồi đánh vào đầu nó.

Móng vuốt Thiết giáp thú trong nháy mắt vỡ tan, Thiết Giáp thú kinh hãi nhưng thân bất do kỷ bay ngược ra sau rồi đập mạnh xuống mặt đất không còn nhúc nhích.

Giống như vừa làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, Thiết Nhân vương xoa xoa tay rồi lại bước đi, bộ dáng như trong thân thể luôn có lực lượng khủng bố đang chuẩn bị bạo phát.

Nhìn thấy Thiết Nhân vương rời đi, vài tên thợ săn cách đó không xa kinh hãi nói:“Huynh đệ, có thấy gì không? Tam giai vương giả hoang thú ngăn không nổi một quyền của hắn, lực đạo này mạnh đến mức nào chứ!”.

“Thiết Giáp thú có lực phòng ngự được xưng đệ nhất trong đám tam giai hoang thú, da trên người nó có độ cứng rắn không kém sắt thép, xem ra người này rất khủng bố “.

Cả người Thiết Giáp thú đều là bảo vật, hôm nay bọn họ gặp may mắn rồi, chỉ riêng nội đan của nó đã có giá trị hơn một ngàn lượng bạc, mấy người vội lao đến không ngừng sử dụng đồ đi săn rạch bụng Thiết Giáp thú.

Trong đó có một người nhìn thấy một cái lỗ máu trên đầu Thiết Giáp thú mà thầm nói:“Vừa rồi hắn nói, hắn là Thiết Nhân vương, chẳng lẽ.....”.

Tin Thiết Nhân vương tới Kim Quang quận thành đã sớm truyền đi với tốc độ không thể tưởng tượng được, khắp thành thị mỗi một ngóc ngách, nhất là các cao thủ tự nhận là không kém Lý Dục cùng Thiết Nhân vương đều âm thầm có chủ ý.

Vài ngày sau, trong Kim Quang quận thành không có lúc nào là không thảo luận về Thiết Nhân vương nhưng nội dung thảo luận nhiều nhất lại không phải là chuyện Lý Dục cùng Thiết Nhân vương sắp giao đấu mà là chuyện trước đó đã có không ít người đi khiêu chiến Thiết Nhân vương.

Trong đó có khá nhiều thanh niên cao thủ đứng trong Top 20 trên Bảng, cũng có một số trung niên Võ vương cao thủ nghe tin cũng lập tức hành động đi khiêu chiến.

Bại!

Bại! Bại!

Bại! Bại! Bại!

Chiến tích kinh người, Thiết Nhân vương đánh bại toàn bộ cao thủ đến khiêu chiến, hơn nữa đại bộ phận đều là một quyền liền giải quyết xong, chỉ có vài tên Võ vương cao thủ là có thể chống được đến chiêu thứ hai của hắn.

Khủng bố nhất là, lực phòng ngự của Thiết Nhân vương thật sự quá mạnh mẽ, trong chiến đấu hắn chưa bao giờ phải quay về phòng thủ, cứ mặc cho đối phương công kích.

Thấy Thiết Nhân vương này mạnh như thế, những người lúc trước còn tin tưởng Lý Dục lúc này lại có chút dao động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK