Mục lục
[Dịch]Thần Ma Cửu Biến- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này con phi hành hoang thú kia đã bị chặt đầu mổ bụng đem đặt lên bếp nướng, Võ Đại rắc lên đủ mọi màu sắc gia vị, trong đó nhiều nhất là hạt tiêu.

Cạnh đó, Võ Nhị đưa cho Trương Hiểu Vũ một bầu rượu nói:“Trương huynh đệ, đại ca của ta là chuyên gia nướng thịt, đợi lát nữa ngươi sẽ thấy ngon thế nào, đến đây, chúng ta uống rượu trước đi”.

Trương Hiểu Vũ nhận lấy bầu rượu nói:“Ở Thiên La quốc ta cũng mở mấy cái quán thịt nướng, không biết hương vị so sánh với nhau như thế nào”.

Vân Linh Nhi ở một bên nói:“Tay nghề của Võ Đại biểu ca sẽ không làm cho ngươi thất vọng”.

Nửa canh giờ sau, thịt nướng đã chín, Võ Đại khẽ cầm que cời sắt đập nhẹ một chút rồi nói:“Mọi người ăn đi! Chín rồi”.

Trương Hiểu Vũ không khách khí cầm lấy một khối thịt nhẹ nhàng cắn một miễng, không tệ, tuy trình độ so ra vẫn kém Triệu Thành nhưng mà mức độ ngon ngọt thì cũng không kém là mấy, hơn nữa bởi vì phi hành hoang thú khá lớn nên mùi vị bên trong phi thường tươi mới.

Cắt nhất hơn phân nửa ném cho đám Vân gia đệ tử, Võ Đại thét to :“Mọi người đều có phần, chén đi!”.

Vân gia đệ tử cao giọng nói:“Cám ơn Võ Đại ca”.

Sau khi ăn vài miếng, Trương Hiểu Vũ nhìn Võ Đại khen:“Võ Đại ca, tay nghề của ngươi rất tốt”.

Võ Đại há to cái miệng rộng đầy mỡ hắc hắc cười nói:“Ta cùng Nhị đệ từ nhỏ đã nghịch ngợm thích gây sự, cứ mấy ngày lại chạy về thôn quê kiếm món ăn lạ, tay nghề này cũng đã phải trải qua trăm ngàn lần thử mới luyện ra được”.

Vân Linh Nhi cười nói:“Vì việc này mà dượng ta không biết đã phạt họ bao nhiêu lần rồi nữa”.

Trương Hiểu Vũ cũng nở nụ cười, mấy người tuy ở chung với nhau chưa được một ngày những đã mười phần hòa hợp, mà có người cho dù ở với nhau mấy năm cũng không được như vậy, xem ra đây chỉ có thể dùng hai từ duyên phận để hình dung mà thôi.

Chương trình lửa trại mất vài canh giờ mới chấm dứt, sau khi phân công đám Vân gia đệ tử gác đêm những người khác đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Phòng ngủ của Trương Hiểu Vũ là cái thứ hai trong hành lang thứ nhất, đối diện với Phòng Võ Đại và Võ Nhị.

Ngồi xếp bằng ở trên giường, trên tay Trương Hiểu Vũ nắm một khối Trung phẩm nguyên thạch tu luyện Phong nguyên lực.

Thông qua hiểu biết, Trương Hiểu Vũ hiện tại đã biết Hồn lực chính là mấu chốt làm cho tốc độ tu luyện tăng nhanh, đương nhiên đây chỉ đúng cho cảnh giới trước Khuy đạo cảnh giới, muốn tiến vào Khuy đạo cảnh giới còn phải có sự lĩnh ngộ nữa. Ví dụ như hắn hiện tại Lôi thuộc tính cùng Thủy thuộc tính đã sắp đạt tới Khuy đạo cảnh giới nhưng nếu Hồn lực cho dù thâm hậu mà không có lĩnh ngộ thì cũng tiến không thể tiến vào được Khuy đạo cảnh giới.

Cũng không biết có cách nào tu luyện Hồn lực hay không, hoặc là có thứ giống như Nguyên thạch vậy có thể giúp Hồn lực tăng lên, nếu có thì giá trị so với Nguyên thạch còn cao hơn rất nhiều.

Lúc này Phong nguyên lực của Trương Hiểu Vũ đã đạt tới đỉnh phong Võ vương, còn kém một bước nữa là có thể tiến vào Võ hùng, vào lúc mà Phong Lôi tề tụ, uy lực không sai biệt lắm sẽ tiến vòa Thiên cấp thượng thừa vũ kỹ.

Lúc này nguyên khí trong nguyên thạch dần dần giảm bớt, trong cơ thể Trương Hiểu Vũ Phong nguyên lực càng thêm hùng hậu và ở trong kinh mạch mãnh liệt lưu chuyển.

Ước chừng nửa ngày sau, trong cơ thể loáng thoáng truyền đến một tiếng rên rỉ thư sướng, Phong nguyên lực trong nháy mắt đã gia tăng gấp hai hơn nữa tốc độ lưu chuyển cũng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Rốt cuộc đã đạt tới Võ hùng cấp bậc rồi, Trương Hiểu Vũ mở mắt lộ ra vẻ vui sướng tươi cười.

Có thể ở trong khoảng thời gian ngắn tu luyện nguyên lực đến Võ hùng cấp bậc, nói ra chỉ sợ có thể hù chết vô số người bất quá Trương Hiểu Vũ cũng không có gì ngạc nhiên vì dù sao có Hồn lực mạnh mẽ như vậy, chuyện gia tăng tu vi còn không phải dễ như trở bàn tay sao, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Phong nguyên lực đã tiến giai đến Võ hùng, kế tiếp là tu luyện Huyết nguyên lực, lúc này Huyết nguyên lực đã là đỉnh phong Đại võ sư cấp bậc. Nếu vận khí tốt thì hôm nay nói không chừng có thể tiến giai đến Võ vương, như vậy thì việc tu thành Thần ma cửu biến - đệ nhất biến cũng càng gần thêm một bước.

Có vài tia Huyết nguyên lực trong suốt đỏ như máu theo kinh mạch bắt đầu làm vận chuyển, Trương Hiểu Vũ lại nhắm hai mắt lại mà tiến vào trong tu luyện.

Tiếng hải âu kêu to từng đợt vang lên.

Trương Hiểu Vũ từ trên giường đứng dậy, đêm qua hắn tu luyện đến giờ Tý mới đi ngủ bất quá Huyết nguyên lực vẫn chưa tiến giai đến Võ vương cấp bậc. Tuy nhiên Trương Hiểu Vũ cũng không gấp, trình tự tu luyện Thần ma cửu biến đệ nhất biến thì trước tiên phải Nhục nguyên lực, kế tiếp mới là Huyết nguyên lực, đây là điều không thể sửa đổi.

Đi lên bong thuyền, gió sớm nhẹ nhàng khoan khoái làm cho người ta nhịn không được rên rỉ thành tiếng. Trương Hiểu Vũ lười biếng ưỡn lưng nhìn Võ gia nhị huynh đệ đang ngồi ở mép thuyền nói:“Sớm như vậy mà đã câu cá rồi hả”.

Võ Nhị quay đầu lại nói:“Phiến hải vực này có Hoàng Bối ngư hương vị nhất ngon, nhất là nấu thành canh cá ăn bữa sáng”. Nói xong liền quay đầu tiếp câu cá.

“Ta cũng đi câu!” Ở trên biển khá nhàm chán nên hắn cũng muốn tìm chút việc để làm.

Lấy từ bên cạnh một cái cần câu và mồi câu, Trương Hiểu Vũ đi tới.

Vừa ngồi xuống trong chốc lát, Võ Đại hét lớn :“Dây câu giật rồi, hy vọng là Hoàng Bối ngư”.

Khẽ thuần thục giật cần câu, Võ Đại chậm rãi thu dây, trên mặt biển một con cá to hiện ra, hai bên má có gai xương.

“Ài, không phải Hoàng Bối ngư bất quá cũng không tệ”. Võ Đại hơi thất vọng, cần câu trên tay lại vung ra, một con cá dài một thước bị ném lên bong thuyền.

“Lấy bát canh ngao ra đây”. Võ Đại phân phó cho một gã Vân gia đệ tử nói.

Chỉ chốc lát công phu sau, Võ Nhị cũng câu được một con cá nhưng không phải là Hoàng Bối ngư mà là một con bản ngư (không hiểu là cá gì), thịt cũng có vẻ ngon.

Võ Đại lúc này mở miệng nói:“Hoàng Bối ngư cực kỳ giảo hoạt, khi nhìn thấy mồi câu thì bình thường sẽ kích cho các con cá khác đi thử, nếu không có nguy hiểm mới ăn, ta và Nhị đệ đã từng may mắn câu được mấy con, hương vị kia thật sự là khó quên vô cùng”.

Trương Hiểu Vũ nói:“Đó không phải là bí quyết xem dây câu giật nhanh chậm hay sao”.

Võ Nhị nói:“Trương huynh đệ thật thông minh, dây câu bị giật nhẹ thì khả năng không phải là Hoàng Bối ngư, cho nên phải chờ tới khi nó bị giật phi thường kịch liệt”.

“Ta thấy tình huống có vẻ như vậy!” Trương Hiểu Vũ vẻ mặt căng thẳng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK