Có thể tiến vào Thiên Đế học cung tu luyện, đối với Ám Thiên Vương và Ngự Thiến Thiến mà nói, chính là cơ duyên rất lớn, rất có thể nhờ thế mà tiết kiệm được mười năm khổ tu.
Đương nhiên, trước khi đến Thiên Đế học cung, Ninh Tiểu Xuyên còn muốn đi gặp một người, đó là Ngân Trì phu nhân.
Ngân Trì phu nhân sử dụng “Kim Châm Phong Tâm quyết”, làm cho thọ mệnh giảm mạnh, chỉ còn lại một năm dương thọ.
Bây giờ, nàng lại bị trọng thương, đang ở U Linh sơn trang dưỡng thương, Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên sẽ không mặc kệ không quan tâm đến nàng.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên gặp Ngân Trì phu nhân, Ngọc Ngưng Sanh đứng ở ngoài cửa, dựa vào lan can, đưa mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên đi vào gian phòng của Ngân Trì phu nhân.
- Tiểu Xuyên, Ngọc cô nương đang ở ngoài cửa ư?
Ngân Trì phu nhân ngồi trước bàn, trên mặt nở nụ cười vui mừng, mị thái bộc phát, khiến người khác có cảm giác như gió xuân lướt qua mặt.
Nàng nhìn về phía cửa phòng chằm chằm, thoáng thấy một góc ống tay áo của Ngọc Ngưng Sanh lộ ra.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không phủ nhận.
Ngân Trì phu nhân lại nói:
- Không ngờ nàng lại yên tâm để một mình ngươi đi vào, chẳng lẽ nàng không sợ ta cướp ngươi ư?
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Nàng sẽ không chú ý đâu.
- Ngươi cũng không hiểu nữ nhân rồi, nếu như nàng thật sự không ngại thì đã không tới đây.
Ngân Trì phu nhân thấy khóe miệng của Ninh Tiểu Xuyên khẽ giật thì liền trêu chọc:
- Ngọc cô nương chính là đệ nhất mỹ nhân Ngọc Lam Đế quốc, là người phong hoa tuyệt đại, bất luận là hiện tại hay tương lai đều sẽ có rất nhiều người theo đuổi nàng, ngươi nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt, bằng không nàng bị người khác cướp đi, lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp.
Ngọc Ngưng Sanh đứng ở ngoài cửa, bờ môi khẽ mấp máy, trong mắt có chút vui mừng.
Ninh Tiểu Xuyên quan tâm hỏi:
- Thương thế của ngươi thế nào rồi?
Ngân Trì phu nhân nói:
- Mặc dù ngươi là Dưỡng Tâm Sư cao cấp, nhưng ta cũng không kém đâu, muốn trị liệu vết thương nhỏ trên người cũng không có gì khó khăn. Nghe nói ngươi muốn trở về Hoàng thành?
- Tất cả mọi người của Kiếm Các Hầu Phủ đều ở trong Hoàng thành, ta nhất định phải trở về.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ngân Trì phu nhân nói:
- Nhạc Vũ Dương chết, Thôi Thao chết, Long Tượng Hầu chết, Quý công công chết, ngay cả Thái Sư Vấn Hoa cũng chết, Hắc Ám Đế Thành thì bị diệt, bây giờ Ngọc Lam Đại Đế đã bị ép đến mức sẽ bất chấp thân phận Đại Đế mà ra tay với ngươi. Bây giờ ngươi trở về Hoàng thành thì quá nguy hiểm.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Mặc dù phải đối mặt với nguy hiểm, nhưng nếu như trốn tránh thì tương lai bất kể gặp phải khó khăn gì cũng sẽ lựa chọn né tránh. Tu hành Võ Đạo cũng là “Tu tâm”, nếu như tâm chí không đủ cường đại thì cảnh giới Võ Đạo cũng không thể tiến xa. Đúng rồi, Danh nhi bây giờ đang ở đâu?
- Hắn đã được đưa đến nơi an toàn, ngươi cứ yên tâm đi.
Ngân Trì phu nhân thoáng cúi đầu, nhìn chiếc đèn đặt trên bàn, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra thần sắc phức tạp, có lo nghĩ, có sợ hãi, có dằn vặt, có ước mơ.
Bất kể là nữ tử nào có trải nghiệm như nàng, đều sẽ giãy dụa, lo nghĩ, sợ hãi, thống khổ.
Nếu một nữ tử biết mình chỉ còn một năm thọ mệnh, nhất định cũng sẽ tuyệt vọng, sợ hãi.
Lúc Ngân Trì phu nhân và Ninh Tiểu Xuyên đi đối phó Hắc Ám Đế Thành, nàng đã không có ý định quay trở về Hoàng thành, cho nên đã sớm phái người đưa Tề Danh ra khỏi Tề Thiên Hầu Phủ, bố trí đến nơi an toàn.
- Hãy cho ta thời gian, chờ đến khi ta từ trong Thiên Đế học cung đi ra, ta sẽ mang ngươi đến Nam Cương Đại Hoang tìm kiếm kỳ dược kéo dài tuổi thọ.
Ninh Tiểu Xuyên vừa dứt lời, liền đi ra khỏi phòng.
Một lúc sau, Ngân Trì phu nhân mới chạy ra khỏi phòng, nhìn chăm chú bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh rời đi, khóe miệng lộ ra một tia cười cay đắng, khẽ lẩm bẩm:
- Bọn họ mới xứng là một đôi, Tiểu Xuyên, xin thứ lỗi, ta không thể ở đây chờ ngươi được. Xin hãy để cho ta biến mất khỏi cuộc đời ngươi.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên rời khỏi U Linh sơn trang không lâu, Ngân Trì phu nhân cũng lưu lại một phong thư, sau đó liền rời đi.
Nàng mặc một bộ thanh y, một đường hướng nam, dần dần đi xa, biến mất trong núi non trùng điệp.
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên trở về Thiên Đế học cung, hắn cũng không đi vượt ải Thông Thiên Kiều mà tiến thẳng vào Thiên Cung.
Với đẳng cấp thiên phú của hắn hiện nay, đã không cần phải đi vượt ải Thông Thiên Kiều để chứng tỏ bản thân nữa. Bây giờ hắn chỉ muốn đề thăng tu vi Võ Đạo của mình lên.
Lúc đi đến cầu thang bên ngoài Thiên Cung, hai lão giả tu vi Địa Tôn cảnh từ trong sương trắng đi ra, ngăn cản trước người Ninh Tiểu Xuyên.
Trong đó, một lão giả tóc bạc mặt hồng hào nhàn nhạt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Pháp tắc của Thiên Cung – Không vượt qua Thông Thiên Kiều thì không thể tiến vào Thiên Cung tu luyện.
Ninh Tiểu Xuyên lấy Hoàng quyền lệnh ra, nắm trong tay, nói:
- Ta tới gặp Học Cung Chi Chủ, kẻ nào dám cản ta?
- Ninh Tiểu Xuyên, cho dù ngươi có Hoàng quyền lệnh thì cũng không thể cường hành tiến vào Thiên Cung, đây là pháp tắc của Thiên Cung, là ý chí của Thần Linh. Bằng không, chúng ta chỉ có thể bẩm báo Thánh Thượng, để Thánh Thượng xử phạt ngươi.
Một lão giả khác lạnh lùng nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Thiên Đế học cung đều là do Học Cung Chi Chủ định đoạt, Thánh Thượng cũng không thể xen vào.
- Học Cung Chi Chủ sẽ không cho phép ngươi tùy ý tiến vào Thiên Cung.
Thái độ của hai vị lão giả rất cường ngạnh, cho dù đối diện với Hoàng quyền lệnh cũng không thèm nể mặt.
Vụt...
Trong Thiên Cung phóng ra một đạo quang hoa.
Từ trong mây mù màu trắng, ngưng tụ thành một nữ tử mặc đạo bào mỹ lệ tuyệt trần.
Mái tóc đen nhánh của nàng dài hơn hai mét, từ trên cao buông xuống, tựa như thác nước đổ xuống từ tiên vân, đôi mắt sáng ngời, giống như hai viên Thần Tinh đang lóe lên, nói:
- Để cho hắn vào đi!
- Rõ, Cung chủ.
Hai lão giả lập tức quỳ trên mặt đất, hành lễ với nữ tử mặc đạo bào.
Linh Hư Tôn Giả thanh lệ tuyệt trần, giống như tiên tử không nhiễm khói lửa trần gian, váy dài trắng tinh, chân ngọc như hoa sen, thân thể yêu kiều tan ra, hóa thành từng đám sương mù màu trắng, tan biến trong vô hình.
Nàng quả nhiên đã trở lại Thiên Đế học cung.
Nàng nắm giữ Chí Tôn Hoàng Khí Thiên Đế Chung, cho dù là ý niệm thể của Vạn Âm Tiên Hậu cũng không thể giết được nàng.
Nếu như Linh Hư Tôn Giả đã lên tiếng, tất nhiên không còn người nào ngăn cản Ninh Tiểu Xuyên nữa. Hắn từng bước một leo lên cầu thang, biến mất trong cánh cửa Thiên Cung.
- Thật là kỳ quái, không ngờ Cung chủ lại để cho hắn tiến vào.
Lão giả tóc bạc mặt hồng hào cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Ai mà biết được? Dù sao thì hai người bọn họ cũng đều là tuyệt thế nhân kiệt, nói không chừng là muốn tiến vào Thiên Cung luận đạo.
Chuyện của Học Cung Chi Chủ, không người nào dám quản, hai vị lão giả rất nhanh đã biến mất trong sương mù màu trắng.
Ninh Tiểu Xuyên đi đến trước hồ nước chín màu, nhìn Linh Hư Tôn Giả đang ngồi xếp bằng tại trung tâm hồ nước.
Thân thể Linh Hư Tôn Giả tựa như một gốc thanh liên mọc trong hồ, yêu kiều mà ôn nhu, thanh lệ không nhiễm hạt bụi, mờ ảo mà thánh khiết, khiến người khác có cảm giác lúc thật lúc ảo.
Phía trên đỉnh đầu của nàng là Võ Hồn hình thái thực vật, là một sợi dây leo màu xanh, mọc ra hơn vạn đóa linh hoa màu trắng, tản mát từng đạo bạch quang, không ngờ lại là một gốc “Vạn Cổ Trường Thanh đằng”.
“Vạn Cổ Trường Thanh đằng” được xưng là thần thảo của Thần giới, có thể bất hủy bất diệt, chỉ có Thần Linh chuyển thế mới có thể tu luyện ra Võ Hồn như vậy.
Đương nhiên, nếu như hậu đại của Thần Linh có thể kích phát được Thần Huyết trong cơ thể, thì vẫn có thể tu luyện ra Võ Hồn “Vạn Cổ Trường Thanh đằng”, chẳng qua là xác suất nhỏ hơn rất nhiều mà thôi.
Linh Hư Tôn Giả chính là nhờ vào thể chất vô thượng mà tu luyện ra loại Võ Hồn thần thảo này, bởi vì nàng chính là hậu đại của Thần Linh.
Võ Hồn của Linh Hư Tôn Giả đang phát sinh thoát biến, thể tích càng lúc càng nhỏ, hào quang càng lúc càng sáng ngời, dường như đang muốn diễn hóa thành Võ Hồn Ấn.
Nên biết rằng, chỉ khi tu luyện tới Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy thì mới có thể tu luyện ra Võ Hồn Ấn.
Võ Hồn của nàng mặc dù còn chưa ngưng tụ thành công, thế nhưng với trạng thái hiện nay của nàng ta, muốn ngưng tụ Võ Hồn Ấn thành công thì chỉ mất vài ngày mà thôi.
- Quả nhiên đã bị nàng ta vượt qua rồi.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn luôn xem Linh Hư Tôn Giả là đối thủ cạnh tranh, cho nên không muốn thua kém nàng chút nào.
Một khi để nàng đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy, nàng ta sẽ bước vào một cấp độ hoàn toàn mới, sẽ bỏ xa Ninh Tiểu Xuyên.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi hẳn là biết rõ quy củ của Thiên Đế học cung?
Linh Hư Tôn Giả ngồi xếp bằng trong hồ nước, thân thể cách mặt hồ chừng ba thước, xung quanh thân thể đều là sương mù mờ ảo. Nàng không mở miệng, thế nhưng thanh âm trong trẻo vẫn lọt vào trong tai Ninh Tiểu Xuyên.
- Quả thực quá không biết điều rồi, phải gọi là sư tôn!
Thiên Đế Nhận cực kỳ bất mãn, từ trong Huyền Thú Giám gào lên.
Thanh âm này bị Thiên Đế Chung nghe thấy, liền từ trong thánh hồ chín màu bay ra, lơ lửng trong hư không, phát ra một tiếng chuông vang vọng, gầm thét giận dữ.
Hai kiện Chí Tôn Hoàng Khí khiêu chiến với nhau, nếu không phải Ninh Tiểu Xuyên và Linh Hư Tôn Giả áp chế bọn chúng thì bọn chúng nhất định sẽ đấu pháp với nhau.
Thiên Đế Nhận không cam lòng, nói:
- Tuyết Linh Hư, ngươi dù sao cũng là hậu nhân của Thiên Đế, là hậu đại của Thần Linh, tại sao lại không biết xấu hổ như vậy? Không ngờ lại không tôn sư trọng đạo chút nào, rõ ràng đã bái Ninh Tiểu Xuyên làm sư, nhìn thấy sư tôn mà dám gọi thẳng tên của sư tôn, đây chính là bất kính với trưởng bối.
Hàng lông mày kẻ đen của Linh Hư Tôn Giả khẽ nhíu chặt, tinh mâu mở bừng, nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Chúng ta mỗi người nhường một bước đi, Ninh Tiểu Xuyên, ngươi nên hiểu rằng ta bái ngươi làm thầy chỉ là kế quyền nghi, thế nhưng, nếu ta đã bái sư thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Tuy nhiên, trước khi tu vi Võ Đạo của ngươi vượt qua ta, ta rất khó có thể gọi ngươi là sư tôn. Ngươi cần phải hiểu, đây chính là giới hạn của ta.
Đối với một cường giả Võ Đạo có thiên tư tuyệt đỉnh mà nói, sẽ luôn có giới hạn của mình, nếu là Ninh Tiểu Xuyên thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không gọi một người có tu vi cảnh giới thấp hơn mình là sư tôn.
Cho nên, Ninh Tiểu Xuyên cũng có thể hiểu được lý do của nàng.
- Ta có thể hiểu được, thế nhưng, muốn ta nhượng bộ thì ngươi cũng phải nhượng bộ.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ta muốn mang người vào trong Thiên Cung tu luyện mười ngày.
Linh Hư Tôn Giả chính là chúa tể Thiên Cung, bất kỳ chuyện gì trong Thiên Cung phát sinh đều không thể gạt được tinh thần của nàng, tất nhiên có thể cảm giác được trên người Ninh Tiểu Xuyên còn có khí tức của Võ giả khác.
Cho nên, ngay từ ban đầu nàng đã hỏi Ninh Tiểu Xuyên có biến quy củ Thiên Cung hay không? Chính là vì nàng biết Ninh Tiểu Xuyên nhất định đã âm thầm mang theo ngoại nhân tiến vào Thiên Cung.
Ninh Tiểu Xuyên căn bản không muốn giấu diếm nàng ta, cho nên mới cò kè mặc cả với nàng.
- Không có vấn đề, chỉ được phép mười ngày mà thôi, không thể nhiều hơn.
Linh Hư Tôn Giả vừa dứt lời, lại chìm vào tu luyện.