Đông Phương Thắng là người thứ tư đứng dậy, trong những thí sinh lần này, ngộ tính của hắn xếp thứ tư.
Đại nhân vật của tất cả thế lực lớn lại lần nữa khiếp sợ, dẫn tới một trận xôn xao chấn động, rất nhiều người cũng đều không nhận ra Đông Phương Thắng.
Trước khi Thiên Môn khảo thí, căn bản chưa từng nghe bất kỳ tin tức gì của hắn.
- Kẻ này mặc võ bào lam sắc, lưng mang cổ kiếm, đây là trang phục của đệ tử ngoại môn Phần Kiếm Tông.
Một vị lão đạo lên tiếng.
Ánh mắt của Lục cung chủ Vạn Kiếm Cung thoáng có chút trầm xuống, nói:
- Không ngờ Phần Kiếm Tông còn cất giấu một vị thiên kiêu cường đại như thế, khó trách lần này Mộc tông chủ lại thập phần tự tin như vậy.
Mộc tông chủ cười nói:
- Thực ra, Phần Kiếm Tông chúng ta đã đồng thời tìm được hai vị thiên tài tám ngàn năm khó gặp, bọn họ là song bào thai, Song Tử kỳ tài trời sinh. Ca ca là Đông Phương Bích, đệ đệ là Đông Phương Thắng. Nếu như bọn hắn liên thủ với nhau, chiến lực có thể tăng lên gấp mấy lần, e rằng ngay cả Thiên Hoàng Thái Tử cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Sắc mặt Mộc tông chủ trở nên âm lãnh, nói:
- Chỉ tiếc, thiên phú cao luôn bị người khác ghen. Lúc Đông Phương Bích đang bế quan trùng kích cảnh giới Thiên Nhân, đã bị sát thủ giết chết, một đời anh tài cứ như vậy mà vẫn lạc. Quả thật là đáng giận. Nếu như để ta tìm được cố chủ đã thuê sát thủ, ta nhất định sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn.
Ánh mắt của Mộc tông chủ quét qua trên người mấy đại lão Vạn Kiếm Cung và Vương Tôn Phủ, cảm thấy hai nhà này là hiềm nghi lớn nhất.
Vạn Kiếm Cung thì không cần phải nói, đã đối đầu với Phần Kiếm Tông hơn ngàn năm, song phương chính là tử địch, hoàn toàn có khả năng thuê sát thủ giết người.
Về phần Vương Tôn Phủ thì hiềm nghi cũng rất lớn, bởi vì Đông Phương Bích và Đông Phương Thắng đã từng bí mật liên thủ đánh một trận với Thiên Hoàng Thái Tử.
Trận chiến ấy, Đông Phương Bích và Đông Phương Thắng còn chưa đột phá đến Thiên Nhân cảnh, cho nên tất nhiên đã thua trong tay Thiên Hoàng Thái Tử.
Thế nhưng, một khi huynh đệ bọn hắn đột phá đến Thiên Nhân cảnh, e rằng cho dù là Thiên Hoàng Thái Tử cũng chưa chắc có thể đánh bại được bọn hắn, thậm chí còn có khả năng thua trong tay huynh đệ bọn hắn.
Cho nên mới nói, Thiên Hoàng Thái Tử tuyệt đối có thể xem bọn họ là uy hiếp, thuê sát thủ diệt trừ đi một kẻ trong số bọn họ.
Hai huynh đệ này, chỉ cần một người chết đi, thì người còn lại cũng không thể gây nên được sóng gió gì.
Đối với Thiên Hoàng Thái Tử mà nói, cũng có nghĩa là không còn bất kỳ uy hiếp nào.
Cho dù tầng thứ không đích thân thuê sát thủ, vậy thì cao tầng của Vương Tôn Phủ cũng sẽ vì bảo đảm mà trả giá cao để thuê sát thủ, giúp Thiên Hoàng Thái Tử quét sạch toàn bộ chướng ngại trên đường.
Cho nên, Vạn Kiếm Cung và Vương Tôn Phủ đều có hiềm nghi.
Còn may là Đông Phương Thắng vẫn còn sống, với thiên tư tám nghìn năm khó gặp của hắn, thành tựu tương lai chưa chắc đã kém hơn Thiên Hoàng Thái Tử và hậu nhân Thiên Đế.
Đây chính là nguyên nhân khiến Phần Kiếm Tông vẫn thập phần tin tưởng.
- Lần này, Phần Kiếm Tông chúng ta vẫn sẽ áp chế Vạn Kiếm Cung các ngươi một bực. Ha ha, ngộ tính của Đông Phương Thắng xếp thứ tư, chính là minh chứng tốt nhất, hoàn toàn siêu việt Lạc Vũ.
Mộc tông chủ cười lạnh nói.
Lục cung chủ chỉ hừ lạnh một tiếng, cười nói:
- Vậy sao? Vậy ngươi nhất định phải nhìn cho kỹ, Vạn Kiếm Cung chúng ta cũng có hai vị thiên tài ngộ tính không thấp hơn Đông Phương Thắng đâu.
Sắc mặt Mộc tông chủ hơi đổi, lại nhìn về phía Thiên Môn, quả nhiên nhìn thấy Lạc Vũ và Ninh Tiểu Xuyên đồng thời đứng dậy, gần như chỉ chậm hơn Đông Phương Thắng vài nhịp hô hấp, có thể nói là chênh lệch không đáng kể.
- Không ngờ Vạn Kiếm Cung lại có hai người có ngộ tính xếp hạng trước mười, thật tài ba a.
Một nữ tử mặc đạo bào màu trắng, da thịt trắng tuyết, khí chất cao nhã lên tiếng.
Nàng ta chính là Hoán Hoa công chúa của Thiên Xu Đại Đế quốc, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Thiên Hoàng Thái Tử, một trăm năm trước đã tham gia Thiên Môn khảo thí, hơn nữa còn giành được thành tích tuyệt hảo là vị trí thứ năm.
Bây giờ, Hoán Hoa công chúa đã trở thành cao tầng của Vương Tôn Phủ, tu vi thâm bất khả trắc, thế nhưng thoạt nhìn vẫn giống như một thiếu nữ mười sáu tuổi, khiến người khác có cảm giác ung dung quý phái.
Sắc mặt Mộc tông chủ cũng có chút lo lắng, nói:
- Người trẻ tuổi đứng bên cạnh Lạc Vũ hẳn là thiên tài Dưỡng Tâm Sư mà Mộc Lam đại sư thu làm đệ tử rồi, quả nhiên lợi hại, lực lĩnh ngộ Võ Đạo không ngờ có thể so sánh với thiên tài đỉnh cấp chuyên tu Võ Đạo.
- Đệ tử của Mộc Lam đại sư?
Ánh mắt Hoán Hoa công chúa và các đại nhân vật của tất cả các thế lực đều sáng lên, nhìn chằm chằm về phía Ninh Tiểu Xuyên, cẩn thận dò xét người trẻ tuổi này.
Không ngờ ngộ tính có thể tiến vào mười hạng đầu, quả không hổ danh là thiên tài Dưỡng Tâm Sư vạn năm khó gặp.
Quả thật có thiên tư của thiếu niên Thần Nông.
Rất nhiều người đều có ý định lôi kéo Ninh Tiểu Xuyên, không chỉ bởi vì hắn là đệ tử duy nhất của Mộc Lam đại sư, mà thành tựu tương lai của hắn cũng không phải là chuyện đùa.
Nếu như Ninh Tiểu Xuyên thật sự trở thành Thần Nông, như vậy sẽ có năng lực nghịch thiên cải mệnh, khởi tử hồi sinh. Lúc đó sẽ có rất nhiều đại nhân vật phải cầu đến hắn.
Dưới Thiên Môn, lần lượt có bảy người đứng dậy, theo thứ tự là: Nhiếp Lan Tâm, Đông Phương Thắng, Lạc Vũ, Ninh Tiểu Xuyên, Lê Thiên, Kim Lăng, Tử Hàm Yên.
Lúc Tử Hàm Yên đứng dậy, lại tạo thành chấn động không nhỏ. Bởi vì, nàng cũng là đệ tử ngoại môn của Vạn Kiếm Cung.
Vạn Kiếm Cung có đến ba người có ngộ tính xếp trước mười, Vương Tôn Phủ cũng có ba người.
Đương nhiên, cũng không ngoại trừ một số người đã che giấu ngộ tính của mình.
Bọn họ có lẽ cũng đã sớm hiểu thấu đáo pháp tắc cấm cố trên Thiên Môn, thế nhưng vẫn giả vờ như đang tìm hiểu, không muốn quá gây huyên náo, khiến kẻ khác đề phòng. Trước tiên phải ẩn giấu thực lực, đợi sau này mới đột nhiên bạo phát, tạo nên tiếng vang lớn.
Thời gian mà bảy người tìm hiểu pháp tắc cấm cố đều không chênh lệch nhiều, thậm chí không đến một phút đồng hồ, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Nhiếp Lan Tâm nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Xuyên, chợt nghĩ đến những lời mà Nhiếp Lan Chi từng nói với nàng, trong mắt có vài phần ý vị sâu xa, cười nói:
- Ninh sư đệ, đã lâu không gặp.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày, không ngờ Nhiếp Lan Tâm lại chủ động chào hỏi với hắn, quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đột nhiên, hắn cũng nghĩ đến những lời mà Nhiếp Lan Chi từng nói với mình, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ trong lòng nàng cũng thật sự có chút yêu thích ta?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Ninh Tiểu Xuyên liền lập tức lắc đầu, nhìn thoáng qua Nhiếp Lan Tâm, nói:
- Lan tiên tử, đã lâu không gặp, lúc Thiên Môn khảo thí, không bằng hãy luận bàn một phen?
- Ta cũng đang có ý này. Đã lâu không gặp, ta cũng nhớ ngươi vô cùng a. Chỉ có điều bên cạnh ngươi mỹ nữ như mây, e rằng đã quên cố nhân là ta rồi.
Thần sắc của Nhiếp Lan Tâm thoáng lộ ý cười, thanh âm như chim hoàng anh, khí chất mờ ảo mà linh động.
Lạc Vũ đã từng luận đạo với Nhiếp Lan Tâm, tất nhiên biết rõ sự cường đại của Nhiếp Lan Tâm, thiên tư của nàng tuyệt đỉnh, thế nhưng, nàng tuyệt đối không ngờ Nhiếp Lan Tâm lại là người quen cũ của Ninh Tiểu Xuyên.
Trong lòng Tử Hàm Yên cũng rất kinh ngạc, huyền cơ ẩn chứa trong đoạn đối thoại của Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm cho thấy, dường như quan hệ giữa hai người cũng không phải là bình thường.
Trong lòng Đông Phương Thắng thì tư vị càng thêm khó tả, lúc trước, hắn vừa thấy Nhiếp Lan Tâm thì trong lòng đã sinh ra tình cảm ái mộ, giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, vì vậy mới chào hỏi với nàng, thế nhưng Nhiếp Lan Tâm vẫn lạnh lùng với hắn, không hề đáp lại một câu.
Lúc này, Nhiếp Lan Tâm lại chủ động bắt chuyện với Ninh Tiểu Xuyên, hơn nữa dường như còn có chút mập mờ.
Hắn tất nhiên lòng sinh địch ý với Ninh Tiểu Xuyên, chẳng qua địch ý lại được cất giấu trong lòng, không biểu hiện ra ngoài.
- Tông chủ từng nói, Ninh Tiểu Xuyên rất có khả năng đã được xếp vào vị trí ba hạng đầu, muốn ta nhân lúc Thiên Môn khảo thí diệt trừ hắn. Vốn còn cho rằng tiểu tử này không có gì tuyệt đại, không ngờ diễm phúc của hắn lại không cạn. Không chỉ khoa trương tỏ tình với Vũ tiên tử, mà còn là bạn cố tri của Lan tiên tử, chẳng lẽ muốn thu hai vị tiên tử của Thiên Đế Sơn vào lòng bàn tay sao? Ha ha, đáng tiếc, có diễm phúc nhưng lại không có mạng để hưởng thụ.
Trong lòng Đông Phương Thắng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải diệt trừ Ninh Tiểu Xuyên.
Vốn dĩ Đông Phương Thắng cũng chỉ có chút hảo cảm với Nhiếp Lan Tâm mà thôi, thế nhưng, sau khi xuất hiện biến số là Ninh Tiểu Xuyên, ngược lại càng kích phát ham muốn trong lòng hắn, hắn thầm quyết tâm nhất định phải giành bằng được Nhiếp Lan Tâm.
Tử Hàm Yên không hề có hảo cảm với Nhiếp Lan Tâm, liền nói:
- Chúng ta nhanh tiến vào Thiên Môn thôi, bây giờ mới bắt đầu Thiên Môn khảo thí, tiếp theo mới thật sự là giao phong.
Lạc Vũ khẽ gật đầu, nói:
- Ta đã khắc xuống ấn ký Võ Đạo trên người hai ngươi, sau khi tiến vào Thiên Môn, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tìm được các ngươi.
Dứt lời, Lạc Vũ liền tiến trước vào cánh cổng ánh sáng, biến mất trong màn bạch quang.
Sau đó, Ninh Tiểu Xuyên, Tử Hàm Yên, Nhiếp Lan Tâm, Đông Phương Thắng, Lê Thiên, Kim Lăng cũng đều lần lượt tiến vào Thiên Môn.
Khoảnh khắc Ninh Tiểu Xuyên vừa sải bước tiến vào cánh cổng ánh sáng, liền cảm thấy toàn bộ không gian thiên địa bắt đầu quay cuồng, một luồng lực hút khủng bố lôi kéo thân thể, giống như kéo hắn tiến vào vực sâu không đáy.
Vốn dĩ Tử Hàm Yên và Ninh Tiểu Xuyên đứng khá gần nhau, thế nhưng, dưới luồng lực lượng đó lôi kéo, hai người lại bị kéo tới hai phương hướng bất đồng.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên bước ra khỏi cánh cổng ánh sáng, hắn đã đứng trên một mảnh đất trống màu đen, đưa mắt nhìn qua một lượt, liền thấy rộng lớn vô biên, khắp nơi đều là cổ mộc chọc trời dày đặc, tạo thành một thế giới mãnh hoang mênh mông.
Một cơn lốc cuồng mãnh thổi tới, mang theo một luồng khí tức nguyên thủy cổ xưa, gần như muốn thổi Ninh Tiểu Xuyên bay ra ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng về phía sau lưng, liền phát hiện cánh cổng ánh sáng đã biến mất.
Sau lưng cũng là một mảnh rừng rậm mênh mông, trải dài lá kim cổ tùng, tựa như một cánh rừng bao la bạt ngàn vô biên vô hạn.
Ninh Tiểu Xuyên phát tán tâm thần ra ngoài, thế nhưng lập tức phát hiện tâm thần bị áp chế nghiêm trọng, chỉ có thể bao trùm trong phạm vi 100 mét.
Nếu tiếp tục nhìn ra xa, tâm thần sẽ trở nên mơ hồ.
Dưới tình huống như vậy, tâm thần có đôi khi còn không tốt bằng mắt thường.
- Với cường độ tinh thần của ta mà còn bị áp chế đến mức này, phỏng chừng những tu sĩ khác còn bị áp chế thảm hại hơn.
Ninh Tiểu Xuyên tìm khắp xung quanh một phen, cũng không phát hiện được tung tích của Tử Hàm Yên và Lạc Vũ, ngay cả khí tức Võ Hồn ấn ký cũng trở nên thập phần yếu ớt, chỉ có thể tập trung được phương vị đại khái.
- Có lẽ bọn họ đều đã bị truyền tống đến nơi cách ta rất xa, ít nhất cũng ngoài vạn dặm. Xem ra Đăng Thiên thế giới này quả thật thập phần rộng lớn, lãnh thổ tựa như vô biên, vượt ngoài dự liệu của ta.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không vội vàng xuất phát ngay lập tức, bởi vì, bây giờ hắn đang gặp phải một nam đề.
Đó là không có người nào nói cho hắn biết, rốt cuộc đầu bên kia của Thiên Môn ở hướng nào.
Đối với hắn mà nói, nơi này rất có thể là một nơi nào đó ở đông, tâm nam, bắc, thậm chí là trung tâm của Đăng Thiên thế giới.
- Ha ha, tiến vào Thiên Môn thì khảo nghiệm ngộ tính. Còn tìm kiếm đầu bên kia của Thiên Môn thì lại khảo nghiệm trí tuệ của thí sinh, quả không hổ là “Thiên Môn khảo thí”. Mỗi một hạng mục khảo hạch đều vô cùng hà khắc. Những người có thể thông qua Thiên Môn khảo thí, tuyệt đối đều là thiên tài trong thiên tài.