- Đây là cái gì?
Thiết Hài cầm lấy con Háo Tử, tò mò đánh giá nó mà con Háo Tử kia cũng không biết xấu hổ, nhe răng cười với hắn.
- Tử Thử một trong 12 Địa chi, thích không?
Tả Đăng Phong cười hỏi.
- Được a, Tả chân nhân, cảm ơn cậu.
Thiết Hài hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng.
- Tại sao Tử Thử lại có cái dạng này?
Ngọc Phật giúp Tả Đăng Phong mang đạo bào, hỏi.
- Trong 12 Địa chi, con khỉ của cô cùng con Háo Tử này coi như là nhỏ nhất, ngoài tụi nó ra tất cả đều lớn.
Tả Đăng Phong mặc áo bào vào.
- Cái này hay, cái này hay, A Di Đà Phật, cảm ơn cậu.
Thiết Hài cười lớn.
- Tình huống phía dưới thế nào?
Ngọc Phật thu lại nụ cười, hỏi.
- Địa phương niêm phong Tử Thử này chính là trận pháp mà Khương Tử Nha bày ra cách đây 1300 năm, tòa trận pháp này bị hậu nhân ngẫu nhiên phát hiện rồi phá giải, ở bên trong kiến tạo miếu thờ, nửa phần phía trước của miếu thờ là giam cầm con Tử Thử này, nửa phần phía sau là lăng tẩm, tự miếu xây xong, trận pháp trở lại nguyên dạng ban đầu.
Tả Đăng Phong nói.
- Hạng người tài năng gì mới có thể xây được miếu thờ lớn như vậy ở dưới nước?
Ngọc Phật gật đầu, truy vấn.
- Lữ tộc một trong những dân tộc thiểu số đi theo Bắc Chu chinh chiến thiên hạ, tộc này có Đạo thuật Di Sơn Đảo Hải, 8 bộ tộc năm đó đi theo Khương Tử Nha Đông chinh đều có năng lực đặc thù nên tôi suy đoán Lữ tộc này rất có hể là hậu duệ của Mâu quốc.
Tả Đăng Phong cũng chỉ suy đoán, hắn cũng không có chứng cớ gì.
- Vậy cái thủy đạo để nước chảy ra kia là gì?
Ngọc Phật đưa tay chỉ vào thủy đạo mà con rắn mối kia đào.
- Năm đó Lữ tộc xây miếu thờ ở Kim Sa giang, tất nhiên là biết được nơi này có hàm lượng cát rất lớn, bọn hắn dùng đặc điểm này để che dấu miếu thờ ở dưới nước. Bọn hắn mở thủy đạo này là có 2 mục đích, thứ nhất là sau khi có người chết bọn hắn khai thông thủy đạo này để nước cuốn theo bùn cát đi, để thuận tiện cho việc hạ huyệt, thứ hai là mượn thủy đạo này để đào ra hoàng kim.
Tả Đăng Phong nghĩ đến bức tường hoàng kim trong kia, cho dù nhà Tùy có hào phóng đến đâu cũng không ban nhiều hoàng kim như vậy, không hỏi cũng biết, hoàng kim này là do bọn họ đãi được ở đây.
- Tôi hiểu được rồi, phạm vi trong 5 dặm sẽ tích tụ một lượng nước sông nhất định, nếu mở thủy đạo thì lượng nước sông này sẽ chảy vào trong đó còn mang theo bùn cát, đợi nước sông chảy hết, nước ở thượng du trong vòng 5 dặm sẽ chảy chậm lại, thủy thế dừng lại một chút, bùn cát rất nhanh sẽ lắng xuống, 3 ngày sau có thể làm cho cái hố sâu này tắc nghẽn.
Ngọc Phật tỉnh ngộ.
- Đúng, người làm ra thủy đạo này cũng đã tính toán, khu vực 5 dặm chính là một con số hợp lý nếu như quá lớn nước sông cũng sẽ không làm trầm tích trôi đi, nếu như quả nhỏ bùn cát cũng sẽ không đọng lại để làm tắc cái thủy đạo kia.
Tả Đăng Phong mỉm cười gật đầu.
- Đúng rồi, anh muốn xử trí con rắn mối kia thế nào?
Ngọc Phật đưa tay chỉ vào con rắn mối khổng lồ ở bên ngoài 10 trượng.
- Vật này mặc dù háo sắc nhưng trung nghĩa, tôi không giết nó, một lát sẽ bức con Háo Tử kia đưa ra nội đan, nó sẽ không đi theo chúng ta nữa.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát mở miệng, súc sinh không biết, cho dù phạm sai lầm cũng có thể được khoan dung, Tả Đăng Phong đối với con người hà khắc nhưng đối với động vật lại tỏ ra nhân từ, đánh thông minh, khoan dung ngu ngốc.
- Nghe lời anh.
Ngọc Phật gật đầu cười.
- Ở bên dưới tôi còn phát hiện ra 2 thứ.
Tả Đăng Phong suy tư một chút rồi nói.
- Phát hiện gì?
Ngọc Phật cười hỏi.
- Mấy ngày hôm trước chúng ta đứng ở Giang Biên quan sát nước sông, cô đã từng nói trước nhà Tùy, 3 nhà Xiển, Đạo cùng Tiệt giáo đều tồn tại, sau đó nhà Tùy được lập ra tam giáo liền thu nhỏ lại, mà số lượng điển tịch tu đạo cũng thiếu sót đi, cô biết là vì sao không?
Tả Đăng Phong nói.
- Vì sao?
Ngọc Phật hỏi.
- Phía dưới miếu thờ có một mặt tường, trên đó có khắc vô số văn tự, phía trên có nói trước là Tùy là thời Bắc Chu, năm đó ở Bắc Chu có một vị hộ quốc chân nhân, người này trước khi phi thăng đã diệt đi vô số người trong tam giáo, tiêu hủy đại đa số điển tịch tu đạo, kể từ đó về sau điển tịch tu đạo phi thăng đã khó càng thêm khó.
Tả Đăng Phong nói ra.
- Người này tên là gì?
Ngọc Phật nhíu mày.
- Không biết, bên trên không có ghi.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
- Vì sao hắn làm vậy?
Ngọc Phật hỏi lại.
- Không biết, bên trên cũng không có ghi.
Tả Đăng Phong vẫn là lắc đầu.
- Vậy anh còn phát hiện được cái gì?
Rơi vào đường cùng, Ngọc Phật đành chuyển chủ đề khác.
- Năm đó khu vực này được gọi là Man hoang, trong này có 4 chủng tộc, trong đó có 3 tộc đã ra ngoài trợ giúp vị hộ quốc chân nhân kia chinh chiến thiên hạ, sau khi công thành 3 tộc trưởng kia đã được phong làm công chúa và vương hầu, trong đó một vị nữ tộc trưởng có quan hệ cá nhân rất tốt với vị hộ quốc chân nhân kia, nên sau khi vị hộ quốc chân nhân kia phi thăng, liền để lại cho nàng một bộ Đạo thuật để trú nhan.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lúc rồi nói.
Kỳ thật là hắn nói dối, vị hộ quốc chân nhân kia cũng không có lưu lại bộ Đạo thuật gì cả. Sở dĩ Tả Đăng Phong nói dối chính là hắn muốn đem Âm Dương Sinh Tử quyết truyền lại cho Ngọc Phật, trước đó hắn đã nghĩ đến lúc cuối cùng mới lưu lại cho Ngọc Phật nhưng mà hắn phát hiện trong quá trình tìm Địa chi có thể xảy ra vô số nguy hiểm, vạn nhất bản thân hắn gặp phải bất trắc, Âm Dương Sinh Tử quyết liền hoàn toàn thất truyền là chuyện nhỏ, không thể báo đáp tình cảm của Ngọc Phật chính là chuyện lớn, vì thế hắn liền quyết định hiện tại sẽ truyền thụ lại cho nàng nhưng mà không nói ra cho nàng biết.
Ngọc Phật nghe vậy cũng không có lộ ra vẻ vui mừng mà nhíu mày nhìn Tả Đăng Phong.
- Biết vì sao tôi ở bên dưới lâu như thế không? Là bởi vì tôi đọc để nhớ kỹ.
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ vào đầu của mình, tuy rằng Ngọc Phật không lộ ra vẻ vui mừng nhưng mà trong lòng nàng rất khẩn trương, là nữ nhân nàng cũng thích chưng diện mà.
Tả Đăng Phong nói xong, Ngọc Phật cũng không nói cái gì, 2 người rất ăn ý cũng không nói gì thêm. Giờ phút này rong lòng Tả Đăng Phong cười khổ, hắn cũng không muốn nói dối lừa Ngọc Phật bởi vì hắn biết lời nói dối có thiện ý cũng là lừa gạt nhưng mà hắn không có biện pháp. Ngọc Phật không phải là người ngu nhất định nàng sẽ sinh nghi, nếu nàng biết được Tả Đăng Phong truyền Âm Dương Sinh Tử quyết cho nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận, bởi vì mặc kệ đứng ở góc độ nào để xem, nếu đem Đạo thuật truyền lại cho người khác không phải là đệ tử của mình, thì đây chính là việc chuẩn bị hậu sự.
- Tổng cộng có bao nhiêu chữ, làm sao anh lại nhớ nhanh như vậy?
Sau một lúc trầm mặc, Ngọc Phật là người đầu tiên mở miệng.
Ngọc Phật vừa thốt ra, Tả Đăng Phong lập tức hít sâu một hơi, so với cách nghĩ của hắn, Ngọc Phật càng mẫn cảm hơn, nếu muốn thuận lý thành chương tìm lý do để nói dối thì nàng sẽ sinh nghi hơn.
- 700-800 chữ.
Tả Đăng Phong suy nghĩ nhanh, mặc dù Âm Dương Sinh Tử quyết có hơn 200 chữ nhưng dựa theo tu vi hiện tại của Ngọc Phật, 700-800 chữ củng phù hợp với Ngọc Phật rồi.
- Oh.
Ngọc Phật gật đầu mở miệng
Tả Đăng Phong nghe vậy, cố ý lộ ra vẻ thất vọng.
- Sẽ không đợi tôi nói lời cảm ơn đó chứ?
Ngọc Phật thấy thế, nở ra nụ cười kiều mỵ.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhếch miệng cười, đến lúc này hắn biết Ngọc Phật sẽ không hoài nghi hắn nưa.
- Đừng, đừng cho ăn, con Háo Tử này ăn cái gì cũng được, đừng ăn thức ăn của ta.
Cười cười, Tả Đăng Phong thấy được con Háo Tử kia đang ở bên cạnh Thiết Hài.
- Tại sao nó chỉ biết nói xì xào?
Thiết Hài nghe vậy nhíu mày quay đầu lại.
- Ông có thẻ từ từ huấn luyện nó để nó gọi ông là đại gia.
Tả Đăng Phong cười nói.
Ngọc Phật ở bên nghe vậy cũng mỉm cười.
- Đúng rồi trước tiên ta phải đặt tên cho nó.
Thiết Hài vuốt ve Tử Thử, vô cùng yêu thích con Tử Thử này.
- Gọi là Lam Bi ( Da lam).
Tả Đăng Phong cười nói.
- Thật khó nghe.
Thiết Hài bĩu môi
- Cẩm Mao Thử ( Chuột nhung)
Ngọc Phật nói.
- Nó cũng không phải Bạch Ngọc Đường.
Thiết Hài vẫn là bĩu môi.
- Tử Thử là kẻ đứng đầu trong 12 con giáp, gọi nó là Lão Đại đi.
Tả Đăng Phong nở nụ cười xấu xa.
- Tên rất hay.
Thiết Hài giơ ngón tay cái lên, hắn cũng không biết Tả Đăng Phong đang đùa với hắn.
- Cậu thật ác, coi trừng bị trời phạt.
Ngọc Phật liếc Tả Đăng Phong một cái, Lão đại của Phật gia là Thích Già Ma Ni sao có thể là một con chuột.
- Đại sư Lão Đại của ông là ai?
Tả Đăng Phong cười, hỏi Thiết Hài.
Thiết Hài nghe vậy không chút do dự chỉ vào Tử Thử:
- Nó.