Vu Tâm Ngữ ngã xuống, ngã về phía sau, nàng dùng thân thể của mình để làm đệm cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong chật vật quay đầu nhìn Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ mở mắt nhìn hắn, lúc này Tả Đăng Phong vô lực mà mở miệng nhưng mà trong lòng hắn rất rõ ràng, Vu Tâm Ngữ ngã xuống không phải là do mệt mỏi mà là vì nàng mất quá nhiều máu.
- Đợi anh.
Tả Đăng Phong cố gắng mở miệng, khi nói chuyện vô số bọt máu trào ra miệng.
- Sống tiếp.
Vu Tâm Ngữ nở ra nụ cười, sắc mặt nàng tái nhợt, máu trên cổ không ngừng chảy ra.
Vu Tâm Ngữ đã từng nhiều lần nói chuyện ôn nhu với Tả Đăng Phong, nhưng mà đây là lần nàng ôn nh nhất, cũng là lần giọng nói nhỏ nhất.
Tả Đăng Phong không nói gì thêm, hắn cũng giống nàng cũng đều đã ở bờ vực sịnh tử, thân thể đã muốn chết đi. Điều duy nhất mà hắn có thể làm là hắn hy vọng Vu Tâm Ngữ có thể nói thêm cái gì đó nhưng mà Vu Tâm Ngữ lại không mở miệng, một lát sau thì nàng từ từ nhắm mắt lại.
Tả Đăng Phong biết được Vu Tâm Ngữ sẽ vĩnh viễn không thể tiếp tục mở mắt nữa, giờ phút này hắn không có bi thương, ngược lại hắn lại có cảm giác giải thoát. Hắn sớm đã muốn nhắm măt, sở dĩ hắn còn chưa nhắm mắt là bởi vì Vu Tâm Ngữ còn đang nhìn hắn. Mà ngay bây giờ, người hắn yêu thương nhất đã rời đi thì hắn cũng có thể an tâm lên đường theo nàng.
Vu Tâm Ngữ nhắm mắt lại thì Tả Đăng Phong cũng nhắm mắt theo, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm cuối cùng, không biết 13 ra sao rồi?
Đối với mọi chuyện trong thế giới này thì hắn cảm thấy im lặng, chung quanh thật là yên tĩnh.
Người sống một đời, phải chịu nhiều thống khổ và khoái hoạt. Vận khí của Tả Đăng Phong cũng không tính là xấu, tuy rằng người xung quanh đều làm lòng hắn lạnh như băng nhưng mà hắn vẫn gặp được một nữ nhân yêu thương hắn, hơn nữa lại cùng nữ nhân ấy sống chung 1 năm. Tuy rằng 2 người không thể sống đến răng long đầu bạc nhưng mà dù sao bản thân hắn cũng đã trải qua cuộc sống đó.
Trên thế giới này chuyện đau khổ nhất không phải là người mình yêu rời xa, mà chính là bản thân mình không thể rời đi.
Khi Tả Đăng Phong từ trong cảm giác rét lạnh mở mắt ra thì hắn đã nhìn thấy một vùng tối tăm, trong bóng tối có 2 con mắt màu xanh lam đang nhìn hắn.
"Meo meo ~ "
Đây là tiếng kêu của 13, Tả Đăng Phong cũng nghe nó kêu nhưng mà hắn không biết vì sao ánh mắt của 13 lại ở trước mặt hắn, mà tiếng kêu của 13 thì lại ở phía xa xôi.
- Xem ra 13 cũng bị bọn hắn giết rồi.
Trong đầu Tả Đăng Phong hiện ra một ý nghĩ như thế, nhưng mà đợi cho hắn dần dần thích nghi với bóng đêm thì hắn lại nhìn thấy bản thân mình đang nằm trong một khu rừng, cũng cảm nhận được hơi lạnh của từng giọt mưa phùn rơi xuống người.
- Mình còn sống sao?
Đột nhiên Tả Đăng Phong khôi phục lại ý thức, cùng lúc đó cơn đau từ 2 chân hắn truyền đến, điều này càng làm cho hắn tin rằng bản thân hắn vẫn còn sống.
Mỗi người đều có ham muốn, nhưng mà Tả Đăng Phong lại không có, đối mặt với chuyện người mình thương yêu nhất đã chết thì hắn cũng muốn nhắm mắt lại để đi theo nàng. Nhưng mà vết thương trên chân cùng với tiếng kêu của 13 đã dần dần kéo hắn về với Dương thế.
Chốc lát sau, Tả Đăng Phong bắt đầu phát run, đau đơn cùng rét lạnh chỉ là thứ yếu. Nguyên nhân chủ yếu là tại vì hắn cảm nhận được thân thể của Vu Tâm Ngữ trở nên lạnh lẽo, tuy rằng trong bóng đêm hắn không thể nhìn thấy bộ dạng của Vu Tâm Ngữ nhưng hắn lại biết Vu Tâm Ngữ chết ở bên cạnh hắn.
Giờ phút này Tả Đăng Phong có cảm giác tê tâm liệt phế, sống không bằng chết. Từng hình ảnh sống chung với Vu Tâm Ngữ trong 1 năm qua dần dần hiện lên trong đầu của hắn, trí nhớ vẫn còn nhưng mà người đã mất.
Đột nhiên hắn nhìn thấy phía xa xa truyền đến ánh lửa, chốc lát sau xa xa lại truyền đến tiếng nói, mười mấy thôn dân cầm đuốc từ đằng xa đi đến đây.
Nếu đổi thành người khác khi nhìn thấy được những thôn dân này thì bọn hắn sẽ cảm thấy có được hy vọng nhưng mà Tả Đăng Phong lại không cần, Vu Tâm Ngữ đi rồi, hắn cũng không muốn sống tiếp làm gì.
- Nơi này có người.
Rất nhanh có một thôn dân đã phát hiện được Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ.
- Không được, còn có một con sói.
Người thứ hai cũng phát hiện 13 ở bên cạnh.
“Meo…Meo”
13 nghe vậy thì liền phát ra những tiếng meo meo.
- Đây là người ở đạo quán kia, là con mèo của hắn.
Rốt cuộc cũng có người nhận ra Tả Đăng Phong cùng 13.
- Má ơi, tại sao nó lại lớn như thế?
Thôn dân cũng nhau tiếng lên thì nhìn thấy Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ, trên người của 2 người còn nhiều vết máu, bọn họ chỉ dám đứng mà xem cũng không dám bước lên xem xét.
Sau đó, có một người khập khễnh đi tới, người này chính Trịnh qua tử, hắn là thầy thuốc ở trong thôn.
- Bọn họ còn sống không?
Có người hỏi?
- Không thấy hắn mở mắt sao?
Trịnh qua tử tức giận nói một câu, lại đưa tay xem xét hơi thở của Vu Tâm Ngữ:
- Nữ nhân này chết rồi.
Tuy rằng Tả Đăng Phong biết Vu Tâm Ngữ đã rời đi nhưng mà nghe được Trịnh qua tử nói thế vẫn không nhịn được, nước mắt rơi như mưa.
- Tả lãnh đạo, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Một người phụ nữ trong đám người hỏi, người này Tả Đăng Phong cũng biết, đây chính là vợ của Thôi bảo trưởng.
Tả Đăng Phong nghe được câu hỏi của nàng thì chỉ mờ mịt nhìn nàng mà không có mở miệng. Phụ nhân kia hỏi lại mấy lần, Tả Đăng Phong cũng không có mở miệng.
- Qua tử, tại sao hắn không nói?
Phụ nhân kia hỏi Trịnh qua tử.
- Cậu ta bị thương rồi, để tôi coi thử.
Trịnh qua tử nghe vậy thì đưa cây đuốc cho 2 người bên cạnh cầm, còn hắn thì lấy tay sờ sờ vào Tả Đăng Phong.
- Tả lãnh đạo, thấy chồng của tôi không?
Phụ nhân kia lo lắng hỏi.
- Ở phía Bắc đạo quán, nhưng có thể bị người NB giết rồi.
Tả Đăng Phong cố nén đau nhức nói.
- Cậu nói gì? Đám NB sao?
Phụ nhân kia nghe vậy thì mở to 2 mắt nhìn, vẻ mặt hoảng sợ.
- Đúng vậy, bọn hắn đến đây vì cái vòng vàng kia, nhanh đi tìm đi, có lẽ sẽ không chết.
Tả Đăng Phong nói xong liền nhắm hai mắt lại.
- Tam tẩu, cậu ta nói thật, cậu ta là bị súng bắn.
Trịnh qua tử kiếm tra thương thể của Tả Đăng Phong.
Trịnh qua tử vừa thốt lên xong, đông thôn dân lập tức ngây dại, lặng ngắt như tờ. Ở trong mắt của nhân dân thì đám người NB chẳng khác gì Diêm vương, bọn hắn đều sợ người NB.
- Còn thất thần làm gì nữa, mau đi tìm chồng tôi đi.
Phụ nhân kia liền phản ứng lại rồi hô lớn, mọi người nghe vậy lập tức cầm lấy cây đuốc xoay người rời đi.
- Tam tẩu, có thể cứu được cậu ta, lưu lại vài người mang cậu ta trở về đi.
Trịnh qua tử nói.
- Hắn đắc tội với người NB, không nên cứu hắn.
Phụ nhân kia do dự một chút rồi mở miệng.
- Đúng vậy, nếu đem hắn vào thôn, lỡ đám NB kia tới thì chúng ta đều bị tai ương…
- Đúng vậy, hắn sẽ dẫn đám NB tới…
- Qua tử, ông đừng gây họa cho thôn…
Mọi người liền nói theo, bọn họ cũng rất sợ hãi.
Mọi người nói xong liền đuốc lên rồi rời đi.
- Người anh em, xương đùi của cậu gãn một đoạn, sau lưng có một vết súng, đây là 2 bình thuốc cầm máu, cậu tư bảo trọng lấy.
Trịnh qua tử móc ra 2 bình thuốc cầm máu rồi đưa cho Tả Đăng Phong.
- À quên, tôi còn phải để cho Thôi bảo trưởng 1 bình.
Trịnh qua tử nghĩ một chút rồi lấy lại 1 bình, xoay người đi theo đội ngũ.
13 thấy mọi người không có cứu Tả Đăng Phong thì vội vàng chạy sau mà kêu nhưng mà đám người kia dường như là không nghe tiếng kêu của 13, bọn hắn dần dần đi xa. 13 thấy vậy thì uể oải chạy về.
- 13, tao không cần bọn hắn.
Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng, tuy rằng hắn cũng không muốn được cứu sống nhưng hành động của đám người kia đã làm lòng hắn lạnh đi. Chỉ có Vu Tâm Ngữ là thật tâm với hắn, là người duy nhất trên đời này đối đãi thật tâm với hắn nhưng mà giờ phút này nàng đã vĩnh viễn ngủ đi, không có khả năng tỉnh lại rồi.
"Meo meo ~"
13 đến gần Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn hắn.
Tả Đăng Phong nhìn 13, trong lòng ngũ vị tạp trần, mình và Vu Tâm Ngữ bị như thế này cũng chính là do 13 gây nên. Nếu ngày đó Vu Tâm Ngữ không cứu 13 thì bây giờ nàng sẽ không chết nhưng mà 13 lại vô tội, nó chỉ là một con mèo, nó cũng không biết sẽ xuất hiện chuyện như ngày hôm nay. Huống hồ lúc trước khi hắn gặp nguy hiểm thì 13 đã cứu hắn.
Nhớ tới 13 vì mình mà rơi lệ cầu xin đám người kia cứu mình thì Tả Đăng Phong lại rơi lệ, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà gào khóc to lên, sau đó hắn lại hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dây Tả Đăng Phong lại cảm thấy trong lòng truyền đến một chút ấm áp, điều này làm cho hắn cảm thấy có một chút hy vọng, hắn liền mở mắt ra nhưng mà lại phát hiện Vu Tâm Ngữ vẫn an tĩnh nằm ở bên cạnh, còn 13 thì nằm trong lòng ngực hắn, nó muốn sưởi ấm cho Tả Đăng Phong.
Lúc này sắc trời đã sáng dần, Tả Đăng Phong thấy rõ bộ dạng của Vu Tâm Ngữ, khóe miệng của nàng vẫn nở ra một nụ cười, đó chính là vẻ mặt của nàng khi nói xong câu “ Tiếp tục sống kia”, vẻ mặt này đã khắc sâu vào trong lòng của Tả Đăng Phong.
Mặc kệ người đời gặp phải bảo nhiêu khó khăn, mặt trời mỗi ngày đều sẽ lên cao. Mặc trời mojcl ên dù không để Tả Đăng Phong muốn có dục vọng sống nhưng mà lại dấy lên ngọn lửa báo thù trong lòng hắn, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm: “ Sông sót, giết Đằng Khi,”
Bình tĩnh mà xem xét thì Tả Đăng Phong cũng muốn chết theo Vu Tâm Ngữ, nhưng mà hắn sợ ở dưới cửu tuyền gặp được Vu Tâm Ngữ thì nàng sẽ trách hắn yếu đuối, không giết Đằng Khi. Hắn cảm giác lúc đó ngay cả tư cách làm bạn với Vu Tâm Ngữ thì hắn cũng không có.
- 13, tao khát quá.
Tả Đăng Phong thấp giọng mở miệng nói với 13.
13 nghe vậy thì liền chạy về phía xa, Tả Đăng Phong mở 2 tay ra, nghiền nát thuốc mà Trịnh qua tử đưa cho hắn sau đó đắp lên miệng vết thương ở chân, vết thương sau lưng hắn không thể nào với tới được.
Sau một lát, cả người hắn cố gắng đứng lên rồi ôm lấy Vu Tâm Ngữ, lắc lắc nhẹ người nàng.
- Tỉnh, tỉnh, em mau tỉnh dậy đi.