Loài rắn đều có bản chất tấn công cực nhanh, Tả Đăng Phong làm thế này là hiểm lại càng hiểm, nhưng không còn cách nào khác.
Ăn xong là một giờ chiều, đây là thời điểm nóng nhất trong ngày, con người bị nóng, tốc độ phản ứng chậm đi, mà loài rắn thì lại là thời điểm hoạt động nhanh nhẹn nhất, nên Tả Đăng Phong không có vào rừng, hắn chờ trời tối.
Có Thập Tam canh gác, hắn có thể bấm chỉ quyết tụ khí an tâm chìm vào giấc ngủ, sáu giờ chiều, Tả Đăng Phong tỉnh dậy, ngủ đầy đủ làm hắn rất sảng khoái sung mãn, đồ ăn ban trưa đã tiêu hóa hơn phân nửa. Hắn bước vào rừng.
Trời đã vào thu, sáu giờ chiều, mặt trời đã bắt đầu ngã về tây, mắt rắn rất kém, trời vừa tối thì chúng đã là người mù, đây cũng là một nguyên nhân Tả Đăng Phong lựa chọn buổi tối mới tiến vào rừng, nguyên nhân còn lại là Thập Tam đã từng thấy âm chúc hỏa xà, âm chúc hỏa xà cũng biết Thập Tam, đi vào ban đêm nó không thấy rõ Thập Tam, cộng thêm khí tức của Thập Tam bây giờ đã kém xa ba ngàn năm trước, nên âm chúc hỏa xà càng chắc chắn không nhận ra Thập Tam, vậy không kiêng kị mà từ xa bỏ chạy mất.
Tả Đăng Phong tới gần rừng chết, trên đường đi thỉnh thoảng lại thấy xương, người thường thấy vậy chắc sởn tóc gáy, nhưng Tả Đăng Phong lại thấy an tâm, vì xương cốt càng nhiều, thì khả năng chính chủ đang ở trong rừng chết càng lớn.
Đến sát rừng chết, xương trắng không ngờ lại giảm đi, thật là lạ, vì người hay vật đều có thói quen đánh dấu lãnh thổ, người cắm cây làm cột mốc, động vật chất xương của con mồi để thông báo biên giới của mình, cảnh cáo người ngoài không được tới gần lãnh địa của chúng.
Đến sát rừng, Tả Đăng Phong dừng lại, hồ dương ở đây vì thiếu nước đã toàn bộ chết héo, nhưng hình dạng vẫn còn. Cây lớn cây nhỏ đan xen vào nhau, con đường vào rừng không rộng lắm, nhưng cũng đủ chứng tỏ rừng dương này là sinh trưởng trước khi hỏa xà tới đây, vì hỏa xà tới mang theo khô hạn tới, làm cho chúng chết héo, và như thế cũng có nghĩa nơi này xưa nay rất ít khi có người lui tới.
Mất đi Âm Dương Sinh Tử Quyết, nhạy cảm trực giác cũng không còn, Tả Đăng Phong đứng ngoài rừng cây không hề cảm giác được cái gì cả, vì có thể nhìn rõ vật trong đêm, nên hắn không sợ gì, chỉ có kiên nghị và chấp nhất, hắn biết trong đó rất nguy hiễm, nhưng để lấy được nội đan âm chúc hỏa xà, hắn không được sợ hãi, sáu viên nội đan đã lấy được bốn viên, chỉ còn cách thành công một bước ngắn, bốn năm nay hắn không hề quên Vu Tâm Ngữ, hắn cảm động tình cảm của Ngọc Phất dành cho hắn, nhưng hắn kiên quyết không có quan hệ với cô, để một ngày kia hắn có thể nhắm mắt buông tay, thản nhiên rời đi.
"Thập Tam, lên cây, nhớ kỹ, ở trên cây cũng không an toàn." Tả Đăng Phong nói với Thập Tam, cây dương cao, nhưng không đủ ngăn cản công kích của âm chúc hỏa xà, vì tên kia dài tới hơn mười trượng.
Thập Tam lập tức nhảy lên cây, bò lên ngọn, Tả Đăng Phong vốn định lăng không nhìn chung quanh một cái, nhưng nghĩ lại thôi, đến đây tốt nhất là phải tỏ ra mình vô hại.
Tả Đăng Phong quyết định đi quanh thêm một vòng để quan sát. Loài rắn đều thích đi theo một con đường cố định, hắn muốn tìm ra con đường đó, chặn đường bắt nó phải chạy theo hướng khác. Cây dương tuy chết héo nhưng vẫn rất cứng rắn, hỏa xà chạy lung tung thấy phải khó khăn, tạo thêm thời gian cho hắn chế phục nó.
Hắn đi rất cẩn thận, vì lúc nào âm chúc hỏa xà cũng có thể từ trong rừng cây bay vèo ra công kích hắn. Qua giờ tí, hắn rốt cục có phát hiện, ở phía nam rừng cây có một lối đi lờ mờ, loại lối đi này trong rừng chết có rất nhiều, nhưng duy chỉ có một lối đi này ở ven mới có những vết kéo lê và vết xước. Vỏ dương thụ thô ráp, trừ phi bị ma sát trong thời gian dài, nếu không không có xuất hiện những vết xước xát trên diện tích lớn như vậy.
Lần đi vòng quanh này Tả Đăng Phong mất năm sáu giờ, nhưng rút ra được kết quả là lối đi kia chỉ dài có mấy dặm, Tả Đăng Phong dán sát vào cây dương xem xét vết xước. Vết xước này rõ ràng là do động vật ma sát sinh ra, nhưng cụ thể là còn gì thì không có biết, vì chung quanh không có một cái vảy rắn nào cả. Tả Đăng Phong nghếch mũi hít sâu, nhưng không ngửi ra được mùi gì, không có khí trong sa mạc quá nóng, hong khô mọi thứ, khí tức rất khó được giữ lại.
Hắn không cam lòng, nhón lấy một dúm mảnh gỗ vụn chỗ bị ma sát bỏ vào trong nước, khuấy đều, cảm nhận. Hắn không phát hiện được độc tính, Tả Đăng Phong lại lấy một tờ tiền đại dương nhúng vào chỗ nước kia. Tờ tiền này có chứa chín thành thủy ngân, đem ra thử độc khá là chính xác.
Một lát sau, tờ tiền đổi màu. Tả Đăng Phong nhíu mày, thông đạo này là lối đi âm chúc hỏa xà thường đi, chỗ cây dương bị ma sát có chứa độc tính chứng tỏ trong vảy của hỏa xà có độc, và loại độc này cực kỳ hiếm thấy.
Tả Đăng Phong đứng rầu rĩ. Vảy rắn có độc thì làm sao leo lên công kích, may mà hắn có tu vi ba phân âm dương điên phong, có một chút năng lực miễn dịch với độc, cộng thêm Ngọc Phất lúc gần đi còn đưa cho hắn hai viên Giải Độc Đan, cũng đã nói Giải Độc Đan này là cực kỳ hiếm thấy, luyện chế không có dễ, hai thứ cộng lại chắc là đủ để chống lại độc tính của hỏa xà.
Sát tay sau, Tả Đăng Phong cất bước hướng rừng cây ở chỗ sâu trong đi đến, trong rừng cây không phải không có hề khoảng cách, xuyên thấu qua trong rừng khoảng cách hắn có thể tinh tường về phía trước nhìn ra rất xa.
Đột nhiên trong rừng vang lên một tiếng kêu thê thảm, tiếng kêu rất đột ngột, bi thảm mà sắc nhọn, làm cho người nghe thấy phải run da đầu, sởn tóc gáy.
Động vật có lưỡi thì đều có thể phát tiếng kêu, nhưng chỉ con người mới có thể phát âm thanh nối cả. Tiếng kêu kia cũng liên tục, kéo dài khoảng ba phút, nhưng chỉ là aaa, không có thành câu từ gì, nên Tả Đăng Phong biết kẻ bị giết không phải là con người, mà là quái nhân có phần giống con người kia.
Chẳng những vậy, Tả Đăng Phong còn biết thứ giết chết quái nhân không phải là âm chúc hỏa xà, vì hỏa xà rất lớn, nuốt chửng lạc đà còn được, nó mà ăn nuốt trọng cả, con mồi không có thời gian để mà kêu cứu.
Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ không biết nếu thấy phải độc vật do âm chúc hỏa xà diễn sinh ra thì phải xử lý thế nào. Nếu biểu hiện lợi hại, có thể làm âm chúc hỏa xà bị dọa sợ chạy mất, nếu quay đầu bỏ chạy, thì lại không câu âm chúc hỏa xà ra được. Nghĩ một hồi, hắn cũng tìm ra một diệu kế, địa chi luôn rất quyến luyến độc vật do nó diễn sinh ra. Độc vật do âm chúc hỏa xà diễn sinh chắc chắn là con bò cạp siêu bự, nếu làm con bò cạp kia nửa chết nửa sống, hoặc là làm nó mất khả năng di chuyển như con cua của kim kê, thì giữ chân được hỏa xà ở lại.
Sau lưng Tả Đăng Phong đột nhiên vang lên tiếng sàn sạt nho nhỏ, Thập Tam đã chạy trước dò đường, làm sao tạo ra tiếng động đằng sau được?
Nãy giờ hắn mải suy nghĩ, không có hề để ý sau lưng, giờ mới nhận ra âm thanh sàn sạt kia tuy nhỏ nhưng liên tục, là đặc điểm di chuyển của loài rắn..
Nguy hiểm xuất hiện không có hề báo trước, Tả Đăng Phong dưới tình thế cấp bách đành phải lướt ngang ba trượng, quay đầu lại nhìn. .