Chiếc xương sọ này mặc dù không còn nguyên vẹn, nhưng chắc chắn nó không phải là xương sọ của con người, điều này Tả Đăng Phong vẫn có thể phân biệt được.
Nhưng cái xương sọ này lại hợp với chiếc búa đá, xét chiều dài của chiếc xương sọ này thì chủ nhân của nó năm xưa chắc chắn có thể sử dụng được chiếc búa đá. Mọi người đều biết, con người khác với các loài vượn khác chỉnh là ở khả năng chế tạo và sử dụng công cụ, như vậy thì việc chế tạo và sử dụng chiếc búa này chúng tỏ chủ nhân của nó năm xưa chắc chắn là con người. Vì vậy, Tả Đăng Phong có kết luận, đây là một Cự Nhân cao gần ba thước.
Tả Đăng Phong đành rời căn phòng này, đi tới hai căn nhà đá khác còn chưa sụp đổ, hai căn phòng này cũng không bị con vật nào chiếm cứ, cỏ dại mọc um tùm, ở hai căn phòng này Tả Đăng Phong cũng phát hiện ra các công cụ và búa đá, cùng dấu vết búa in trên vách tường y hệt căn phòng đầu tiên.
Tất cả điều này chứng tỏ năm xưa ở nơi này đã xảy ra cuộc xâm chiếm của Cự Nhân.
Ngoài ra thì búa đá vẫn còn thô so với thiết kế của hộp đá, điều này chứng tỏ trình độ văn minh của Cự Nhân thấp hơn đám dân chúng nước Dung, hơn nữa đám Cự Nhân này mặc dù to lớn nhưng hơi ngốc, nếu không thì bên trong phòng đã không in lại nhiều vết búa như vậy.
Mà đám dân chúng ở đây cũng không phải người hiền lành gì, mặc dù thân thể nhỏ bé hơn nhưng vẫn khiến cho đám Cự Nhân khổng lồ đến xâm chiếm phải trả giá lớn, ba chiếc búa lớn bỏ lại này chính là bằng chứng.
Như vậy thì những hộp đá và công cụ nuôi nhốt động vật này không phải tầm thường, rất có thể đám côn trùng được người nơi này nuôi đều có độc, như vậy rất có thể những binh lính năm xưa của nước Dung chính là cao thủ dùng độc.
Đến lúc này, Tả Đăng Phong đã hiểu vì sao tường thành ở nơi này lại phải xây cao đến mười lăm mét rồi, đó chính là vì đề phòng Cự Nhân tấn công.
Vất vả lắm mới tìm được chút manh mối từ 3000 năm trước, Tả Đăng Phong tất nhiên không dễ dàng bỏ qua mà liên tục phân tích, chẳng qua lần này không mất nhiều thời gian hắn đã hiểu được chuyện đã xảy ra năm xưa, rất có thể đám Cự Nhân này chính là do người nước Lô phái đến để xâm chiếm.
Có kết luận như vậy là vì từ sau thời kỳ Thương Chu, nơi này không còn dấu hiệu xuất hiện của bất kỳ quốc gia nào, nên di tích nơi này chắc chắn là của nước Dung còn sót lại, mà nước Lô ở phía Đông Bắc nước Dung, và cũng chỉ có nó mới đủ thực lực đối kháng với nước Dung, nếu xảy ra chiến tranh vậy thì nơi này chính là tiền tuyến, cho nên ở đây mới còn sót lại nhiều di tích chiến trách như vậy.
Thời kỳ Thương Chu là chế độ nô lệ, cho nên nước Dung và nước Lô cũng không tính là quốc gia, mà đúng hơn phải gọi là Bộ Lạc, bọn họ chính là hai trong bát đại bộ lặc đi theo Khương Tử Nha lật đổ nhà Thương, nhưng vì sao từ quan hệ chiến hữu của cả hai lại chuyển thành địch nhân thì Tả Đăng Phong cũng không quan tâm. Bởi vì quốc gia với quốc gia không thể như người thường, hôm nay có thể xem nhau như địch nhân chém giết nhưng ngày mai lại có thể trở thành anh em kết nghĩa, vì vậy mà vì sao cả hai trở mặt thành thù Tả Đăng Phong chẳng muốn tìm hiểu. Hắn chỉ muốn từ di tích nơi này tìm được chút manh mối có tác dụng với mình, mà lúc này hắn cũng đã tìm được rồi, hơn nữa có nhưng hai manh mối.
Thứ nhất, người nước Dung am hiểu dùng độc, còn người nước Lô thì thể hình cao lớn, vì vậy khi ở khu vực nước Dung hắn cần đề phòng độc vật, còn khi tới Hồ Bắc, khu vực nước Lô hắn cần cẩn thận gặp được Cự Nhân. Từ suy đoán này, Tả Đăng Phong nghi ngờ người ở sáu nước còn lại cũng có năng lực gì đó hơn người. Nếu không thì Khương Tử Nha ở Thu Văn Tế “Mục Thệ” cũng không điểm mặt đọc tên bọn họ, nếu chỉ vì vài con vật mà đọc tên khích lệ thì cũng quá dễ dàng.
Thứ hai, hai Bộ Lạc ở liền nhau cũng không chắc chắn là hảo hữu, cũng có thể giống như nước Dung và nước Lô bây giờ, có thể là dơ ở hai nơi này tồn tại hai loài động vật đối lập âm dương, mà hai loài này có thể ảnh hưởng đến khi hậu ở khu vực của mình, từ đó ảnh hưởng gián tiếp đến tính cách người dân sống trong đó, rất có thể vì nguyên nhân này mà hai bên xảy ra chiến tranh. Mà các nước chư hầu này liên tục xảy ra chiến tranh cũng không thấy Chu Vũ Vương đến khuyên can, như vậy rất có thể là thủ đoạn mà nhà Chu dùng để làm suy yếu thế lực các nước chư hầu.
Tả Đăng Phong cẩn thận kiểm tra suy nghĩ một lần nữa, 13 cũng trở về, Tả Đăng Phong cũng không vội rời đi, lúc này trời đã tối cho nên hắn dừng chân nghỉ ngơi, con trăn thuộc tính hàn, cho nên nơi nó sinh sống sẽ không có muỗi xuất hiện.
Một đêm an bình, sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong dẫn theo 13 tiếp tục đi về phía tây, tìm kiếm trận pháp năm xưa từng vây khôn con khỉ.
Người có vận khí tốt xấu, lúc có vận khí tốt thì rất dễ dàng tìm được manh mối, nhưng lúc vận khí xấu thì mười ngày nửa tháng cũng không tìm được gì. Bên trong núi ẩm ướt dễ bị thấp khớp, mặc dù vận chuyển Linh khí chống chọi nhưng trên da hắn vẩn nổi sởi , sởi gặp thấp khớp thì càng ngứa, bởi vì hắn là người miền bắc cho làn da không thích ứng được khí hậu nơi này.
Thân thể khó chịu thì Tả Đăng Phong có thể chịu đựng được, nhưng kết quả tìm kiếm mỗi ngày đều thất bại khiến hắn rất buồn bực, mùa hạ mưa nhiều, Tả Đăng Phong ghét mưa vì nó khiến bệnh khớp thêm nặng, làm chậm thời gian tìm kiếm của hắn. Nhưng lúc này hắn lại rất mong trời mưa, mấy ngày gần đây vì không tìm được nước uống nên hắn rất khát, chỉ mong trời nổi mưa để xóa tan cơn khát.
Đến buổi tối sau nguyên 1 tháng, Tả Đăng Phong mới lại tìm thấy được di tích thành cổ, vị trí của tòa thành này rất lạ, hai bên Tây Bắc đều là vách núi cheo leo, diện tích gấp bốn năm lần tòa thành đã gặp trước đó, nhưng vì hai bên đều là vách núi dựng đứng cho nên gió núi rất mạnh, kiến trúc bên trong sớm đã bị phong hóa sụp đổ, nơi có gió núi cây cối thưa mà cao, trong thành có rất nhiều hòn đá lớn rơi dưới đất, chứng tỏ nơi này đã từng có nhiều kiến trúc rất lớn.
Phía tây tòa thành cổ này có một hố trời hình tròn rất lớn, rộng hơn năm dặm, một ngọn Cô Phong sừng sững giữa hố trời, độ cao của ngọn Cô Phong này ngang bằng với miệng hố trời, phía trên đỉnh rộng vài chục mét, mọc không ít cây cối.
Nhìn thấy mấy cây này chính là cây đào, Tả Đăng Phong biết mình đã tìm đúng nơi, giả dụ hố trời chính là nơi năm đó Cửu Dương Hầu sinh sống, từ miệng hố đến ngọn Cô Phong cách hơn hai dặm, trong hố trời lại tràn ngập sương mù màu hồng, chỉ có thể nhìn xuống hai mươi mấy thước phía dưới, loại sương mù này cũng là một loại chướng khí, tên gọi chính xác của nó thì Tả Đăng Phong cũng không rõ, nhưng hắn có thể cảm giác sương mù này có độc, hơn nữa còn là kịch độc. Chướng khí chỉ nằm trong hố trời mà không đi ra ngoài, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến dân chúng trong thành, mà chỉ ngăn cản những ai muốn đi vào bên trong đó.
Tình hình trước mắt khiến Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn nhíu mày không phải vì nơi này quá nguy hiểm, mà bởi vì mặc dù nơi này nguy hiểm nhưng lại không có trận pháp, vậy thì không thể nhìn thấy Cô Hư trận pháp rồi.
Do dự một lúc, Tả Đăng Phong phát ra Linh khí kéo một tảng đá ném vào hố trời, sau đó nghiêng tai lắng nghe, nhưng một sau một lúc lâu cũng không nghe thanh âm phản hồi. Mặc dù chướng khí có thể ngăn cản tầm mắt, nhưng sao có thể ngăn cản âm thanh được chứ ?
Trong lúc Tả Đăng Phong còn đang khó hiểu, thì bên trong hố trời bất ngờ truyền đến tiếng khỉ kêu, quay đầu lại liền ngạc nhiên, trong bóng tối, một con khỉ giống hệt con khỉ trên vai Ngọc Phất xuất hiện ở cây đào trên đỉnh Cô Phong, đang vịn cảnh bẻ đào chơi đùa.
- Tai sao lại xuất hiện một con khỉ chứ ?
Tả Đăng Phong khó hiểu, mặc dù xung quanh có sương mù nhưng Tả Đăng Phong vẫn nhìn rõ bộ dáng của nó, rất giống với Cửu Dương Hầu.
- Meo !
Bất ngờ 13 phát ra tiếng kêu, quay đầu nhìn lại thì thấy 13 đang lắc đầu.
- 13, mày có thấy con khỉ ở kia không ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
13 nghe xong liền lắc đầu liên tục.
Tả Đăng Phong thấy thế liền giật mình, liền hỏi tiếp :
- Như vậy ở đó không phải là một ngọn Cô Phong sao ?
Lần này 13 nghe xong vẫn lắc đầu. 13 lắc đầu đả đủ cho Tả Đăng Phong hiểu rõ, tòa Cô Phong này chỉ là Chướng Nhãn Pháp, như vậy cả ngọn Cô Phong và con khỉ kia đều là giả.
Lấy được đáp án từ 13, Tả Đăng Phong liền nâng tay ném một tảng đá lớn về phía ngọn Cô Phong, lần này hắn có thể nghe được âm thanh va chạm của hòn đá với cành cây, thậm chí còn nhìn được vẻ mặt sợ hãi bỏ trốn của con khỉ.
- Nơi đó thật sự không có ngọn núi nào ?
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn 13 hỏi lại.
13 vẫn tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt còn hết sức nghiêm túc.
Tả Đăng Phong biết năng lực cảm giác của 13 mạnh hơn hắn nhiều, nếu nó đã nói nơi đó không có vậy thì chắc chắn không có. Thật không ngờ Chướng Nhãn pháp ở đây có thể lừa gạt được Âm Dương quyết của hắn, khiến hắn rất kinh ngạc, nếu không có 13 ở đây, thì hắn chỉ có thể nghi ngờ con khỉ kia là giả chứ chắc chắn sẽ không nghi ngờ ngọn Cô Phong cũng là giả.
Nhưng Chướng Nhãn pháp thì hắn đã nhận ra, vậy còn Cô Hư trận pháp ở đâu chứ, mặc dù con khỉ có thể trốn ra ngoài, trận pháp chắc đã hủy nhưng không thể nào không còn chút dấu vết. Chẳng lẽ nơi này cũng không phải dùng để vây khốn Cửu Dương Hầu sao?
Trong lúc Tả Đăng Phong còn đang nhíu mày suy nghĩ, bất ngờ 13 phát ra tiếng kêu khác thường, quay đầu nhìn lại thì phát hiện mắt của 13 lần thứ hai biến thành màu vàng.