Mục lục
[Dịch] Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước đến nay công việc ở Sở Văn Hóa kia đều để cho Tả Đăng Phong lấy làm kiêu ngạo, mẹ hắn cũng là vướng bận lớn nhất trong đời của hắn. Nhưng mà hiện giờ công việc của hắn đã mất đi, người mà hắn yêu thương nhất cũng qua đời, 2 sự việc này làm cho hắn vô cùng thống khổ, hơn nữa thêm vào những cơn gió lạnh trên đường trở nên sau khi về tới Thanh Thủy quan thì sau khi trở về Tả Đăng Phong liền ngã bệnh, bệnh rất nặng, liên tiếp vài ngày cũng không xuống giường được.

Trong những ngày này, Vu Tâm Ngữ một mực chiếu cố hắn, Tả Đăng Phong cảm nhận được sự quan tâm của Vu Tâm Ngữ, nam nhân trong lúc bị bệnh thì thường rất mất mát, trong khoảng thời gian này nếu ai chăm sóc, chiếu cố đến hắn thì hắn sẽ cảm động và vô cùng nhớ nhung. Bởi vậy, sau 3 ngày thì Tả Đăng Phong rời giường, tình cảm của hắn dành cho Vu Tâm Ngữ lại tăng thêm một tầng.

Sau khi xuống giường thì Tả Đăng Phong thấy Vu Tâm Ngữ đang nấu nước, bên cạnh có một con gà rừng.

- Dậy rồi à?

Vu Tâm Ngữ ngẩng đầu mỉm cười.

Nụ cười của Vu Tâm Ngữ khiến cho tâm thần Tả Đăng Phong rung động.

- Sao mà bắt được gà này đây?

Tả Đăng Phong cầm chân con gà rừng lên, phát hiện người nó còn chưa cứng ngắc, điều này nói lên thời gian chết của nó cũng chưa lâu.

- Là 13 săn về.

Vu Tâm Ngữ đưa tay chỉ vào 13 nằm trong ổ.

Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía Thập Tam, phát hiện 13 đang nằm trong ổ, 13 cũng cảm nhận được ánh mắt của Tả Đăng Phong nên quay đầu nhìn hắn một cái rồi lập tức chuyển dời ánh mắt về phía Vu Tâm Ngữ.

Tả Đăng Phong nghi ngờ nhìn chằm chằm vào 13, thân hình 13 khá lớn, với thân hình này thì nó có thể bắt giết thỏ hoang thậm chí là cả hươu bào, nhưng mà gà rừng lại biết bay, làm sao nó lại bắt được đây?

Mang theo nghi hoặc, Tả Đăng Phong nhìn dưới bụng của con gà rừng thì phát hiện ở đây có vài vết thương, vết thương này rất sâu. Điều này làm cho Tả Đăng Phong giật mình, vết thương trí mạng là ở bụng, điều này nói lên 13 không phải thừa dịp gà rừng cất cánh mà bắt nó, mà là đợi sau khi gà rừng bay lên một đoạn thì nó mới công kích. Thân thể của gà rừng rất nhẹ, nó nhảy cũng rất cao, 13 có thể bắt được nó chỉ có 2 khả năng. Một là tốc độ của 13 rất nhanh, gà rừng vừa mới bay lên thì nó liền vồ xuống, nguyên nhân khác chính là khi gà rừng đang nhảy lên thì bị 13 cào xuống, khả năng này không lớn bởi vì gà rừng nhảy cao từ 1-2m, thân thể 13 không nhẹ, hẳn là không thể nhảy được độ cao như vậy.

Vấn đền này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy nghi hoặc, bất quá lại một vấn đề mới hiện ra trong đầu của hắn, thường thường thì sau khi bắt xong con mồi thì động vật sẽ ăn thịt ngay tại chỗ, mà làm sao 13 lại đem con mồi về?

- 13, đây là mày bắt sao?

Tả Đăng Phong cầm lấy con gà rừng rồi hỏi Tả Đăng Phong.

13 nghe vậy thì liền nhìn vào Tả Đăng Phong rồi lập tức đem tầm mắt dời đi, 13 cũng không giống với những con mèo bình thường, nó rất im lặng, rất ít kêu « Meo meo », nó cũng không xin ăn, cũng lười vận động, chỉ trầm mặc im lặng một chỗ.

- Nó sẽ không nói, làm sao anh khiến nó trả lời đây?

Vu Tâm Ngữ nói rồi cầm lấy con gà rừng trong tay Tả Đăng Phong.

- Rốt cuộc thì nó có lai lịch gì?

Tả Đăng Phong nhìn chằm chằm vào 13, còn 13 thì vẫn nhìn vào con gà rừng trong tay của Vu Tâm Ngữ.

- Anh xem anh kìa, một con mèo thì còn có lai lịch gì?

Vu Tâm Ngữ lắc đầu mỉm cười.

Tả Đăng Phong nghe vậy không nói cái gì nữa, vén tay áo lên bắt đầu nhúng con gà rừng vào nước sôi, một lát sau thì hắn mới vặt lông. Nhưng mà sau khi vặt lông ở bụng thì hắn thấy được xương bung của gà rừng đã gãy hết, vị trí gãy xương này nằm ở trong mấy vết thương mà 13 gây ra.

- Em làm đi, anh tới coi móng vuốt của 13.

Tả Đăng Phong đưa con gà rừng cho Vu Tâm Ngữ, hắn đi đến bên cạnh 13 rồi cầm lấy chân trước của 13, 13 thấy thế thì hơi dùng sức để thu chân lại. Tả Đăng Phong liền mạnh mẽ cầm lấy chân nó khiến cho nó không thể thu chân về, 13 ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong cũng không có quẫy nữa.

Móng vuốt của 13 có màu đỏ, khác xa móng vuốt màu xán trắng của những con mèo bình thường. Tả Đăng Phong lấy tay nặn vào móng vuốt của 13 thì phát hiện được độ cong của móng vuốt 13 nhỏ hơn so với mèo thường nhưng chiều dài lại dài hơn nhiều. Ngoài ra móng vuốt này còn có màu rất sáng, điều này nói rõ móng vuốt này cũng mới được mọc ra trong thời gian gần đây.

- Móng vuốt của nó mới được mọc lên trong thời gian gần đây.

Tả Đăng Phong thả chân trước của 13 xuống.

- Móng vuốt 13 cứng như thế, làm sao mà chà xuống được?

Vu Tâm Ngữ lấy gà lên rồi bỏ ở trong mâm 13, 13 thấy thế thì rởi ổ đi qua ăn.

Tả Đăng Phong nghe vậy không có trả lời ngay mà là âm thầm nhớ lại lần đầu tiên thấy 13. Sau đó, da gà cả người hắn liền nổi lên.

- 13 bò ra từ trong một ngôi mộ thời cổ đại.

Tả Đăng Phong nhìn về phía Vu Tâm Ngữ, nghiêm mặt nói.

- Tại sao lại nói thế?

Vu Tâm Ngữ nghe vậy cảm thấy ngoài ý muốn.

- Nó ở trong mộ thật lâu cho nên trên người nó có dính rất nhiều bụi. Độ ẩm trong mộ tương đối cao cho nên khi chuyển mùa, lông của nó cũng chưa mọc ra, khi chúng ta phát hiện được nó thì nó rất yếu, lúc đó nó mới từ trong mộ chui ra. Móng nó có màu đỏ, lại rất bén, thậm chí có thể cào gãy xương của dã thú, móng vuốt cứng như vậy hơn nữa lại còn sạch sẽ, điều này nói lên nó đã đào móc vào một vật cứng trong một thời gian dài, nếu anh đoán không sai thì hẳn là nó đào lỗ để chui ra khỏi ngôi mộ kia.

Tả Đăng Phong giải thích.

- 13 thật đáng thương.

Vu Tâm Ngữ nổi lên tâm tính của con gái, nghe xong Tả Đăng Phong giải thích thì phản ứng đầu tiên của nàng là đồng tình.

- Lúc trước anh có quá lời nên nó tức giận bỏ đi, chúng ta luôn chiếu cố nó cho nên nó cảm kích chúng ta. Nên khi anh bị bệnh nó liền ra ngoài bắt thỏ về, điều này nói lên 13 rất thông minh.

Tuy rằng Tả Đăng Phong đang nói chuyện vơi Vu Tâm Ngữ, nhưng mà ánh mắt của hắn luôn nhìn vào 13. Hắn cũng không quản tới 13 là đi ra ở đâu, chỉ bằng vào chuyện 13 mang gà rừng về thì Tả Đăng Phong có thể đoán được bản tính của nó không xấu, vì nó hiểu được vấn đề báo ơn.

- Anh xem, nó nghe anh nói mà không ăn nữa rồi kia, mau ăn đi 13.

Vu Tâm Ngữ vuốt ve đầu 13.

- 13, tao biết mày nghe được tao nói cái gì, nếu như tao nói đúng thì mày hắn gật đầu.

Tả Đăng Phong nhìn thẳng vào 13.

Tả Đăng Phong nói xong, 13 cũng không có phản ứng mà nó cúi đầu ăn gà.

- Anh nói nhiều như vậy, làm sao nó có thể hiểu hết được.

Vu Tâm Ngữ tiếp lời nói.

- Vòng cổ trên cổ nó có lịch sử ít nhất là 3000 năm, điề này nói lên 13 sống ít nhất cũng là 3000 năm rồi, sống lâu như vậy khẳng định nó rất thông minh. Lúc nó mới đi ra từ trong mộ thì nó còn không hiểu những lời chúng ta nói, bởi vì ngôn ngữ thời cổ đại rất khác so với hiện tại, cho nên lúc trước khi chúng ta nói chuyện thì nó luôn nằm ở bên để nghe, mục đích là nó muốn quen thuộc với ngôn ngữ chúng ta. Hiện tại lúc chúng ta nói chuyện, nó đã không còn nghe nữa, điều này nói lên nó đã học xong.

Tả Đăng Phong phân tích.

Tả Đăng Phong nói xong lời nói này thì 13 liền dừng ăn, xoay người nhìn thẳng vào Tả Đăng Phong, ánh mắt lộ ra vẻ bất an mãnh liệt.

- 13, em hiểu bọn chị nói gì sao? Nếu hiểu thì hãy gật đầu?

Vu Tâm Ngữ đưa tay sờ vào đầu 13.

13 không phản ứng gì nhưng mà ánh mắt nó vẫn nhìn thẳng vào Tả Đăng Phong.

- Bọn tao là người tốt, bọn tao sẽ không hại mày, cũng không nói bí mật của mày cho kẻ nào cả, nếu như mày đồng ý ở bên cạnh bọn tao thì có thể ở đây, nếu không đợi thời tiết ấm lên thì mày có thể rời khỏi.

Tả Đăng Phong nói.

- 13, nếu em hiểu thì hãy gật đầu đi.

Vu Tâm Ngữ mở miệng nói tiếp.

Sau khi Vu Tâm Ngữ cùng Tả Đăng Phong nói xong thì 13 cũng không có động tác gì, ánh mắt của nó toát lên vẻ do dự và nghi hoặc, qua một hồi lâu thì ánh mắt nó mới trở nên kiên định sau đó liền gật đầu.

Mặc dù 2 người sớm đoán được 13 có thể hiểu tiếng người nhưng mà thấy nó gật đầu thì cũng to ra kinh ngạc.

- Em thật sự là trốn ra từ một ngôi mộ cổ sao?

Vu Tâm Ngữ hỏi tiếp.

13 nghe vậy thì liền gật đầu, lần này nó cũng không do dự nữa, điều này nói lên nó đã tín nhiệm Tả Đăng Phong cùng với Vu Tâm Ngữ.

- Em là mèo sao ?

Vu Tâm Ngữ tò mò vuốt ve lưng cả 13, ở trong mắt của Vu Tâm Ngữ thì 13 là một con mèo, nàng không hy vọng nó là loài động vật khác.

13 nghe Vu Tâm Ngữ nói thế thì do dự một chút, rồi lắc đầu rồi lại kêu “ Meo Meo”

- Rốt cuộc 13 có phải là mèo hay không?

Vu Tâm Ngữ tỏ ra nghi ngờ nhìn Tả Đăng Phong, lúc đầu 13 lắc đầu ý bảo nó không phải là mèo nhưng mà sau đó nó lại kêu mấy tiếng “ Meo Meo” điều này làm cho Vu Tâm Ngữ hồ đồ rồi.

- Anh đâu biết, em cứ xem nó là mèo đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK