Tả Đằng Phong mang theo hai nữ nhân bay vút lên nóc nhà, phía bên dưới lính NB lập tức nổ súng, những viên đạn lướt ngang qua thân ảnh của ba người, nhưng chẳng trúng ai cả.
- Nếu các ngươi dám nổ súng, ta sẽ giết các ngươi.
Đồng Giáp tung đấm đánh cho vài tên nổ súng văng ra bên ngoài. Những tên khác lộ ra vẻ tức giận, Đồng Giáp trợn mắt nhìn xung quanh một lượt, những tên lính NB vội vàng dời tầm măt đi, không ai dám đối diện với hắn. Đồng Giáp vốn là một trong ngũ đại Huyền Môn Thái Đẩu, Đại Thủ Ấn cương mãnh vô cùng, hắn chấp nhận làm Hán gian là vì Đức Vương bỏ hậu lễ ra chào mời, những tên lính NB tầm thường căn bản không dám đắc tội với hắn.
- Không được làm các cô ấy bị thương, việc đâu còn có đó.
Đồng Giáp trừng mắt dọa lui lính NB rồi nhìn Tả Đằng Phong hô lớn. Đường nhiên hắn sẽ không kêu “ buông các cô ấy ra” bởi vì hắn biết hô như vậy chỉ phí công, Tả Đằng Phong chắc chắn sẽ không nghe lời hắn.
- Giết Đằng Khi, ta sẽ thả hai cô gái này ra.
Tả Đằng Phong bình tĩnh mở miệng nói.
- Không được, đổi điều kiện khác.
Đồng Giáp nghe vậy lắc đầu liên tục.
Tả Đằng Phong nghe vậy lập tức đưa tay lên cổ của một cô gái, Tả Đằng Phong hơi dùng sức bóp gãy nó, nữ nhân Hán gian rất bẩn thỉu, Tả Đằng Phong giết rất bình thản.
- Không giết Đằng Khi, thế thì trả lại cho ngươi.
Tả Đằng Phong ném cô gái đã chết xuống, hắn vô cùng rõ hai cô gái một người đã chết, thì trọng lượng của người còn sống sẽ tăng lên gấp bội.
Đồng Giáp thấy thế vội vàng đưa tay đỡ cô gái, vừa nhìn hắn đã biết cô gái đã bị Tả Đằng Phong giết chết, da mặt hắn co rúm lại, sau đó xoay người nhìn về phía Đằng Khi. Đằng Khi thấy thế vội vàng lui về sau, Đồng Giáp cũng không có giết hắn, mà là ném thi thể nữ nhân trên tay xuống đất, sau đó chậm rãi đi qua lật chiếc xe lại, rồi nhìn tên tài xế đang trốn ở một bên, nổi giận gầm lên:
- Đưa hắn đi.
Lái xe vừa nghe vậy lập tức chui vào xe hơi, tuy chiếc xe bị lật, nhưng bên trong không có hư hại gì, Đằng Khi nhanh chóng chui vào xe, chiếc xe lập tức nổ máy lái đi nhanh như chớp lái.
- Kiếp sau nhớ làm một cô gái tốt.
Tả Đằng Phong thấy thế cũng không lập tức đuổi theo, mà nhìn cô gái còn lại trong tay.
- Đừng giết tôi.
Cô gái còn lại hoảng sợ hét lên.
- Ta sẽ không giết cô.
Tả Đằng Phong cười lạnh, cùng lúc đó hắn nâng tay phải lên sử dùng Huyền Âm chân khí đem bộ mặt của cô gái đóng băng lại, sau đó ném cô gái đang hét thất thanh về phía Đồng Giáp.
Đồng Giáp thấy thế vội vàng vươn tay đỡ lấy cô gái, Huyền Âm chân khí của Tả Đằng Phong là âm độc, lúc này đang là mùa hạ, bên ngoài trời nắng nóng, cô gái đã bị cái lạnh đông cứng gương mặt lại, bây giờ tiếp xúc với nắng nóng sẽ khiến gương mặt bị tổn thưởng, đến lúc đó người không ra người quỷ không ra quỷ.
- Ta muốn giết ngươi.
Đồng Giáp rống giận đuổi theo Tả Đằng Phong, hai món đồ chơi này hắn rất thích, vậy mà một bị giết, một bị phá hủy dung nhan, hỏi sao mà Đằng Giáp không tức giận.
- Lăn vào đây.
Tả Đằng Phong chỉ vào Đồng Giáp nói, Đồng Giáp thấy thế lập tức đem linh khí tập trung vào hai tay dùng Chí Song chưởng, hai bàn tay to lên giống như hai tay gấu.
Đương nhiên Tả Đằng Phong không hề muốn cùng Đồng Giáp đối chiến, hắn nói như vậy chỉ để chọc giận Đồng Giáp mà thôi, Tả Đằng Phong ngưng thần đợi Đồng Giáp lướt sắp tới gần, đột nhiên hắn bay lên nóc nhà chạy mất.
Đồng Giáp thấy Tả Đằng Phong đứng tấn nâng hai tay lên chuẩn bị cùng hắn đối chưởng, nhưng ai ngở Tả Đằng Phong lại bay lên nóc nhà chạy mất, trong cơn giận dữ hắn vội vàng đem linh khí chuyển về hai chân, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Tả Đằng Phong.
Cân nặng của Đồng Giáp tuyệt đối vượt qua ba trăm, bình thường thì nói thân thể mạnh mẽ to lớn, võ công lại cương mãnh, đương nhiên Tả Đằng Phong không ngu mà đi liều mạng vời Đồng Giáp, hắn không thèm một chút hư danh, cũng không sợ người ngoài nói hắn bị Đồng Giáp đánh cho bỏ chạy, mục tiêu của hắn là Đằng Khi.
Cùng Đồng Giáp chơi trò rượt đuổi một vòng, Tả Đằng Phong liền xác định khinh công của Đồng Giáp không bằng hắn, lúc này hắn mới chạy đến chỗ cũ đón 13 lên vai, một trước một sau hướng phía Đông mà chạy. Khinh công là dựa vào linh khí, nhưng thể trọng cũng có một chút quan hệ, Đồng Giáp nặng tới ba trăm cân, còn Tả Đằng Phong chỉ hơn một trăm cân một chút, dù mang theo 13 nhưng vẫn nhẹ hơn Đồng Giáp rất nhiều, Tả Đằng Phong một mực bay đi, chắc chắn Đồng Giáp sẽ không đuổi kịp. Quản con mẹ gì Đại Thủ Ấn của hắn có bao nhiêu lợi hại, đuổi không kịp thì cũng vứt đi.
Lướt đi được năm mươi dặm, Tả Đằng Phong bắt đầu cau mày, khinh công của Đồng Giáp đúng là không bằng hắn, nhưng hắn cũng không đuổi kịp chiếc xe hơi kia, Tả Đằng Phong dùng hết tốc độ cũng không thể rút ngắn khoảng cách với chiếc xe.
Dù vậy Tả Đằng Phong cũng không muốn buông tha, vẫn một mực đuổi theo, lúc trước hắn đã từng thử chạy xe hơi rồi, nên biết chạy một khoảng thời gian phải dừng lại để đổ xăng.
Nhưng lần này Tả Đằng Phong lại tính sai, xăng trong xe còn rất nhiều, đuổi tới giữa trưa chiếc xe hơi cũng không có dừng lại, chiếc xe hơi trong tấm mắt của Tả Đằng Phong từ từ biến thành một con bọ hung, rồi bọ hung lại biến thành hat đậu đen, đến cuối cùng hạt đậu đen cũng biến mất.
Tả Đằng Phong không muốn Đằng Khi chạy mất, nên vẫn dùng hết sức đuổi theo, Đồng Giáp lúc này cách Tả Đằng Phong khoảng mười trượng, miệng không ngừng chữi bậy, dù là vậy nhưng Tả Đằng Phong cũng buồn bực không thôi.
- Meo meo!
Ba giờ chiều, 13 đứng trên vai Tả Đằng Phong phát ra tiếng kêu, nó vừa lên tiếng, Tả Đằng Phong liền biết nó muốn đi tiểu.
- Nín một lát đi.
Tả Đằng Phong lắc đầu liên tục. Tuy hắn cách khá xa Đồng Giáp,nhưng chỉ cần một thoáng tạm dừng thì Đồng Giáp sẽ đuổi kịp, Đồng Giáp hiện tại đang tức sôi máu, nếu để 13 xuống dưới đi tiểu, Đồng Giáp sẽ xông lại xé xác nó.
13 nghe vậy không kêu nữa, bất quá một lúc sau Tả Đằng Phong thấy 13 lui về phía sau, lập tức hắn nghe được âm thanh đi tiểu của nó, Tả Đằng Phong nghe được âm thanh này lập tức nhíu mày, bất kể là mèo đực hay mèo cái thì nước tiểu vẫn là nước tiểu, hắn khẳng định nước tiểu đã dính lên áo choàng.
Tả Đằng Phong đang định răn dạy 13, thì lại nghe được tiếng chửi bậy, rống giận muốn lột da 13, Tả Đằng Phong nghe vậy liền quay đầu lại, thì hắn nhìn thấy Đồng Giáp đang giơ tay áo lau nước tiểu mèo trên mặt, thì ra Tả Đằng Phong bay trước, còn Đồng Giáp thì đuổi theo sát phía sau, nên Đồng Giáp được hưởng hết nước thánh mèo ban.
Tả Đằng Phong thấy thế tâm tình lập tức sảng khoái, Tả Đằng Phong biết mình đã mất dấu Đằng Khi, sở dĩ hắn vẫn còn chạy về phía trước là bởi vì Đồng Giáp, hắn biết sớm muốn gì hắn cũng cắt đuôi Đồng Giáp, nhưng quá trình cắt đuôi sẽ dài đăng đẳng, lúc trước Ngọc Phật đuổi theo Thiết Hải hết mười ngày, lần này Đồng Giáp cũng phải đuổi theo hắn tầm tám đến mười ngày. Nhưng có lẽ đang đuổi nữa đường thì Đồng Giáp sẽ dừng lại đi tiểu.