Số lượng của lính NB đông đảo, Tả Đằng Phong không dám mù quáng mà nhảy vào, đám lính NB bên trong cũng không ra vây giết Tả Đằng Phong, bởi vì bọn hắn rất rõ ràng, bọn hắn chưa đủ trình độ để bắt Tả Đằng Phong.
Sau ba ngày, Đằng Khi vẫn chưa xuất hiện, Tả Đằng Phong luôn ở nguyên vị trí, hắn không cam lòng không công mà lui, trên đời này tốc độ truyền bá nhanh nhất chính là lời đồn, hiện giờ tất cả mọi người ở thị trấn đều biết mấy ngày trước có một tên khất cái tại cảnh nội Sơn Đông giết hơn vạn tên lính NB, một chiêu đánh bại một trong Thiếu Lâm tam đại cao tăng cũng chính là người đó, nghe nhầm đồn bậy, tên tuổi của tên khất cái đó ngày càng tăng cao, có xu hướng đuổi kịp thậm chí là vượt qua ngũ đại Huyền Môn Thái Đẩu.
Tả Đằng Phong cũng không biết dân chúng đang bàn luận về hắn, hiện giờ hắn đang trầm mặc, mấy ngày nay hắn không nói gì cả, chỉ một mực giám sát động tĩnh bọn lính NB, đồng thời còn đề phòng bọn Hán gian tập kích.
Sáng sớm ngày thứ tư, Tả Đằng Phong phát hiện một chiếc xe hơi nhỏ đang chạy tới đây, hắn cảm thấy trong xe tỏa ra một đạo sát khí bá đạo hung hăng càn quấy, trực giác nói cho Tả Đằng Phong biết người ngồi trong xe nhất định là một cao thủ tuyệt thế.
- 13, ẩn núp đi.
Tả Đằng Phong nâng tay vỗ vỗ đầu 13 , từ khi tiến nhập vào Chí Tôn Chi Cảnh trong Sinh Tử Quyết, Tả Đằng Phong không muốn 13 phải theo hắn tác chiến, nhưng hắn không hề cảm thấy 13 làm vướng tay vương chân mình, không có 13 ở bên cạnh khi chiến đấu hắn cảm thấy không yên tâm. Thân phận của 13 vẫn là một dấu hỏi, Tả Đằng Phong không hề biết gì về nó, 13 có năng lực gì hắn cũng không rõ lắm, bởi vì 13 không thích khoe khoang, chỉ khi nào Tả Đằng Phong cần thì 13 mới ra tay giúp đỡ.
13 nghe vậy lập tức đứng dậy chậm rãi chạy đi, Tả Đằng Phong ngồi trên nóc nhà, nhìn chằm chằm chiếc xe đang dần tiến lại gần, chiếc xe rất nhanh đã lái tới cửa đội quân cảnh, cửa xe mở ra, một người mặc hồng bào bước xuống, trên đầu đội chiếc mũ mào gà nhìn thập phần khỏe mạnh, Tả Đằng Phong chưa bao giờ thấy qua người này, nhưng nhìn thì người này tầm năm sáu chục tuổi, thân cao 2 thước, mập mạp dị thường, vẻ mặt hung sát, rất ăn khớp với tên Đồng Giáp trong truyền thuyết.
Đồng Giáp sau khi xuống xe, liền theo đội quân cảnh vào bên trong sân, Đằng Khi cùng các sĩ quan bước ra tiếp đón, nhưng Đồng Giáp không thèm quan tâm, mà quay đầu nhìn lên nóc nhà chỗ Tả Đằng Phong đang ẩn núp, Tả Đằng Phong nằm nghiêng trên nóc nhà, hắn phi thường rõ ràng Đồng Giáp được Đằng Khi mới tới để đối phó hắn, hắn cũng rất muốn biết một chút về tài nghệ của Đồng Giáp.
- Toàn bộ cút ngay, không được nhúng tay vào.
Đồng Giáp âm trầm nhìn Tả Đằng phong một lát, sau đó quay đầu nhìn đám người Đằng Khi rồi mở miệng nói.
Đằng Khi nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt giận dữ, lời nói của Đồng Giáp như tát vào mặt hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn áp chế sự giận dữ ở trong lòng, Đồng Giáp mặc dù là Hán gian, nhưng hắn cũng là chúa tể một phương, võ công cao cường, không ai lại muốn đắc tội với một con chó dữ.
- Ngươi chính là Tàn Bào?
Đồng Giáp ngẩng đầu nhìn Tả Đằng Phòng, hắn nói Hán ngữ rất tốt, nhưng âm mũi lại rất nặng.
- Ngươi chính là Hán gian Đồng Giáp?
Tả Đằng Phong nhíu mày hừ lạnh, tuy rằng hai người đang đứng cách xa nhau, nhưng khi hai người dùng linh khi phát ra tiếng, thì dường như đang đứng đối diện nhau nói chuyện.
- Hán gian chính là chửi mắng người của các ngươi, còn ta là người Mông Cổ.
Đồng Giáp cưới ha ha giống như Di Lặc bụng to, người không biết sẽ tưởng rằng hắn rất hiền lành.
- Tại sao lại có hòa thượng bại hoại như vậy chứ?
Tả Đằng Phong lần thứ hai hừ lạnh, giờ phút này hai nữ nhân đẹp đẽ ăn mặc hở hang cũng đã xuống xe, rúc vào hai bên tay Đồng Giáp, Đồng Giáp thân hình to béo, hai nữ nhân thân hình mãnh khảnh, đứng bên cạnh Đồng Giáp nhìn có vẻ nhỏ xinh, giờ phút này trong đầu Tả Đằng Phong toát ra một ý tưởng kỳ quái, nếu xếp hình ở trên giường, chẳng phải hai cô gái này sẽ bị đè chết sao.
- Ngươi lại nói sai rồi, thiền tông mới gọi là hòa thượng, chính xác mà nói thì ta là Lạt Ma.
Đồng Giáp lại cười to, liên tiếp bắt bẻ được Tả Đằng Phong làm cho hắn rất đắc ý.
- Ta chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Thiếu Lâm tự thủ tọa Đạt Ma Đường Không Minh đại sư, ngươi có lợi hại hơn hắn không?
Tả Đằng Phong trầm ngâm một lát rồi mở miệng. Lời nói của hắn có hai tầng hàm ý, một là tạo áp lực tâm lý cho đối phương, hai là giúp Thiếu Lâm Tự, Thiếu Lâm tự vất vả lắm mới được xây lên, nếu không chỉ cần một mồi lửa, thì Thiếu Lâm tự mới xây lại sẽ sụp đổ.
- Quả thực không dễ dàng đánh bại ngươi, nếu không thì như vậy đi, bọn hắn dùng một ngàn lượng vàng để mời ta đối phó ngươi, bây giờ ta đưa cho ngươi năm trăm lượng vàng, nhưng ngươi phải tha cho bọn hắn.
Đồng Giáp chỉ tay vào Đằng Khi.
Đồng Giáp thốt ra những lời này, không chỉ Đằng Khi há hốc mồm, mà ngay cả Tả Đằng Phong cũng trợn tròn mắt, hắn không nghĩ ra rằng Đồng Giáp lại tự động nhận đánh không lại hắn, lại càng không nghĩ tới Đồng Giáp dám ở trước mặt đám NB giao dịch với hắn, tên Hán gian này thật ngưu bức.
- ĐKM.
Đằng Khi nhìn về phía Đồng Giáp rống lên, cùng lúc đó rút ra một cây quân đao bên hông. Đồng Giáp là người mà hắn thông qua quân bộ mời tới, nhưng hắn lại không nghĩ ra Đồng Giáp cứ như vậy mà sỉ nhục hắn.
- Không cần mắng ta, nhìn ngươi tựa như cứt trâu trên thảo nguyên, vó ngựa cũng không muốn giẫm lên.
Đồng Giáp đưa tay nắm lấy cây quân đao trong tay Đằng Khi chấn một phát cây quân đao gãy thành mấy đoạn. Một màn này Tả Đằng Phong chứng kiến được hết, hắn nhịn không được âm thầm nhíu mày, có thể chấn vỡ quân đao, điều này chứng tỏ tu vi linh khí của Đồng Giáp cực cao.
Trong lòng Đằng Khi rất hoảng sợ, nhưng hắn không có bị Đồng Giáp trấn trụ, hắn nhanh chóng rút khẩu súng lục bên hông nhắm vào Đồng Giáp. Tả Đằng Phong thấy cảnh này lập tức mở to hai mắt ra nhìn, hắn rất thích chứng kiến việc đấu tranh nội bộ.
Tuy rằng Đằng Khi cầm súng nhắm vào người Đồng Giáp, nhưng hắn không có lập tức nổ súng. Mà Đồng Giápcũng không tỏ ra sợ hãi một chút nào, ngược lại trên gương mặt lại nở nụ cười nhìn Đằng Khi. Lúc này Đằng Khi đã đâm lao thì phải theo lao, hơi thở mạnh mẽ, cắn răng nổ súng, Đồng Giáp không thèm trốn tránh, ngay lập tức viên đạn bay trúng vào ngực của hắn.
Tiếng súng vang lên, Tả Đằng Phong cực kỳ vui vẻ, thật vất vả mới mời được người tới trợ giúp, lại bị chính tay Đằng Khi giết, thật sự là một cảm giác zô móst..
Bất quá nụ cười trên mặt Tả Đằng Phong ngay lập tức đọng lại, Đồng Giáp cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó giơ tay lên lấy viên đạn từ trên áo xuống, rồi bỏ viên đạn vào trong lòng bàn tay của Đằng Khi.
- Ngươi làm hư áo của ta, phải bồi thường một ngàn lượng.
Đồng Giáp nhếch miệng cười nhìn Đằng Khi, sau đó mở miệng nói.
- Giết hắn, ta cho ngươi một ngàn lượng.
Đằng Khi thấy thế trên gương mặt liền lộ ra nét kinh hỉ, Đồng Giáp quả thật là trâu bò, hắn vui vì tình huống trước mắt , theo suy nghĩ của hắn thì Đồng Giáp hoàn toàn có thể giết chết Tả Đằng Phong.
- Ta hiện tại có hai ngàn lượng rồi, cho ngươi một ngàn, ngươi thả hắn đi, sau này gặp lại hắn, thì ngươi có thể hạ sát.
Đồng Giáp không quan tâm đến phản ứng của Đằng Khi, mà quay đầu nhìn Tả Đằng Phong nói.
Đằng Khi nghe vậy lập tức nổi khùng lên, cầm súng bóp cò liên tục, nhìn hắn giờ phút này như một con mèo vô năng, bị hai đại cường giả tù́ vuốt ve.
- Giao dịch hoàn thành.
Tả Đằng Phong gật đầu cười, hắn đường nhiên sẽ không tha cho Đằng Khi, nhưng nhìn tình huống hiện tại thì Đằng Khi không bị tức chết mới lạ, vì thế không cần hắn động thủ.
Đồng Giáp nghe thế, liền lại chỗ chiếc xe mở cửa xe, lấy cái hòm vuông bằng sắt ra, sau đó mở hòm sắt ra bên trong đều là những thỏi vàng óng ánh, Đồng Giáp nhìn hòm vàng xong rồi đóng lại. Bên cạnh Đồng Giáp hai nữ nhân thấy thế liền nũng nịu ngăn cản, Đồng Giáp ôn nhu an ủi các nàng, sau đó ném hòm sắt qua cho Tả Đằng Phong.
Một ngàn lượng vàng trong tay Đồng Giáp giống như một bao cát tầm thường, nhanh chóng bay tới gần Tả Đằng Phong, hắn lập tức dùng linh khí để xác định độ nặng của hòm sắt, sau đó mới đưa tay bắt lấy hòm sắt, hắn làm như thế là vì lo sợ trong hòm sắt có bom.
- Đừng xem, lên xe đi.
Đồng Giáp ném vàng xong, sau đó quay đầu nhìn Đằng Khi đang nổi khùng, mở miệng nói.
Đằng Khi nghe vậy bộ ngực cấp tốc phập phồng, hắn chưa từng phải chịu sự nhục nhã như thế, vinh dự quân nhân NB rất nặng, chuyện lần này quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Một lúc sau, Đằng Khi rốt cuộc cũng nuốt được cục tức, xoay người leo lên xe.
- Đợi một chút, ta không cần tiền, lưu lại một nữ nhân các ngươi liền có thể rời đi.
Tả Đằng Phong ném hòm sắt về phía Đồng Giáp, hắn đã nhìn ra Đồng Giáp cực kỳ coi trọng hai nữ nhân này.
- Càn rỡ, ăn một chưởng của Phật gia.
Đồng Giáp nghe vậy nhất thời giận tím mặt, đột ngột bay lên không, đạp hòm sắt xuống đất, cùng lúc đó mượn lực của hòm sắt lướt tới chỗ Tả Đằng Phong.
Tả Đằng Phong thấy Đồng Giáp vọt tới, hắn lập tức bay lên không lao tới trước, lúc Đằng Khi leo lên ghế sau xe ngồi, thì Tả Đằng Phong lập tức phát hiện ra quỷ kế của Đồng Giáp, bởi vì chỗ ngồi phía sau chỉ đủ cho ba người ngồi, Đằng Khi ngồi ghế sau, thì Đồng Giáp và hai nữ nhân của hắn ngồi ở đâu, nếu nói Đồng Giáp cùng với hai nữ nhân đó tách ra, thì lại không hợp với độ háo sắc của Đằng Giáp. Cho nên Tả Đằng Phong phán đoán, Đồng Giáp làm như vậy, là để cho hắn khinh địch mà thôi.
Tả Đằng Phong rất nhanh vọt tới trước, Đồng Giáp cũng cấp tốc vọt tới trước, sau đó hai tay Đồng Giáp sử dụng chiêu thức Đại Thủ Ấn, chỉ đợi Tả Đằng Phòng tới gần, liền chưởng đối chưởng.
Nhưng Đồng Giáp lại không nghĩ tới, khi Tả Đằng Phong vọt tới trước mặt hắn, vào đúng lúc sắp chưởng đối chưởng, thì Tả Đằng Phong lại nghiêng mình né tránh, sau đó cực nhanh xông tới bên chiếc xe hơi.
- Cẩn thận.
Đồng Giáp thấy Tả Đằng Phong không đối chưởng với mình, lập tức hô to nhắc nhở phía dưới. Giờ phút này lực đạo của hắn cũng đã gần hết, muốn cứu người phải lập tức xoay người.
Tả Đằng Phong cực nhanh hạ xuống mặt đất. Đằng Khi thấy tình huống không ổn, lập tức chạy ra cửa xe bên phải, sau đó chui xuống gầm xe, Tả Đằng Phong thấy thế nhíu mày cười lạnh, hai tay nhấc chiếc xe lên ném đi, lập tức dùng Huyền Âm chân khí đánh thẳng vào Đằng Khi.
Ngay tại lúc Tả Đằng Phong ném chiếc xe đi, Đồng Giáp đã quay trở lại ứng cứu, vội vàng lắc mình chưởng đối chưởng với Tả Đằng Phong. Song chưởng đối nhau, Tả Đằng Phong lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ cương mãnh theo hai tay mình truyền đến. Đồng Giáp sử dụng Đại Thủ Ấn là ngoại môn công phu, hắn để linh khí cố thủ trong người, mục đích là muốn phòng ngừa Huyền Âm chân khí của Tả Đằng Phong xâm nhập vào cơ thể. Tuy rằng hắn chưa tiếp xúc với Tả Đằng Phong, nhưng khi nói chuyện qua điện thoaị thì đám người Đằng Khi đã cho hắn biết Tả Đằng Phong có năng lực gì.
Đương nhiên Tả Đằng Phong sẽ không đánh nhau với Đồng Giáp, bởi vì đám người NB đã móc súng lục ra, trong lúc nguy cấp hắn chỉ có thể lựa chọn rút lui, tuy nhiên hắn không cam lòng tay không trở ra, hai tay của hắn nhanh chóng bắt lấy hai nữ nhân xinh đẹp, sau đó bay vút lên nóc nhà.