Mục lục
[Dịch] Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thời gian cô rời khỏi Thần Châu phái cũng không ngắn, cô hãy mau trở lại đi.

Sau một lúc, Tả Đăng Phong thu hồi lại suy nghĩ, nói với Ngọc Phật.

- Tôi không có chuyện gì, đi với anh tới Sơn Đông.

Ngọc Phật nói, nơi này cách Thần Châu phái không xa nhưng mà nàng vẫn không mời Tả Đăng Phong đến Thần Châu phái bởi vì nàng biết Tả Đăng Phong rất nhiều chuyện quan trọng trong người cần làm.

- Không cần, tự tôi xử lý là được rồi.

Giọng nói của Tả Đăng Phong rất kiên định.

Ngọc Phật nghe vậy không nói gì nữa, đưa tay vào ngực lấy cái gì nhưng phát hiện Thanh Phù trùng nàng mang theo đã hết.

- Pháp thuật trú nhan kia cô hãy chăm chỉ tập luyện, tôi đi trước đây.

Tả Đăng Phong vẫy vẫy tay với 13, 13 nhảy lên vai hắn.

Ngọc Phật thở dài gật đầu, Tả Đăng Phong mang theo 13 lăng không về phía Tây.

Nhìn bóng lưng Tả Đăng Phong rời đi, trong lòng Ngọc Phật rất bi thương, từ biệt vào ngày hôm nay, không biết khi nào mới gặp lại. Trong lòng nàng hy vọng Tả Đăng Phong có thể thuận buồm xuôi gió mà tìm được nội đan của 6 Địa chi Âm chúc nhưng mà trong tiềm thức nàng lại hy vọng Tả Đăng Phong gặp khó khăn, bởi vì nàng biết Tả Đăng Phong không có nhiều bằng hữu, nếu gặp khó khăn thì sẽ nhờ nàng giúp, đến lúc đó 2 người sẽ được gặp lại.

Chờ đến khi bóng dáng Tả Đăng Phong biến mất, Ngọc Phật mới mang theo tâm trạng mất mát xoay người xuôi Nam.

Tuy trong lòng Tả Đăng Phong không bình tĩnh nhưng mà hắn cũng không quay đầu lại.

2 người chia tay vào lúc chạng vạng tối, đi đường suốt một đêm. Lúc này tâm trạng của Tả Đăng Phong vô cùng phiền muộn, một phần vì an nguy của người nhà, phần còn lại là bởi vì 13, trong lúc lăng không Tả Đăng Phong vẫn luôn thầm hỏi nên làm cách gì để làm cho nội đan của 13 sớm khôi phục, tình huống bây giờ của 13 giống như một vị Hoàng đế mất đi quyền khống chế đội quân của mình vậy, nếu muốn thay đổi tình huống này phải tìm cách khôi phục lại nội đan cho nó.

Biện pháp tốt nhất chính là bổ sung Linh khí cho nội đan của nó nhưng mà 13 không có pháp môn luyện khí, chỉ có thể hấp thu một cách bị động, như thế nếu muốn bổ sung Linh khí thì chỉ còn một cách duy nhất đó chính là tìm những vật có Linh khí để 13 ăn, hấp thu.

Tự hỏi một hồi, cuối cùng Tả Đăng Phong làm ra quyết định, bất kể là nội đan của Đại chi hay là kỳ hao dị thảo, chỉ cần thấy liền lấy đi đưa cho 13.

- Tao sẽ không bạc đãi mày, tao nhất định tìm cách khôi phục lại nội đan cho mày.

Tả Đăng Phong nói với 13, giờ phút này tâm trạng của 13 vô cùng uể oải.

- Meo meo.

13 nghe vậy lên tiếng đáp lại, khá là hưng phấn.

Tả Đăng Phong nghe vậy, cười khổ mà lắc đầu, cho dù kế này khả thi cũng không phải là làm được trong ngày một ngày hai a.

Bất quá chỉ cần có hy vọng là tốt rồi, còn hy vọng sẽ có động lực, có động lực sẽ giúp cho bản thân cố gắng hơn.

Rạng sáng hôm sau, Tả Đăng Phong đã đến một thị trấn trong cảnh nội Hồ Nam.

Sau khi dùng cơm và nghỉ ngơi, Tả Đăng Phong lại khởi hành.

Buổi chiều ngày thứ 3, Tả Đăng Phong đã đến Văn Đăng huyện. Lúc này Tả Đăng Phong đã đến Thánh Kinh sơn,vì là chiều nên trên này vẫn còn nhiều khách hành hương, người đạo nhân tiếp khách vẫn đứng phía trước đại điện, lúc này khách hành hương không nhiều lắm nên y đang ngủ gà ngủ gật.

- Làm phiền đạo trưởng bẩm cho Vương chân nhân nói rằng Tả Đăng Phong đến bái kiến.

Đi đến trước cửa đạo điện, Tả Đăng Phong liền chắp tay nói với đạo nhân tiếp khách kia.

13 không thể vào điện nên nó đã đến rừng cây phía Đông.

- Là cậu.

Đạo nhân tiếp khách nghe có tiếng nói, mở mắt ra thì thấy Tả Đăng Phong, rất rõ ràng là y vẫn còn nhớ Tả Đăng Phong.

- Là ta, đạo trưởng gần đây có tốt không?

Tả Đăng Phong hỏi, khi hắn còn chán nản thì vị đạo nhân tiếp khách này không có khinh thường hắn, điều này làm cho hắn có ấn tượng tốt với vị đạo nhân tiếp khách này.

- Vô Lượng Thiên Tôn, cảm ơn Tả chân nhân lo lắng, chân nhân chờ một chút.

Đạo nhân tiếp khách có chút khẩn trương bởi vì bây giờ Tả Đăng Phong Tàn Bào đã là người trong Ngũ Đại Thái Đẩu.

Đạo nhân tiếp khách nói xong liền vẫy một tiểu đạo đồng đến đứng chỗ của hắn.

- Tả chân nhân, mời.

Đạo nhân tiếp khách đi ra, rồi mời Tả Đăng Phong.

- Ta không phải người trong Đạo môn nên ông cứ gọi tên của ta đi.

Tả Đăng Phong đưa tay vào ngực tìm kim phiếu.

- Cảm ơn chân nhân, chân nhân hãy đi theo tôi, chưởng giáo chân nhân đã phân phó khi nào chân nhân đến thì dẫn chân nhân vào viện.

Đạo nhân tiếp khách chắp tay nói cảm ơn.

Tả Đăng Phong nghe vậy liền nhíu mày nhưng vẫn đi theo, suy nghĩ của hắn trước đó không sai, Ngân Quan thả Thanh Phù trùng là vì muốn gọi hắn trở về.

- Minh Tịnh của Thiếu Lâm sự có đến đây không?

Tả Đăng Phong hỏi.

- Bẩm chân nhân, Minh Tịnh đại sư có đến đây, bất quá đã rời đi rồi.

Vẻ mặt đạo nhân tiếp khách tỏ ra bất đắc dĩ, rõ ràng là Thiết Hài đã không thành thật khi còn ở đây rồi.

Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu không có mở miệng nữa.

Đi vào một toàn đình viện u tĩnh thì 2 người đã thấy Ngân Quan mở cửa đi ra.

- Xin chào Vương chân nhân.

Tả Đăng Phong chắp tay hướng về phía Ngân Quan.

- Vô Lượng Thiên Tôn, Tả chân nhân mời.

Ngân Quan chắp tay đáp lễ.

- Tạ ơn đạo trưởng, Vương chân nhân mời.

Tả Đăng Phong nói tiếng cảm ơn với đạo nhân tiếp khách rồi đi vào trong viện.

Vào trong viện 2 người phân chủ khách ngồi xuống, Ngân Quan châm cho Tả Đăng Phong một chén trà.

- Vương chân nhân, đã xảy ra chuyện gì?

Tả Đăng Phong nâng tay bưng trà.

- Lúc trước Đằng Khi Chính Nam có đưa một lá thư đến đây, cậu hãy xem đi.

Ngân Quan đưa một lá thư cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong đặt chén trà xuống rồi cầm lấy ra thư. Mở bức thư ra thì thấy trong thư có 2 phần. Phía trên là viết cho Ngân Quan, nội dung chỉ có vài cahau ý nói là Toàn Chân phái kết cấu với thổ phỉ chống NB, vốn là nên quét sạch nhưng mà tạm thời không thêm truy cứu, quy định trong 1 tháng với thông tri cho Tả Đăng Phong đến Tế Nam gặp Đằng Khi Chính Nam, nếu quá hạn mà Tả Đăng Phong không đến, lính NB sẽ tấn công núi.

Bên dưới là viết bằng tiếng NB, nội dung cũng giống với suy đoán của Tả Đăng Phong. Đằng Khi đã bắt người nhà của hắn, bất quá làm cho Tả Đăng Phong không nghĩ đến chính là Đằng Khi không những bắt 2 người chị của hắn mà ngay cả cô chú dì cậu… tam tộc, những người có liên qaun đến hắn đều bắt hết. Trên này có hơn 70 cái tên từ già đến trẻ.

- Sự việc trọng đại, bên dưới viết chữ NB nên bần đạo cũng không biết, bất quá bần đạo sai người tìm hiểu tin tức, nghe nói đoạn thời gian trước lính NB bắt không ít người, chắc là người nhà của cậu.

Ngân Quan nói.

- Đa tạ Vương chân nhân, việc này tôi sẽ xử lý, tôi còn có chuyện quan trọng trong người, không ở đây lâu được.

Tả Đăng Phong nhét lá thư này vào trong lòng, đứng dậy nói.

- Tả chân nhân đường xa mà đến, hãy để bần đạo tận tình địa chủ.

Ngân Quan nói.

- Không cần, đa tạ Vương chân nhân.

Tả Đăng Phong nghe vậy nhìn Ngân Quan một cái, tình cảnh của Ngân Quan cũng giống như Kim Châm, đều có vướng bận và trách nhiệm, mặc dù có lòng tương trợ nhưng lại không dám ra tay.

Tả Đăng Phong nói xong liền xoay người ra ngoài, Ngân Quan thở dài tiễn Tả Đăng Phong ra cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK