"Bao nhiêu?" Ngọc Phất hỏi.
"Ba, không đúng, bốn người, vẫn còn, bảy tám người." Tả Đăng Phong lắng nghe tiếng xé gió, cất cao nhìn về phía Đông Nam, rất nhiều đạo nhân đang bay tới, lớp trước lớp sau, nam nữ đều có, không dưới trăm người.
"Rất có thể là đạo nhân Chung Nam sơn, sao tới nhanh như vậy." Ngọc Phất lướt tới bên cạnh Tả Đăng Phong.
"Mặc kệ họ, tới đúng lúc lắm." Tả Đăng Phong ném ấm trà đi.
"Cậu định làm gì?" Ngọc Phất hỏi, đối phương đông người, đang nhanh chóng tới đây.
"Giết hết." Tả Đăng Phong cười.
" Người tu hành Chung Nam sơn là từ khắp nơi trong cả nước tới, nếu cậu giết họ, cậu sẽ là kẻ địch với người tu hành khắp thiên hạ." Ngọc Phất hít sâu một hơi, Tả Đăng Phong đang cười, nhưng nụ cười của hắn vô cùng tàn nhẫn.
"Chị sang một bên để tôi xử lý, đừng làm tôi vướng bận." Tả Đăng Phong thu hồi nụ cười .
"Làm việc gì cũng phải có lý do, có đáng không?" Ngọc Phất không chịu đi.
"Tôi không giết họ, họ sẽ cản đường tôi, đi mau." Tả Đăng Phong lại bắt đầu nổi giận.
Ngọc Phất do dự, rồi rút vào chỗ khuất. Cô lo cho Tả Đăng Phong, nhưng cô cũng biết nếu cô còn ở lại chiến trường, cô sẽ làm hắn bị phân tâm.
Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phất đầy khen ngợi, cô làm hắn rất hài lòng, nếu Ngọc Phất đòi ở lại cùng chiến đấu, sẽ làm hắn phân tâm nghiêm trọng, khi gặp phải nguy hiểm, nam giới đều bảo nữ giới rời đi, người phụ nữ thông minh sẽ đi ngay, chứ không phải la lối khóc lóc 'Tôi muốn ở cùng một chỗ với anh' sẽ làm liên lụy người đàn ông.
Ngọc Phất vừa núp vào, đạo nhân đã tới nơi. Khoảng trăm người này mặc đạo bào rất lộn xộn, tuổi cũng không giống nhau, tu vi càng cao có thấp có, bốn người đi đầu, cách hai dặm có thêm hai mươi người, đợt thứ ba cách hơn năm dặm, khoảng cách này vô tình để lộ tu vi của họ.
Bốn người tử khí điên phong, hai mươi người tử khí tu vi, hơn tám mươi người đạm tử linh khí, trận chiến này đương nhiên cực kỳ hung hiểmTả Đăng Phong hít sâu, vận khí vào hai tay, chuẩn bị sẵn sàng.
"Đã tới rồi, sao không dập lửa! " Bốn người cực nhanh lướt tới, một người trong bọn kêu to hỏi Tả Đăng Phong, xong cùng với ba người kia nhào về phía đám cháy.
Tả Đăng Phong sửng sốt, thì những người này vội vã đuổi tới là để dập lửa, chứ không phải tới vì hắn.
Tả Đăng Phong rất buồn bực, Chung Nam sơn rất lớn, người tu hành rải khắp các nơi, những người này rõ ràng không phải tới từ cùng một chỗ, nhưng đều tới để dập lửa, vấn đề là làm sao họ biết ở đây có hoả hoạn?
Đợt đạo nhân thứ hai đã tới, cũng nhìn thấy Tả Đăng Phong đứng trên nóc nhà, nhưng chẳng ai có chút địch ý nào, mà đều xẹt qua hắn gia nhập vào hàng ngũ dập lửa.
Tả Đăng Phong vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, nên ngớ chẳng biết làm sao, đạo sĩ và hòa thượng đều là người xuất gia, người xuất gia vốn không hỏi tục sự, vậy tại sao mấy người ở Chung Nam sơn này ai cũng hứng thú với việc dập lửa vậy, cả đám đám đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, cho thấy hồi nãy là đều liều mạng hết sức chạy tới.
"Đạo hữu, mau giúp một tay!" nhóm thứ ba đuổi tới, một đạo nhân trẻ trong bọn thấy Tả Đăng Phong đứng đấy, thì hô to.
Tả Đăng Phong giờ mới hiểu thì bởi vì hắn mặc đạo bào. Những người này vốn chẳng phải của cùng một nơi, nên nghĩ hắn cũng giống mình, có điều Tả Đăng Phong không định tay giúp đỡ, vì lửa này là do hắn đốt.
"Nơi này không nên có hỏa hoạn, rõ ràng là có người bày trận ngăn cách khí tức ở đây, mau tìm mắt trận, mau tìm mắt trận." Lão đạo trong số bốn người chạy tới trước nhất hô lớn.
Những đạo nhân và đạo cô ở đây đều là người tu hành, nên đương nhiên biết bày trận là gì, ai nấy vội tản đi tìm, chỉ để lại một ít người ngăn cản, không cho lửa lan thêm.
Ngọc Phất núp cũng không bí mật lắm, mọi người tản đi tìm, cô không thể núp được nữa, nhưng sự xuất hiện của cô cũng không làm ai chú ý, vì cô cũng mặc đạo bào.
"Chuyện này là sao?" Ngọc Phất lướt tới hỏi nhỏ.
"Tôi cũng chẳng hiểu nữa." Tả Đăng Phong lắc đầu, cả trăm đạo sĩ và đạo cô lùng sục kiếm tìm, tràng diện vô cùng hỗn loạn.
"Sao mấy người này vội vã muốn dập lửa vậy? " Ngọc Phất nghi hoặc nhìn các đạo nhân, có người mặc đạo bào đen, có người đạo bào xanh, có người đạo bào vàng, có người còn mặc áo ngắn, cho thấy họ tụ lại với nhau rất vội vã.
"Có lẽ vì lửa sẽ gây ảnh hưởng tới Chung Nam sơn." Tả Đăng Phong suy đoán, hồi nãy lão đạo có nói ở đây không nên xuất hiện hoả hoạn, chắc chắn không phải nói lung tung.
"Rất có thể có liên quan tới địa chi, nơi này là âm chúc địa chi, mà Chung Nam sơn vì dương chúc địa chi, nếu địa chi ở đây có dị động, sẽ gây nên ảnh hưởng tới Chung Nam sơn." Ngọc Phất gật đầu.
"Nguy rồi, hình như tôi đã gây họa, phía dưới này hẳn là âm tính mộc chúc địa chi, âm tính lẽ không thể xảy hỏa hoạn, chính là tôi lúc trước bày trận ngăn cách âm khí ở đây, âm khí bên ngoài không vào bổ sung được, nên mới cháy nghiêm trọng như vậy." Tả Đăng Phong thình lình nghĩ ra.
"Hậu quả là cái gì?" Ngọc Phất kéo Tả Đăng Phong nhảy xuống đất.
"Tôi không biết âm tính mộc chúc địa chi ở dưới mặt đất bao sâu, không biết nó là bị nhốt hay là tự do sống ở dưới đó, tôi bày trận vây khốn âm khí ở đây, làm nó cũng bị phong bế theo, bây giờ lửa cháy lớn, nếu không may sẽ biến nó thành gà bọc đất nướng." Tả Đăng Phong nhếch miệng, cổ ngữ có nói luôn phải nghĩ trước làm sau, suốt đêm qua đi tìm không kết quả, cộng với mấy ngày gần đây lãng phí thời gian làm hắn phiền muộn, nên bị kích động, sáng nay chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, đã tay phóng hỏa, gây nên hậu quả khó mà đoán trước.
Ngọc Phất nhíu mày, gà bọc đất là gà được bọc trong đất bùn, vùi trong lửa, một khi lửa cháy, hơi nóng truyền xuống đất, hậu quả này quả thực khó liệu.
"Nếu địa chi tử vong, nội đan có còn dùng được không?" Ngọc Phất hỏi.
"Khó nói, tôi phải đi phá trận pháp đây, để âm khí chung quanh ùa vào, nếu không lẽ nướng chết nó thật." Tả Đăng Phong nghiêng người định đi.
"Khoan đã.” Ngọc Phất kéo Tả Đăng Phong, "Mộc chúc địa chi hẳn là Mão Thỏ, thỏ vốn biết đào hang."
"Ý chị là con thỏ không bị vây ở đây? " Tả Đăng Phong hiểu ngay ý Ngọc Phất.
"Ừ. Chúng ta bỏ sót mất một việc, chính là mộc chúc địa chi không phải của Chu quốc, còn ở đây là địa giới Chu Triều, thỏ không thể xuất hiện ở đây, mà phải ở hướng tây nam." Ngọc Phất nói.
"Có lẽ sau này nó tự chạy tới đây." Tả Đăng Phong nghi hoặc, tuy bản đồ của Đằng Khi Chính Nam chỉ Mão Thỏ ở chỗ này, nhưng nơi này lại không phải nguyên quán của nó.
"Không biết, nhưng nếu con âm chúc mộc thỏ này là tự do, thì cơn hỏa hoạn này có thể bức nó phải chạy khỏi nơi ẩn trốn." Ngọc Phất nói.
"Vậy thì chờ xem." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ, gật đầu.
Lúc này thế lửa đã rất lớn, vì mọi người cùng nhào vào, nên Tả Đăng Phong không thể ngăn cản hết được, lại càng cảm thấy không cần phải ngăn cản, gây hấn với họ vì họ không hề có ý định tay với hắn.
Tất cả mọi người đều lo cứu hoả, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất không làm gì đương nhiên sẽ làm người khác chú ý, nên hai người cũng vẻ xách nước tạt tạt, kẻ phóng hỏa lại trở thành cứu hoả.
Vừa cứu hỏa, Tả Đăng Phong vừa quan sát tình huống chung quanh, đám đạo nhân và đạo cô đều đang tìm vật dùng để bố trí trận pháp, nhưng Tả Đăng Phong bày trận chỉ dùng có mấy cái rễ cây, nên họ không thể nào tìm được.
Chỉ cần trận pháp không bị phá, con thỏ âm chúc sẽ không chạy thoát được khỏi đây, Tả Đăng Phong vừa cứu hỏa vừa để mắt chỗ biên giới trận pháp, con thỏ là âm tính, nó sẽ không khỏi phạm vi của trận pháp.
Đạo nhân trung niên tới đây đầu tiên đã được mọi người kéo chỗ an toàn, tuy ông không chết, nhưng vẫn hôn mê, điều này làm Tả Đăng Phong yên tâm, nếu người này tỉnh dậy, hắn sẽ bị lòi đuôi.
Tả Đăng Phong lo nhất là con thỏ ở dưới đất bị nung chín, nếu vậy, sẽ ảnh hưởng tới hiệu lực của nội đan, nhưng có lẽ khả năng này không lớn, vì mộc chúc địa chi là Thục quốc và Ẩn quốc có được, dựa theo vị trí địa lý thì Ẩn quốc nằm trong phạm vi Chung Nam sơn, còn Thục quốc lại ở phía tây nam, tới gần Tứ Xuyên, theo lý thuyết địa chi của Thục quốc không thể xuất hiện ở nơi này, phải biết rằng bản thân Chu Triều có bốn thổ chúc địa chi, thêm một mộc chúc địa chi cũng chẳng có tác dụng gì, nên không cần phải cướp địa chi của Ẩn quốc, từ góc độ này phân tích, con thỏ chính là tự mình chạy tới, nếu đã tự mình chạy tới, có nghĩa là nó tự do, nếu bị hung nóng, nhất định sẽ nghĩ cách bỏ chạy.
Lúc này Tả Đăng Phong rất may mắn, vì trận pháp lúc trước hắn bày để vây âm hồn, giờ lại vô tình vây luôn con thỏ, bất kể nó là tự do hay bị nhốt, thì nó vẫn phải ở trong này.
"Cây hòe âm căn, phương vị bố trí rất có khả năng là phản Ngũ Hành hoặc phản Cửu Cung, mau tìm." Rốt cục cũng có người sáng suốt phát hiện một đoạn rễ cây hòe, hô to lên để nhắc mọi người.
Những người này ai cũng biết mối quan hệ Cửu Cung và Ngũ Hành, nhanh chóng tính những vị trí khác, những đoạn rễ cây liên tiếp bị tìm và tiêu hủy, trận pháp đã sắp bị phá vỡ, một khi âm khí bên ngoài tràn vào, sẽ giúp âm chúc địa chi trong trận tìm được âm khí bổ sung, ngọn lửa sẽ mau chóng bị dập tắt.
"Mau nhìn." Nhưng ngay lúc này, Ngọc Phất lướt tới, kéo Tả Đăng Phong dời sang phía đông mấy trượng, chỉ vào một chỗ chưa bị lửa lan tới.
Một ông lão đang cố gắng băng qua đường để né lửa, nhưng mỗi khi đi tới cách con đường năm thước thì lại tự động quay ngược trở về.
Trận pháp là do Tả Đăng Phong bố trí, phạm vi trận pháp hắn rõ ràng nhất, chỗ ông lão kia quẹo vào chính là biên giới trận pháp.
Tả Đăng Phong cẩn thận ngắm nghía ông lão, người này mặc quần áo dài màu tím, cổ đeo ngọc bội, hồ lô đeo bên hông không phải bằng thực vật, mà bằng ngọc bích xanh lục, nhưng cái làm Tả Đăng Phong hưng phấn nhất chính là cái miệng sứt của ông lão.
"Phải nó không?" Ngọc Phất chỉ nghi ngờ, không dám xác định.
"Không thể tưởng được Tả Đăng Phong tôi lại có vận khí tốt như vậy, gặp lại ở rừng cây phía nam thành." Tả Đăng Phong nói nhanh, lướt tới tóm lấy ông lão.
Sau đó lập tức đề khí khinh thân, cấp tốc rời đi...