- Huynh có biết Đằng Khi Anh Tử đi đâu không?
Tả Đăng Phong hỏi. Hắn cũng không muốn đùa với cô ta nữa mà thực sự hắn đang muốn giết cô ta.
- Không rõ lắm ! Bọn chúng điều đi quân NB ở ngay tại nơi đó để phối hợp. Hắn biết đệ muốn giết hắn nên hắn giữ rất kín hành tung của mình.
Kim Châm lắc đầu nói.
- Huynh nhớ đưa cho đệ 1 tấm phù chú mà phái Mao Sơn hay dùng để triệu tập môn nhân nhé. Nếu sau này hắn dám tới Mao Sơn, huynh báo cho đệ biết.
Tả Đăng Phong nhìn Kim Châm.
- Đừng vội, thời gian trước đệ ở chỗ nào?
Kim Châm xua tay hỏi.
- Ở Hồ Bắc! Đệ và Ngọc chân nhân cùng Minh Kính đại sư nhập trận để lấy cho bằng được nội đan âm tính của kim kê.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
Kim Châm nghe vậy gật đầu,không hỏi gì thêm nữa.
- Chuyến này bọn đệ trừ việc thu được nội đan của kim kê ra cũng lấy được không ít vật đáng giá. Thiết Hài lấy đi 1 túi kim khí, Ngọc chân nhân thì được chia 1 túi ngọc khí thượng đẳng. Những thứ có lại thì đệ đem bán thu được hơn 3200 lượng vàng.
Tả Đăng Phong trầm ngâm 1 lúc rồi cười nói. Hắn ra chuyện này thật ra là giải thích 1 cách khéo léo chuyện Thiết Hài và Ngọc Phật chỉ có quan hệ hợp tác với hắn, để tránh việc Kim Châm nghi ngờ và hiểu nhầm. Đây cũng là lý do mà Tả Đăng Phong lúc đầu phân cho Ngọc Phật 1 phần của cải.
- Mấy đứa rõ ràng đang ngồi chờ chia của!
Kim Châm nghe xong bèn cười sang sảng.
- Người thấy cũng có phần. 1000 lượng vàng này dùng để bịt miệng huynh, tránh để huynh nói bậy ra ngoài làm huỷ hại danh tiếng của bọn đệ Còn 1000 lượng này là trả công cho huynh. Viên nội đan thổ dương thì đệ xin nhận.
Tả Đăng Phong nói xong bèn móc ra 2 tấm kim phiếu đưa cho Kim Châm.
- Huynh đệ, đệ làm gì thế?
Kim Châm nghe xong bèn nhíu mày hỏi.Y đương nhiên biết Tả Đăng Phong đang nói giỡn với y, nhưng cầm nhiều tiền như vậy hắn cũng thấy xấu hổ.
- Đệ đưa cho huynh số tiền này thì huynh cứ nhận đi ! Gia quyến đi theo đạo nhân của phái Mao Sơn cũng có tới 400-500 người, một ngày ba bữa 1 người cũng phải 1 cân lương thực là ít; 400-500 người ít cũng phải 400-500 cân 1 ngày.Một tháng tính chỉ riêng lương thực cũng đã tốn hơn 1 vạn cân. Đệ còn chưa kể chi phí tiền củi muối dầu gia vị, cộng thêm cả tiền vải vóc ăn mặc. Bình thường huynh có thể làm chút việc kiếm chút tiền nhang đèn, nhưng nay huynh đã thành Hán gian, phái Mao Sơn trong 1 thời gian ngắn cũng không thể rời núi. 2000 lượng vàng này cũng có thể giúp phái Mao Sơn chống chọi trong dăm ba năm.
Tả Đăng Phong đẩy 2 tấm kim phiếu .
- Vậy ta không khách khí nữa!
Kim Châm do dự hồi lâu rồi lắc đầu thở dài, sau đó nhận lấy 2 tấm kim phiếu.Không phải là đạo nhân nào của phái Mao Sơn cũng tu thành thuật pháp. Trong số mấy trăm người ở đây cũng chỉ có chưa tới 1/3 là biết pháp thuật. Những người còn lại chỉ là những đạo nhân bình thường, nhưng dù thế nào mấy chuyện pháp sự cũng có thể để họ đi làm.
- Đại ca! Trong gian đoạn này chuyện tốt chưa thấy đâu mà chuyện xấu lại quá nhiều! Đạo nhân trong đạo quan không thể xuống núi, ngu dân không hiểu rõ chân tướng lại nhiều, muốn giết cũng không được, mà muốn đánh cũng chả xong, chỉ còn cách lánh đi thì hơn.
Tả Đăng Phong lại lên tiếng. Không thể phủ nhận chuyện người Trung Hoa vốn rất đoàn kết và đùm bọc lẫn nhau, nhưng bọn họ lại không rõ chân tướng ra sao. Chỉ cần bị kẻ xấu kích động thì bọn họ sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn mà không ai biết được. Ba trăm năm trứơc đám ngu dân coi bậc trung thần Viên Sùng Hoán là tên Hán gian bán nước cầu vinh nên chúng xẻ thịt uống máu ông. Ba trăm năm sau dù chúng có tới ném trứng thối vào mặt của Kim Châm cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
- Đệ nói có lý lắm.Thế đạo hỗn loạn, ta trước hết phải lo lắng cho những người trong phái Mao Sơn này.
Kim Châm gật đầu thở dài. Từ xưa đến nay có câu "Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản" ( Con gái thường yếu đuối trong tình yêu, bậc anh hùng vì lo chuyện mà mệt chết). Thật ta thì ý của câu này cũng không phải nói bậc anh hùng khi gặp phải mỹ nữ sẽ trở nên mềm yếu, mà bởi vì kẻ anh hùng có nhiều chuyện phải lo, mà nếu có chuyện phải lo cũng tức là phải mang trên vai trọng trách nặng nề,mà nếu đã có trách nhiệm thì không thể tự do muốn làm gì cũng được.
Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong dẫn 13 tới cáo từ. Kim Châm tìm đủ mọi cách giữ hắn lại, nhưng hắn vẫn nhất quyết muốn đi. Cuối cùng Kim Châm không còn cách nào khác phải sớm tặng cho hắn 1 tấm phù chú mà phái Mao Sơn dùng để triệu hồi môn nhân, sau đó dẫn theo toàn thể đạo nhân tiễn hắn xuống núi.
Rời khỏi Mao Sơn, Tả Đăng Phong do dự không biết phải đi đâu. Vu Tâm Ngữ tuy rằng đã mất, nhưng ký ức những ngày tháng sống bên Vu Tâm Ngữ ở Thanh Thuỷ quan vẫn in trong tâm trí hắn. Sau một hồi trầm ngâm, Tả Đăng Phong quyết định về nhà.
Dẫn theo 13 cắm thẳng về phía Đông, trên đường Tả Đăng Phong nhìn thấy người đi đường đang vội vã gồng gánh quà Tết. Mai là đêm 30 Tết, chắc họ đang vội vàng sớm trở về đoàn tụ với gia đình.
Trưa ngày 30, Tả Đăng Phong đã về tới thôn trang ở dưới chân núi Côn Du .Thôn trang này sớm đã bị bỏ hoang, con đường dẫn vào thôn khi xưa nay đã mọc đầy cỏ dại. Tiết trời có vẻ lạnh lẽo, cỏ dại cũng mang sắc màu khô vàng. Tả Đăng Phong dẫn theo 13 băng qua thôn làng rồi đi theo con đường núi gần như khó mà nhận ra được để trở về Thanh Thuỷ quan.
Thanh Thuỷ quan không bị mưa bom bão đạn của giặc phá huỷ, nhưng sương gió ngày qua ngày đã khiến đạo quan trở nên xập xệ hơn rất nhiều.Trong sân mọc đầy cỏ dại, trong điện cũng chất đống đám lá rụng khô queo do gió núi cuốn vào trong.
Khi trở lại Thanh Thuỷ quan, Tả Đăng Phong bắt đầu quét dọn vệ sinh, sửa chữa lại mái ngói đã vỡ nát trên mái của đạo quán, sau đó dán giấy lên khung cửa rồi trát lại những chỗ lở trong đạo quan. Lúc trời chạng vạng tối thì cảnh quan bên trong Thanh Thuỷ quan cũng trở nên sạch sẽ và sáng sủa hơn nhiều.
Trên đường đi Tả Đăng Phong đã mua rất ngiều vật dụng sinh hoạt cùng chăn chiếu. Sau khi bố trí sắp xếp xong mấy thứ này,Tả Đăng Phong rời khỏi Thanh Thuỷ quan.
Phần mộ của Vu Tâm Ngữ mọc đầy cỏ dại.Tả Đăng Phong cũnng không tới đây vì mục đích muốn nhổ bỏ đám cỏ dại mọc trên mộ nàng mà hắn điên cuồng dùng tay xới tung nấm mồ của nàng.
Khi nhìn thấy cỗ quan tài đen nhẻm, Tả Đăng Phong cũng không lấy làm sợ hãi. Tả Đăng Phong chỉ cảm thấy nó rất thân thiết, bởi vì ở bên trong nó là người con gái mà hắn yêu nhất.Nhưng Tả Đăng Phong cũng không có gan mở quan tài ra. Hắn khiêng cả cỗ quan tài to chình ình trở về Thanh Thuỷ quan.
Hắn lúc này đã không còn là 1 tay thư sinh trói gà không chặt như năm đó nữa.Cỗ quan tài nặng mấy trăm cân cũng không làm hắn chùn bước. Điều khiến hắn vô cùng mừng rỡ chính là khi khiêng cỗ quan tài đó lên vai, hắn cảm thấy 1 cỗ khí tức quen thuộc. Đó là khí tức của Vu Tâm Ngữ. Hắn vĩnh viên không thể quên được nó. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy vô cùng đau lòng là việc quan tài quả thực không hề bị mở ra, nhưng nó lại nhẹ đi trông thấy.
Khi trở lại Thanh Thuỷ quan, Tả Đăng Phong đặt cỗ quan tài của Vu Tâm Ngữ ở 1 căn phòng sạch sẽ phía bắc của đạo quán. Đó là nơi mà khi còn sống Vu Tâm Ngữ nghỉ ngơi ở đó. 13 thấy Tả Đăng Phong khiêng cỗ quan tài của Vu Tâm Ngữ về cũng không có vẻ gì ngạc nhiên cả. Động vật họ mèo không có ký ức về khứ giác như động vật họ chó, nhưng chúng có ký ức về thị giác rất mạnh. 13 tuy rằng không biết vì sao Tả Đăng Phong lại làm như vậy, nhưng nó biết bên trong cỗ quan tài kia là người con gái trước kia đã từng cứu mạng nó.
-Meo meo~
13 đợi Tả Đăng Phong đặt xuống cỗ quan tài kia mới khẽ kêu. Tiếng kêu của nó có vẻ đau thương, vừa có vẻ ngạc nhiên.
- Đây mới là thật! Thứ mà mày nhìn thấy trước đó chỉ là giả thôi!
Tả Đăng Phong vỗ đầu của 13. Hắn lúc này cũng không quá đau lòng mà chỉ có vẻ thấp thỏm. Chỉ còn 2 viên nội đan nữa là hắn kiếm đủ 6 viên nội đan âm tính. Hiện tượng thần dị khi 2 viên nội đan khi tiếp xúc nhau lại tự động dung hợp khiến Tả Đăng Phong tin cách nói " Lục âm âm bất tử" không phải là cách nói vô căn cứ, nhưng quan tài nhẹ đi khiến hắn rất lo.
Sau khi sắp xếp quan tài của Vu Tâm Ngữ xong, Tả Đăng Phong bắt đầu làm cơm. Hắn rời nhà từ sớm nên hắn đã thành thạo việc bếp búc từ khá lâu tồi. Theo thông lệ thì đêm 30 người ta thường ăn sủi cảo, nên Tả Đăng Phong bắt đầu làm sủi cảo. Khi ăn, hắn cũng bày ra đủ 2 cái bát và 2 đôi đũa. Quan tài của vợ yêu ở bên cạnh khiến hắn cảm thấy vững tin, khi ngủ chỉ cần sờ tay 1 cái là chạm được vào nó khiến hắn có thể gửi gắm chút gì đó vào tình yêu của mình. Trên thực tế thì những chuyện mà hắn làm cũng không phải là không có mục đích. Hắn muốn nói với chính bản thân mình rằng Vu Tâm Ngữ vẫn chưa đi xa, mà nàng vẫn còn đang ở bên cạnh hắn.
Nằm trên chiếc phản quen thuộc, Tả Đăng Phong nhìn thấy vết ngón tay cào ở phía bắc của căn phòng. Vết tích đó xuất hiện khi lần đầu tiên Vu Tâm Ngữ và Tả Đăng Phong lên giường,vì nàng quá khẩn trương nên mới cào vào tường. Mấy dấu móng tay này khiến Tả Đăng Phong nhớ lại mình đã từng có những phút giây hoan ái. Chuyện quan hệ nam nữ vốn là cái lẽ của đất trời.Trong mấy năm sau khi Vu Tâm Ngữ mất không phải là Tả Đăng Phong không nghĩ đến chuyện kiếm 1 cuộc vui chớp nhoáng, nhưng lần nào nghĩ tới nó hắn cũng cảm thấy bức bối.Nhưng hắn lúc nào cũng tự nhắc nhở mình rằng Vu Tâm Ngữ không phải là không để tâm đến cảm giác khó chịu của mình, mà bởi vì nàng không cách nào giải toả áp lực cho người đàn ông của nàng. Không phải là nàng không muốn làm và bởi vì nàng không thể làm!
Mùng 1 năm mới, Tả Đăng Phong dậy rất sớm. Khi tỉnh dậy hắn ngồi yên 1 lát. Hắn nhớ tới lời của Ngân Quan có nói lúc ban đầu. Y đã từng tiên đoán rằng, cái chết của Vu Tâm Ngữ khiến hắn đoạ nhập tà đồ khó lòng mà đứng dậy nổi. Nay việc đoạ nhập tà đồ đã được chứng thực. Nếu như Ngân Quan coi không sai thì Tả Đăng Phong chỉ còn sống được 2 năm. Hay nói cách khác, phải cứu sống Vu Tâm Ngữ trong thời gian 2 năm này mới khiến số mệnh của hắn xoay chuyển.
Khi đứng dậy, Tả Đăng Phong muốn tới Thánh Kinh sơn gặp Ngân Quan, nhưng sau một hồi do dự hắn quyết định không nên quấy rối lão. Từ trước tới nay Ngân Quan cũng không hay nói. Thầy bói nếu thật sự có thể xem tướng sẽ không tiết lộ thiên cơ 1 cách tuỳ tiện,bởi vì làm vậy sẽ khiến phúc lộc của bản thân giảm đi, thậm chí cả thọ mệnh cũng bị suy giảm.Tả Đăng Phong cũng không muốn làm khó Ngân Quan. Ngoài ra ngày hôm nay là ngày mùng 1 năm mới nên dựa theo quy củ, người đàn ông goá vợ và người phụ nữ goá chồng bị coi là người không mang đến điềm lành, thế nên ngay cả tư cách chúc tết người ta hắn cũng không có.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tả Đăng Phong bắt đầu quét dọn sân.Đây là nhà của hắn, nên hắn cần phải là chuyện quét dọn vệ sinh. Khi mặt trời vừa mọc thì Tả Đăng Phong đã đem 13 rời khỏi Thanh Thuỷ quan. Nếu hắn dám mang quan tài của Vu Tâm Ngữ về thì hắn đã phải chắc chắn có thể bảo vệ nàng.Trước đó hắn đã bố trí trận pháp ở xung quanh của Thanh Thuỷ quan, nên bất cứ ai lảnh vảng xung quanh Thanh Thuỷ quan hắn chắc chắn sẽ biết.
Tu vi trận pháp của Tả Đăng Phong tuy chưa đạt tới đại thành, nhưng hắn đã hơn xa Kim Châm. Hắn tự tin trận pháp do mình bày ra không ai phá được. Hắn bố trí 3 trận pháp thổ lộc đan xen vào nhau, phạm vị bảo hộ của trận pháp cũng khoảng 3 dặm. Trận pháp đầu tiên là Âm Khuy trận để che dấu, khiến cho người ngoài không thể nhìn thấy Thanh Thuỷ quan, khi người ta tới gần thì họ sẽ tự động vòng đi đường khác. Trận pháp thứ 2 là Sát trận. Người không vượt qua thân kiếp nếu bước vào khu vực này thì thất khiếu sẽ chảy máu. Trận pháp ở trong cùng là Tụ Âm trận dùng để tích tụ âm khí trong Thanh Thuỷ quan. Vong hồn không thích dương khí, nếu như vong hồn của Vu Tâm Ngữ thực sự tồn tại.
Trận pháp này không có trận phù để nhập trận, trận nhãn là 1 khúc gỗ tùng có dính máu của hắn và 13 trên đó và được Tả Đăng Phong đặt ở bên cạnh cỗ quan tài. Thành ra chỉ có 13 và Tả Đăng Phòng có thể tự động ra vào trận pháp mà không bị ảnh hưởng.
Sau đó vài ngày, Tả Đăng Phong vô cùng bận rộn. Lúc này vẫn đang là mùa đông nên đây là lúc thích hợp nhất để đốn củi. Nhân cơ hội này,Tả Đăng Phong chặt rất nhiều gỗ tùng,sau đó chẻ ra xếp đầy trong gian phòng ở phía Tây, sau đó hắn tới thị trấn mua về rất nhiều lương thực và vật dụng gia đình. Hiện tại hắn không thiếu tiền, nên vật dụng mà hắn mua đều là loại tốt nhất. Hắn muốn chuẩn bị mọi thứ để chào đón Vu Tâm Ngữ sống lại. Nếu hắn và nàng xây dựng cho mình 1 tổ ấm thì cũng phải xây dựng sao cho ra dáng 1 tổ ấm đích thực.
Ngày 7 tháng giêng, Tả Đăng Phong rời Thanh Thuỷ quan.Trong khoảng thời gian, hắn chuyển rất nhiều thứ tới Thanh Thuỷ quan.Lúc gần đi hắn chỉ mang theo 1 khối gạch xám ở cửa gian phòng phía Tây. Đó là khối gạch xám mà Vu Tâm Ngữ biết lên đó khi hai người lần đầu nói chuyện với nhau.Hàng chữ ở bên dưới đã mờ tịt chẳng còn thấy rõ. Chỉ có3 chữ 'Vu Tâm Ngữ' là còn thấy rõ ràng..